Y Đạo Quan Đồ

Chương 2227: Cháy rồi (2)



Trương Dương đưa ra chỉ thị ở hiện trường: "Nhất định phải nắm chặt dập tắt lửa, cố gắng giảm bớt tổn thất hoả hoạn, đồng thời cũng phải chú ý an toàn tính mạng của quan binh phòng cháy, cố gắng khống chế tổn thất của hoả hoạn lần này tới điểm thấp nhất."

Chuyện hiện trường tiệc pháo hoa của Tân Hải phát sinh hoả hoạn không bao lâu liền truyền tới tai bí thư thị ủy Hạng Thành, y vừa mới về nhà không thì bộ trưởng tuyên truyền Hoàng Bộ Thành liền gọi điện thoại tới nói với y tin tức này, khi Hoàng Bộ Thành báo cáo vơi sy, rõ ràng là có ngữ khí vui sướng khi người gặp họa.

Hạng Thành nói: "Điều tra rõ nguyên nhân hoả hoạn chưa?"

Hoàng Bộ Thành nói: "Bây giờ vẫn đang cháy, tôi nghe nói có thể là pháo hoa rơi xuống cửa hàng tổng hợp Hồng Quang dẫn phát tới trận hoả hoạn này. Ha ha, người này một lòng muốn nổi trội, làm cái gì tiệc pháo hoa, giờ thì hay rồi, làm cháy cả cửa hàng, vẫn chưa biết dẫn tới tổn thất kinh tế là ba nhiêu. Nếu bởi vì trận hỏa hoạn này mà gây ra chết người. Tính chất sẽ rất nghiêm trọng. Ha ha ha!" Nói tới đây, Hoàng Bộ Thành không che giấu được vẻ vui sướng khi người gặp họa.

Hạng Thành nhíu mày, y lạnh lùng nói: "Anh sao cao hứng như vậy? Tân Hải cũng là một bộ phận của Bắc Cảng, hoả hoạn tạo thành tổn thất tới tài sản quốc gia, thậm chí nguy hiểm tới sinh mệnh của người dân, thái độ này của anh là gì? Anh cười cái gì?"

Hoàng Bộ Thành bị Hạng Thành chất vấn liên tiếp khiến cho rất xấu hổ, y lúng túng nói: "Tôi không phải nhằm vào hoả hoạn, tôi là cười có một số người tự cao tự đại, hiện tại thì vui quá hóa buồn."

Hạng Thành nói: "Nhà dột lại gặp mưa dầm, chuyện của Bắc Cảng lúc nào trở nên càng lúc càng nhiều như vậy? Ngày mai báo chí và tivi không biết sẽ còn đưa tin như thế nào?"

Hoàng Bộ Thành ban đầu vẫn chưa hiểu rõ ý của Hạng Thành.

Nhưng Hạng Thành ngay sau đó lại lặp lại: "Nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, dư luận chính là một con dao giết người không thấy máu!"

Hoàng Bộ Thành lúc này mới hiểu được, của Hạng Thành, y nói khẽ: "Bí thư Hạng. Tôi hiểu rồi!"

Hạng Thành ghét nhất loại phương thức nói chuyện này của Hoàng Bộ Thành, nhìn thấu mà không nói ra là tố chất cơ bản nhất của quan viên, ở phương diện này Hoàng Bộ Thành làm hiển nhiên không tốt, Hạng Thành nói: "Anh hiểu cái gì? Bộ Thành à. Tôi phải nói anh một câu, trăm ngàn lần đừng mang tình tự cá nhân vào trong công tác, anh là một lão đảng viên, cũng là người phụ trách công tác tuyên truyền của thành phố chúng ta, đầu óc của anh nhất định phải giữ được tỉnh táo."

Mấy nhà sung sướng mấy nhà sầu, đồng dạng là một chuyện nhưng trong mắt những người khác nhau thì cảm thụ cũng không giống nhau, cục trưởng công an thành phố Bắc Cảng Viên Hiếu Công biết tới chuyện này thì phản ứng đầu tiên là phiền toái rồi, bởi vì hai thuyền pháo hoa đó là lễ vật của y tặng cho Trương Dương, bổn ý là hòng xoa dịu quan hệ đang khẩn trương giữa bọn họ, nhưng không ngờ tặng lễ ngược lại thành tặng phiền toái, nếu hoả hoạn lần này thực sự là do pháo hoa tạo thành, như vậy y cũng phải gánh vác trách nhiệm liên quan nhất định.

Viên Hiếu Công cân nhắc mãi, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Trương Dương, dù sao y thân là trưởng quan trị an cao nhất của thành phố Bắc Cảng, về tình về lý gọi điện thoại hỏi tình huống một chút cũng là điều nên làm, đồng thời y cũng muốn từ chỗ Trương Dương thăm dò một chút phản ứng của hắn.

Trương Dương khi nhận được điện thoại vẫn đang ở hiện trường hoả hoạn, nghe thấy giọng nói của Viên Hiếu Công, hắn lập tức minh bạch mục đích Viên Hiếu Công gọi điện thoại tới. Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, bên này lửa vừa cháy, bên kia tin tức đã truyền khắp bốn phương tám hướng, đây là chuyện ddaxdc đoán trước, cũng không có gì kỳ quái, Trương đại quan nhân thậm chí có thể tưởng tượng được đám già Hạng Thành đó bây giờ đang cười trộm thế nào. Có điều Trương Dương tin Viên Hiếu Công không phải là hư tình giả ý gọi điện thoại chế giễu, dù sao hai thuyền pháo hoa buôn lậu đó cũng là quà hắn tặng mình, xảy ra vấn đề thì Viên Hiếu Công cũng khó ăn khó nói.

Trương Dương nói: "Viên cục, anh yên tâm đi, hỏa thế đã hoàn toàn được khống chế, trước mắt không hề có chứng cớ trực tiếp cho thấy là hoả hoạn có liên quan tới tiệc pháo hoa, chỉ là xảy ra đồng thời vào lúc tổ chức tiệc pháo hoa thôi, căn cứ vào kết quả điều tra của chúng tôi thì không có thương vong về người."

Viên Hiếu Công nghe nói không có thương vong về người thì cũng thở phào nhẹ nhõm, có người chết và không ai chết là khác nhau về bản chất, y nói khẽ: "Không có thương vong về người là tốt rồi."

Trương Dương nói: "Viên cục, chuyện anh tặng tôi pháo hoa có ai biết không?"

Viên Hiếu Công nói: "Gì cơ?" Y không rõ ý của Trương Dương.

Trương Dương nói: "Tổn thất thực tế mà hoả hoạn mang đến cũng không lớn, nhưng tôi lo lắng sẽ có ảnh hưởng không tốt, có một số người muốn mượn cơ hội này để gây ra chuyện, hiện tại Bắc Cảng, lòng người thật sự là khó dò lắm."

Viên Hiếu Công nói: "Ai muốn dở trò thì cứ dở, tặng pháo hoa cho anh cũng là quyết định của tôi, bí thư Trương, anh yên tâm đi, tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm."

Trương Dương nói: "Tôi không phải lo lắng chuyện này, tôi là lo lắng có người sẽ bới móc, Viên cục, tự anh cũng phải cẩn thận một chút."

Viên Hiếu Công minh bạch Trương Dương đang nói gì, Trương Dương cơ hồ đã đắc tội với cả ban lãnh đạo thành phố Bắc Cảng, tiệc pháo hoa tối nay vừa hay xảy ra hoả hoạn, tuy rằng không thể nhận định hai chuyện liên hệ nhất định, nhưng chắc hẳn ban lãnh đạo Bắc Cảng sẽ không bỏ qua cơ hội này để chèn ép hắn, Trương Dương là đang nhắc nhở mình chú ý đừng bị ngộ thương. Viên Hiếu Công nói: "Trước khi chuyện chưa phát sinh thì rất khó phán đoán kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, rất nhiều khi chuyện tốt có thể biến thành chuyện xấu, chuyện xấu cũng có thể biến thành chuyện tốt."

Trương đại quan nhân bật cười: "Tôi hy vọng chuyện tối nay có thể biến thành chuyện tốt!"

Hỏa thế cuối cùng cũng hoàn toàn được khống chế, Trương Dương tỏ vẻ hài lòng với phản ứng và kết quả xử lý của quan binh phòng cháy và võ cảnh của quảng trường, Trình Diễm Đông bởi vì chuyện này cũng toát mồ hôi lạnh, hắn tới bên cạnh Trương Dương rồi nói khẽ: "Tình huống đã được khống chế, bí thư Trương, ngài hay là về nghỉ ngơi trước đi."

Trương Dương gật đầu, hắn nhớ tới một chuyện, dặn dò Trình Diễm Đông: "Tạm thời đừng nhận phỏng vấn của phóng viên tin tức, mau chóng điều tra rõ nguyên nhân chân chính của hoả hoạn lần này, rồi ngay lập tức công bố kết quả ra xã hội."

Trình Diễm Đông nói: "Ngài yên tâm đi, tôi sẽ tra suốt đêm, tranh thủ tối nay đưa ra kết quả."

Trương Dương vỗ vỗ vai Trình Diễm Đông, bọn họ rất hiểu nhau, vào thời khắc gặp tình huống phi thường, càng biểu hiện ra sự ủng hộ và tín nhiệm lẫn nhau.

Trở lại xe, Chu Sơn Hổ nói: "Bí thư Trương, đi đâu?"

Trương Dương nhìn đồng hồ, đã là hơn mười giờ tối rồi, hắn bảo Chu Sơn Hổ đưa mình về văn phòng.

Trở lại văn phòng của mình, Trương Dương nhớ tới cuộc gặp đã hẹn tối nay với Thường Hải Tâm, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa nhận được điện thoại của cô ta, Trương Dương cầm di động bấm số của Thường Hải Tâm.

Thường Hải Tâm nói: "Chuyện hoả hoạn xử lý thế nào rồi?" Thì ra cô ta cũng đã biết chuyện cửa hàng tổng hợp Hồng Quang cháy, cho nên mới không liên hệ với Trương Dương, lo lắng hắn phân thần.

Trương Dương nói: "Không có chuyện lớn gì cả, có điều hoả hoạn phát sinh không đúng lúc, chỉ sợ người hữu tâm muốn lợi dụng chuyện này để làm trò."

Thường Hải Tâm không khỏi có chút lo lắng cho hắn, thở dài nói: "Chuyện không hài lòng nhiều quá, anh cũng anh đừng nghĩ nhiều, hay là nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ một giấc rồi dậy, ngày mai sẽ quên hết."

Trương đại quan nhân cười nói: "Anh không ngủ được, cô đơn gối chiếc."

Thường Hải Tâm gắt: "Anh không ngủ được cũng không phải là bởi vì cô đơn gối chiếc, là vì ai lo cho nước cho dân, trong lòng có quá nhiều chuyện."

Trương Dương nói: "Quả thực có nhiều lắm, cho nên phải phóng thích một chút."

Thường Hải Tâm đương nhiên có thể nghe hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, thẹn thùng nói: "Cứ buổi tối là không chịu thành thật, thích chơi trò lưu manh có phải hay không? Ngày mai còn có nhiều công tác như vậy đang chờ anh đi làm, đừng miên man suy nghĩ nữa, mau ngủ đi."

Trương Dương nói: "Không ngủ được!"

"Anh đang ở đâu?"

Trương Dương nói: "trong văn phòng, còn em?"

Thường Hải Tâm nói: "Vừa đưa bọn nhỏ của viện phúc lợi về, hôm nay mệt lắm, em định về ký túc xá nghỉ."

Trương Dương nói: "Đừng mà, đến chỗ anh đi, giường trong phòng rộng lắm."

"Em không đi đâu, đã nửa đêm rồi em còn chạy tới văn phòng anh để làm gì?"

Trương Dương nói: "Hay là em đừng về, tới văn phòng em đi, anh về tìm em."

"Không!"

"Anh đi đây!"

"Không! Không mà!"

Nữ hài tử thường thường đều là khẩu thị tâm phi, Thường Hải Tâm miệng thì nói không, nhưng vẫn ma xui quỷ khiến thế nào tới văn phòng của mình, một là ký túc xá khá xa, cô ta bình thường cũng rất ít khi sống ở đó, phần lớn thời gian đều ở Bắc Cảng, thứ hai là Trương Dương vừa rồi nói sẽ tới, khiến trong lòng cô ta có chút chờ mong.

Mửa cửa văn phòng rồi bật đèn, Thường Hải Tâm đóng lại, cô ta tới trước bàn làm việc, do dự một chút, vẫn cầm điện thoại di động lên trực tiếp gọi tới văn phòng của Trương Dương, điện thoại đổ chuông mấy tiếng mà không có ai trả lời, Thường Hải Tâm dập máy rồi lẩm bẩm: "Em không tin anh thực sự dám tới đây."

Thường Hải Tâm cởi bím tóc, đang chuẩn bị đi thay giày thì đèn bên trong đột nhiên tắt, cô ta bỗng nhiên xoay người lại, một chưởng vỗ vè phía sau, cổ tay bị đối phương tóm lấy, lập tức cả người tê dại, Thường Hải Tâm kinh hô: "Ai?" Tuy rằng trong lòng đã đoán được bảy tám phần, nhưng trước khi chưa thấy mặt đối phương, cô ta vẫn không dám kết luận.

Trương đại quan nhân dái sát mặt vào gần tai Thường Hải Tâm, thè đầu lưỡi ra khẽ liếm một chút, nói khẽ: "Còn có thể là ai nữa?"

Thường Hải Tâm nghe thấy giọng nói của hắn thì mới yên tâm, tất nhiên không giãy dụa phản kháng. Thân thể mềm mại tựa vào trong lòng Trương Dương, ôn nhu nói: "Anh đúng là sắc đảm bao thiên."