Y Đạo Quan Đồ

Chương 2234: Lạnh lòng (2)



Hạng Thành nói: "Có gì mà khó đâu, ai gây rắc rối thì người đó gánh vác trách nhiệm, tôi ghét nhất chính là loại truyền thông vô trách nhiệm này, cái gì cũng nói ra được!"

Hoàng Bộ Thành lặng lẽ gật đầu, y bỗng nhiên có một loại cảm giác triệt để tuyệt vọng, loại tuyệt vọng này đến từ chính Hạng Thành, loại người như Hạng Thành tuyệt đối không phải là đối tượng có thể nguyện trung thành, Hoàng Bộ Thành nói khẽ: "Bí thư Hạng, tôi đi trước!"

Hạng Thành nói: "Anh hiểu ý của tôi chưa?"

Hoàng Bộ Thành không nói hiểu mà cũng không nói không hiểu, y chỉ nói khẽ: "Bí thư Hạng, tôi đi trước!"

Nhìn bóng dáng có chút cô đơn của Hoàng Bộ Thành, Hạng Thành có chút mê man, y không biết một câu cuối cùng của Hoàng Bộ Thành là có ý gì, nhưng Hạng Thành không hề cảm thấy áy náy, cho dù y minh bạch Hoàng Bộ Thành làm tất cả những điều này chỉ là để lấy lòng mình, trên quan tường kẻ vỗ mông có nhiều lắm, nhưng cho dù là vỗ cũng phải vỗ đúng, trong mắt Hạng Thành, Hoàng Bộ Thành phạm vào một sai lầm cực kỳ cấp thấp, đối phó với Trương Dương nhất định phải nắm chắc chứng cứ xác thực, loại hành vi này căn bản chính là tự rước lấy nhục.

Hoàng Bộ Thành sau khi ra khỏi văn phòng bí thư thị ủy, cảm thấy mũi có chút cay anh ấy, nếu không phải là vì đang ở nơi này, y có lẽ sẽ rơi lệ,lăn lộn nhiều năm ở trong quan trường, y đã sớm cho rằng tâm tính của mình đã tu luyện tới mức gặp phong ba không sợ hãi, nhưng khi chân chính đối mặt với loại hiện thực tàn khốc này, y vẫn cảm thấy đau lòng, tình cảm giữa người và người trong quan trường so với trong tưởng tượng của y thì còn lãnh khốc hơn, thậm chí đã vượt qua điểm mấu chốt mà y có thể thừa nhận, y bắt đầu minh bạch vì sao Hạng Thành có thể lên làm bí thư thị ủy, mà mình chỉ có thể dừng ở vị trí bộ trưởng tuyên truyền, tu vi bất đồng. Xảy ra vấn đề, Hoàng Bộ Thành không thể để Triệu Thụy Hỉ một mình lao lên ăn đạn, nhưng Hạng Thành thì sẽ không do dự, đừng nói hy sinh Triệu Thụy Hỉ, cho dù là hy sinh Hoàng Bộ Thành thì Hạng Thành cũng sẽ không bởi vậy mà nhíu mày chút nào.

Hoàng Bộ Thành không trách Hạng Thành, muốn trách thì chỉ có thể trách chính y, hết lần này tới lần khác phạm sai lầm, lúc trước Chu Hưng Dân phớt lờ Hạng Thành, mình thà đắc tội với tỉnh trưởng cũng ra sức giúp Hạng Thành, nhưng cuối cùng lại vẫn không được gì, Hạng Thành vẫn không vì thế mà đối đãi đặc biệt với mình, hiện tại xảy ra vấn đề, y sẽ một cước đá văng mình, trong mắt Hạng Thành chỉ sợ mình còn không bằng một con chó.

Hoàng Bộ Thành càng nghĩ càng đau đớn, cúi đầu đi đường suýt nữa thì đâm phải người đối diện.

Một giọng nói quen thuộc vang lên: "Lão Hoàng, làm gì thế? Trên đất có ví tiền à?"

Hoàng Bộ Thành ngẩng đầu lên, nhìn thấy phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương, y cười rất miễn cưỡng.

Đến loại cấp bậc này của bọn họ, nhãn lực của mỗi người đều là khá lợi hại, Tưởng Hồng Cương liếc một cái liền nhìn ra sự không bình thường của Hoàng Bộ Thành, y có chút kinh ngạc nói: "Lão Hoàng, làm sao vậy?"

Hoàng Bộ Thành nói: "Không sao... Không sao.."Y muốn tránh ra.

Lại bị Tưởng Hồng Cương cầm tay giữ lại: "Trưa rồi, cùng nhau ăn cơm đi!"

Bên ngoài trời mưa, trong lòng thì loạn như ma, Hoàng Bộ Thành ma xui quỷ khiến thế nào lại không cự tuyệt lời mời của Tưởng Hồng Cương, hai người tới nhà ăn của Thú Thương viên, Thú Hương viên là cháu của Tưởng Hồng Cương mở, sinh ý bình thường, Tưởng Hồng Cương sở dĩ lựa chọn nơi này, chủ yếu là bởi vì nơi này thanh tĩnh, quan hệ của hắn và Hoàng Bộ Thành rất bình thường, cẩn thận ngẫm lại thì hình như đây là lần đầu tiên hai người ăn cơm nói chuyện riêng với nhau.

Bất kỳ chuyện gì cũng đều có mở đầu, tâm tình của Hoàng Bộ Thành hôm nay thật sự rất buồn bực, tuy rằng y không định tìm Tưởng Hồng Cương để thổ lộ, nhưng có người ăn bữa cơm với y, giết một chút thời gian cũng tốt.

Tưởng Hồng Cương hiển nhiên đã biết chuyện của nhật báo Bắc Cảng, sau khi hai người đối ẩm hai chén thì Tưởng Hồng Cương liền hướng đề tài về việc này. Tưởng Hồng Cương nói: "Lão Hoàng, tôi nghe nói Trương Dương hôm nay tới nhật báo xã Bắc Cảng bị người ta đánh."

Hoàng Bộ Thành vẻ mặt bất đắc dĩ: "Bí thư Tưởng, anh đã bao giờ nghe Trương Dương chịu thiệt chưa?"

Tưởng Hồng Cương bật cười, trên thế giới này người có thể khiến Trương Dương chịu thiệt đúng là rất hiếm gặp.

Hoàng Bộ Thành nói: "Một mình hắn có thể đánh hơn năm mươi người ở nhà ăn trên đường Hải Phong, đám bảo vệ bình thường của nhật báo Bắc Cảng sao có thể là đối thủ của hắn, tôi cũng nghe nói một phiên bản, hắn đi tới nhật báo Bắc Cảng đánh Triệu Thụy Hỉ một trận, cho nên đám bảo vệ đó mới vây công hắn, hiện tại hắn thì đi rồi, đám bảo vệ thì bị cơ quan công an bắt lại." Hoàng Bộ Thành rõ ràng đứng ở trên lập trường của nhật báo Bắc Cảng.

Tưởng Hồng Cương nói: "Lão Hoàng à, chuyện này có chút sơ xuất rồi!" Y không nói cụ thể là nhật báo Bắc Cảng hay là Hoàng Bộ Thành sơ xuất.

Nhưng trong lòng Hoàng Bộ Thành có thể nghe rõ ràng, Hoàng Bộ Thành nói: "Có một số việc không phải tôi có thể khống chế."

Tưởng Hồng Cương thầm cười lạnh trong lòng, một đống tờ báo của Bắc Cảng có gan đăng loại tin tức có tính châm chích mười phần này, không có Hoàng Bộ Thành anh cho phép thì căn bản là không thể, hiện tại thì hay rồi, cảnh sát đã điều tra ra kết quả, cửa hàng tổng hợp Hồng Quang là bởi vì bị phóng hỏa mà cháy, không liên quan gì tới tiệc pháo hoa, chẳng khác nào bị người ta tát cho một cái, giờ thì Hoàng Bộ Thành anh phiền toái lớn rồi. Tưởng Hồng Cương sở dĩ mời Hoàng Bộ Thành đi ăn cơm, là vì nhìn thấy vẻ mặt mất mát chán nản vừa rồi của Hoàng Bộ Thành, Tưởng Hồng Cương rất dễ suy đoán ra, Tưởng Hồng Cương nhất định ăn mắng ở chỗ Hạng Thành, từ cách xử thế làm người của Hạng Thành có thể nhìn ra, Hạng Thành là người không dám đảm đương, đám truyền thông Bắc Cảng dám nhất tề chỉ súng về phía Trương Dương, sau lưng khẳng định là bộ trưởng tuyên truyền Hoàng Bộ Thành bảo kê, mà nếu như đi tìm nguồn gốc thì vẫn là Hạng Thành bày mưu đặt kế, nếu Hoàng Bộ Thành không phải vì lấy lòng Hạng Thành, tuyệt đối sẽ không chủ động làm ra loại chuyện đối địch với Trương Dương này, Tưởng Hồng Cương nói: "Chuyện này có chút phiền phức đấy, đám truyền thông này liên hệ hoả hoạn và tiệc pháo hoa vào một chỗ, phía Tân Hải cho rằng bọn họ là cố ý bôi nhọ hình tượng của chính phủ Tân Hải, tôi nghe nói bọn họ đã kháng tụng tới bộ tuyên truyền tỉnh ủy rồi."

Lông mày Hoàng Bộ Thành nhíu chặt vào nhau, y cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, mượn rượu tiêu sầu càng sầu them, tâm thái rối rắm của y lúc này khiến cho người ta vừa nhìn là biết ngay.

Tưởng Hồng Cương nói: "Lão Hoàng, tôi thấy chuyện này không thể khinh thị, anh là lãnh đạo của bộ tuyên truyền thị ủy, phải chủ động một chút."

Hoàng Bộ Thành nói: "Như thế nào là nên chủ động một chút."

Tưởng Hồng Cương nói: "Trước tiên thông báo chuyện này với bí thư Hạng, để bí thư Hạng ra mặt phối hợp một chút là tốt nhất." Những lời này của trước tiên thuần túy là xát muối lên vết thương của Hoàng Bộ Thành, hắn đã nhìn ra Hoàng Bộ Thành va vấp ở chỗ Hạng Thành, lại cố ý nhắc tới chuyện này, tuyệt đối là rắp tâm cố ý.

Hoàng Bộ Thành thở dài nói: "Bí thư Hạng nhật lí vạn ky, không có thời gian quan tâm tới loại việc nhỏ này." Những lời này đã lộ ra sự bất mãn đối với Hạng Thành.

Tưởng Hồng Cương nói: "Tôi nói thật, anh chắc không muốn nghe."

Hoàng Bộ Thành cầm chén rượu lên chạm với Tưởng Hồng Cương: "Bí thư Tưởng, nơi này chỉ có hai chúng ta, anh có gì thì cứ nói, trong lòng tôi giờ cũng rất uất ức."

Tưởng Hồng Cương cùng hắn uống cạn chén này, sau đó nói: "Tôi từ góc độ của người bàng quan mà nhìn, chuyện này nhật báo Bắc Cảng không chiếm được chút lý nào, Tân Hải cháy bất kể trách nhiệm ở, là truyền thông của phương Bắc Cảng, cũng không nên phát ra một bài báo có tính châm chích mười phần như vậy, Tân Hải, Bắc Cảng căn bản chính là một thể, mọi người đều là người trong thể chế, phải có sự ăn ý bao dung cho nhau."

Hoàng Bộ Thành nói: "Thì phải là quan lại bao che cho nhau!"

Tưởng Hồng Cương nói: "Câu này tuy không dễ nghe, nhưng rất nhiều lúc đúng là phải cần quan lại bao che cho nhau, chẳng lẽ mọi người cứ phải chống đối nhau, dỡ nhà nhau mới đúng à."

Hoàng Bộ Thành nói: "Vì chuyện này tôi đã phê bình người có trách nhiệm tương quan một trận rồi." Khi Hoàng Bộ Thành ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, y cũng bắt đầu rút mình ra, từ ý nghĩa nào đó mà nói thì y và Hạng Thành không hề khác nhau về bản chất, chẳng gì ngoài người kia quyết đoán hơn, tuyệt hơn, còn một người thì khá là rối rắm, vẫn tính là có chút tình người. Nhưng bất kể y rối rắm như thế nào, đến cuối cùng vẫn muốn bảo vệ mình.

Tưởng Hồng Cương nói: "Phải có người đứng ra gánh vác trách nhiệm, bằng không chuyện này sẽ không kết thúc."

Hoàng Bộ Thành nói: "Nếu thật sự muốn tìm người gánh vác trách nhiệm thì tôi khẳng định là người có trách nhiệm lớn nhất!"

Tưởng Hồng Cương uống một ngụm rượu rồi nói: "Lão Hoàng à, tôi hôm nay uống hơi nhiều, tính tình của tôi anh cũng biết, trong lòng không giấu được chuyện. Tính tình của anh thì tôi cũng rõ, tôi rất thưởng thức anh, đối đãi với anh như lão đại ca."

Hoàng Bộ Thành biết rõ hắn đang nói dối, nhưng nghe thấy thì trong lòng vẫn rất ấm áp dễ chịu, những lời này Hạng Thành sẽ không nói, có lẽ y biết nói, chỉ là khinh thường không thèm nói, trong mắt bí thư Hạng, trước giờ không có Hoàng Bộ Thành y.