Y Đạo Quan Đồ

Chương 2365: Ai tới gánh vác (3)



Vinh Bằng Phi tuy rằng hy vọng Trương Dương có thể khống chế được ảnh hưởng của chuyện này, nhưng sự thật chứng minh, đó chỉ là suy nghĩ của y mà thôi, cái chết Đổng Chính Dương tạo ra một trận chấn động, Đổng Chính Dương là người Bắc Cảng, hắn ở địa phương cũng có rất nhiều thân thích, một người đang sống yên ổn sau khi bị cảnh sát mang đi chưa được mấy ngày thì lại biến thành một khối thi thể lạnh như băng, điều này đối với thân nhân và bằng hữu của hắn mà nói là không thể chấp nhận được, ngày hôm sau sau khi Đổng Chính Dương chết liền xuất hiện cảnh gần hai trăm người quỳ ở trước cửa lớn thị ủy Bắc Cảng, treo một hàng chữ "coi mạng người như cỏ rác, thiên cổ kỳ oan."

Hạng Thành khi đi làm liền chính mắt nhìn thấy cảnh này, rất nhiều người đều nhận được số xe của Hạng Thành, nhìn thấy xe của Hạng Thành, không biết là ai hô lên đầu tiên: "Bí thư Hạng tới rồi!" Đám người giống như thủy triều ùa về phía xe của Hạng Thành, cảnh sát phụ trách duy trì trật tự vội vàng tiến lên tổ chức tường người, ý đồ ngăn cản đám người đang bi phẫn này ở bên ngoài, nhưng dưới loại tình huống này, cảnh lực của bọn họ rõ ràng là không đủ, lái xe của Hạng Thành thấy thế muốn quay xe, nhưng phía sau cũng có không ít người xông tới, xe của Hạng Thành cứ như vậy bị vây chặt trong đám người.

Bên ngoài có người đang than khóc, có người gõ cửa kính xe, lái xe mặt trắng bệch, biểu hiện của Hạng Thành cũng khá trấn định, ý bảo lái xe mở chốt, y đẩy cửa bước ra.

Lái xe nhắc nhở Hạng Thành, đám người bên ngoài tình tự đang kích động, phải chú ý tới an toàn bản thân, trên thực tế hắn cũng làm ra hành động kiên quyết bảo vệ an nguy cho lãnh đạo, ngay lập tức lao ra che trước mặt Hạng Thành.

Đám người tuy rằng kích động, nhưng lại không mất lý trí, Hạng Thành vừa ra, đám người rầm một cái liền quỳ xuống, Hạng Thành nói: "Mọi người làm cái gì vậy? Có chuyện gì thì từ từ nói, đứng lên đi." ' Có một nam tử lão niên từ Trong đám người khóc rống lên: "Bí thư Hạng, xin ông làm chủ cho chúng tôi, xin ông nói một câu cho đám dân chúng chúng tôi."

Hạng Thành nói: "Lão nhân gia, ngài đừng như vậy mà, có gì thì ông cứ nói ra, tôi là bí thư thị ủy Bắc Cảng, chức trách của tôi chính là lên tiếng cho người dân, mục đích công tác của tôi là phải duy hộ lợi ích của các anh."

Lúc này cảnh sát và bảo vệ tất cả chạy tới, muốn tách Hạng Thành và đám người này ra, nhưng Hạng Thành ra hiệu đừng vội, y đi lên trước, cầm tay lão già đó, đỡ ông ta dậy. Trên mặt y mang theo vẻ thương xót: "Mọi người đừng, có gì cứ nói, đối với bí thư thị ủy tôi mà nói thì các anh có ủy khuất gì, có tâm sự gì thì cứ nói với tôi, Hạng Thành tôi còn tại vị một ngày thì sẽ chủ trì công đạo cho các anh."

Khi người nhà của Đổng Chính Dương tới thị ủy gây sự, Trương Dương cũng đã nhận được tin tức, từ sau cái chết của Đổng Chính Dương, Tân Hải bên này vẫn khá bình tĩnh, bình tĩnh một cách thần kỳ, Trương Dương biết loại bình tĩnh này duy trì không được bao lâu, Đổng Chính Dương đã châm lửa, thùng thuốc nổ này sớm muộn gì cũng nổ, chỉ không biết là vào lúc nào mà thôi.

Trương Dương là từ chỗ cục trưởng công an thành phố Bắc Cảng Viên Hiếu Công biết được người nhà của Đổng Chính Dương tới cửa thị ủy gây sự, hắn không hề cảm thấy bất ngờ, người nhà của Đổng Chính Dương gây sự là rất bình thường, không gây sự ngược lại mới kỳ quái.

Ngữ khí của Viên Hiếu Công vô cùng trịnh trọng: "Bí thư Trương, chuyện này ầm ĩ lắm rồi, người nhà của Đổng Chính Dương tụ tập mấy trăm người tụ trước cửa thị ủy, bí thư Hạng đã tiếp kiến rồi đại biểu Đổng gia rồi."

Trương Dương nói: "Bọn họ tìm bí thư Hạng phản ánh cái gì?"

Viên Hiếu Công do dự một chút rồi nói: "Bọn họ nói anh chế tạo án oan, trước tiên đánh Đổng Chính Dương vô cớ, lợi dụng quyền lực giam cầm đưa hắn một cách phi pháp, Đổng Chính Dương trong lúc bị giam giữ đã gặp đãi ngộ không công bình, bọn họ yêu cầu công bố nguyên nhân cái chết của Đổng Chính Dương, yêu cầu bộ môn thượng cấp tham gia điều tra."

Trương Dương nói: "Có thể lý giải được tâm tình của bọn họ."

Viên Hiếu Công nói: "Bí thư Trương, tôi xin nói một câu, chuyện này nhất định phải xử lý cẩn thận!" Viên Hiếu Công tuy rằng biết bối cảnh của Trương Dương rất sâu, nhưng lần này không phải việc nhỏ, hơn nữa xem tình hình thì có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng, nếu ầm ĩ lên, cho dù là Trương Dương chỉ sợ cũng không dễ dàng hóa giải.

Trương Dương nói: " Đa tạ Viên cục đã nhắc nhở, tôi biết nên làm như thế nào."

Buông điện thoại, Trương Dương không khỏi thở dài, hắn ngoài miệng thì nói rất thoải mái, nhưng trong lòng thì lại rất rối rắm, chuyện này liên quan tới Văn Hạo Nam, căn cứ vào tình huống mà hắn có được trước mắt, Đổng Chính Dương không nghi ngờ gì nữa là chết ở trong tay Văn Hạo Nam, nhưng Văn Hạo Nam quả quyết phủ quyết chuyện này, nếu hắn rũ sạch trách nhiệm, như vậy tất cả trách nhiệm sẽ thuộc về phía cục công an Tân Hải, nguyên nhân cái chết của Đổng Chính Dương đã không thể giấu được, Trương Dương cũng không định giấu diếm, hiện tại hắn không nói Văn Hạo Nam ra ngoài, chỉ nói với Vinh Bằng Phi, Văn Hạo Nam là người thính tỉnh phái xuống, hắn hy vọng thính tỉnh có thể đưa ra ra một phương án giải quyết.

Nhưng mà từ ngày đó liên hệ với Vinh Bằng Phi, đến bây giờ Vinh Bằng Phi vẫn không cho hắn câu trả lời thuyết phục, chút kiên nhẫn của Trương đại quan nhân đã biến mất từng chút, chuyện này kéo dài càng lâu thì đối với hắn càng bất lợi.

Gác điện thoại của Viên Hiếu Công không lâu thì bí thư thị ủy Hạng Thành lại bảo thư ký gọi điện thoại tới, thông tri cho Trương Dương lập tức tới chỗ y. Trong điện thoại cũng không có nói là chuyện gì, nhưng Trương Dương cũng có thể đoán được khẳng định là về chuyện của Đổng Chính Dương.

Trương Dương trực tiếp tới văn phòng của Hạng Thành, hắn ngạc nhiên phát hiện phó thính trưởng thính công an tỉnh Vinh Bằng Phi đã đến, cục trưởng cục công an thành phố Bắc Cảng Viên Hiếu Công cũng ở trong văn phòng của Hạng Thành, vẻ mặt của mỗi người đều vô cùng nghiêm túc.

Sau khi Trương Dương chào hỏi bọn họ thì ngồi xuống bên cạnh Viên Hiếu Công.

Hạng Thành thở dài nói: "Trương Dương à, lần này cậu đâm ra một cái phễu lớn rồi."

Trương Dương nhìn Vinh Bằng Phi một cái, Vinh Bằng Phi cau mày, tựa hồ vẫn đang suy tư về, cũng không có nói cũng không có ý định lên tiếng. Trương Dương nói: "Chuyện vẫn chưa hoàn toàn điều tra rõ, bí thư Hạng, ngài đừng có gấp." Thật ra Trương Dương cũng rất khéo léo, hắn không đẩy Văn Hạo Nam ra, dù sao hắn vẫn chưa biết thái độ của Vinh Bằng Phi.

Hạng Thành nói: "Cậu không thấy ư, hôm nay hơn bốn trăm người vây kín cửa của thị ủy, bọn họ luôn miệng kêu la thiên cổ kỳ oan, nói anh lợi dụng chức quyền trong tay để hãm hại Đổng Chính Dương tới chết."

Trương đại quan nhân nghe y nói như vậy thì trong lòng rất là khó chịu, cho dù là đám người đó nói như vậy, Hạng Thành anh có cần phải nhắc lại không? Lão Hạng anh đúng là không có hậu đạo, tóm lấy cơ hội bỏ đá xuống giếng, lúc này trong lòng không biết đang cao hứng cỡ nào nhỉ.

Cục trưởng công an Viên Hiếu Công nói: "Tôi cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ quái, Đổng Chính Dương được bệnh viện rồi không chữa được mà chết, cho đến bây giờ, kết quả nghiệm thi của hắn chúng ta cũng không hề công bố ra ngoài, người nhà của hắn vì sao một mực chắc chắn hắn là bị đánh đến chết? Hơn nữa đầu mâu chỉ thẳng vào bí thư Trương và hệ thống công an Tân Hải, có phải có người để lộ tin tức hay không?"

Hạng Thành nói: “Hiện tại không phải lúc phân tích âm mưu, tôi hỏi anh, Đổng Chính Dương rốt cuộc là chết như thế nào? Kết quả nghiệm thi của hắn rốt cuộc là thế nào?"

Viên Hiếu Công không trả lời, y nhìn Trương Dương, tuy rằng kết quả nghiệm thi đã có, nhưng nếu là từ miệng y nói ra thì rất có thể sẽ đắc tội với Trương Dương.

Trương Dương nói: "Kết quả Nghiệm thi là.." Vinh Bằng Phi lúc này mở miệng ngắt lời hắn: "Chuyện này phải thận trọng, bí thư Hạng, tôi lần này tới đây là để xử lý chuyện này."

Hạng Thành nói: "Vinh thính, hiện tại tất cả đầu mâu đều chỉ về phía hệ thống công an Tân Hải, chúng ta phải tìm được một phương án tốt nhất, mau chóng bình ổn sự kiện lần này."

Vinh Bằng Phi nói: "Sắp tới sẽ có biện pháp công bố với xã hội kết quả nghiệm thi và xử lý người có trách nhiệm tương quan."

Hạng Thành gật đầu nói: "Càng sớm bình ổn chuyện này thì càng tốt."

Sau khi Trưng cầu ý kiến của Hạng Thành, Vinh Bằng Phi và Trương Dương tới phòng họp nhỏ nói chuyện riêng với nhau.

Trương Dương đóng cửa phòng lại, trong lời nói rõ ràng mang theo vẻ tức giận: "Vinh thính, ngài tới cũng nhanh quá nhỉ, tới thẳng Bắc Cảng có phải là đã có phương pháp giải quyết chuyện này rồi hay không?"

Vinh Bằng Phi nói: "Tôi vừa mới tới, sau khi liên hệ với Viên Hiếu Công mới biết tin cậu cũng tới đây, cho nên trực tiếp tới văn phòng của Hạng Thành đợi cậu."

Trương Dương nói: "Vinh thính nếu đã tới, chuyện này cứ giao cho ngài giải quyết đi."

Vinh Bằng Phi nói: "Báo cáo Nghiệm thi tôi đã xem qua rồi, Đổng Chính Dương chết vì vỡ gan và lá lách, dẫn tới xuất huyết trong."

Trương Dương nói: "Trước khi Đổng Chính Dương chết chỉ có Văn Hạo Nam thẩm vấn hắn!"

Vinh Bằng Phi nói: "Tôi đã hỏi qua Văn Hạo Nam rồi, hắn khăng khăng mình không tiến hành bất kỳ hành động bạo lực nào với Đổng Chính Dương, lúc hắn thẩm vấn Đổng Chính Dương còn có hai đồng chí của tổ công tác đi cung, bọn họ đều có thể làm chứng."