Y Đạo Quan Đồ

Chương 2617: Tử vong ly kỳ (4)



Trương Dương nói: "Chuyện này tôi cũng nghe nói, trước mắt cảnh sát vẫn đang điều tra, cơ bản đã bài trừ khả năng tự sát, nói là tai nạn thì đúng hơn."

Hồng Thi Kiều cắn cắn môi nói: "Tuyệt đối không phải là tai nạn, nhất định là mưu sát."

Trương Dương có chút kỳ quái nhìn Hồng Thi Kiều, hắn có chút không rõ cô ta dùng cái gì để kết luận như vậy.

Hồng Thi Kiều nói: "Bí thư Trương, tôi biết là ai hại chết cô ta, nhất định là Trần Cương, bí thư Ủy ban kỷ luật Bắc Cảng Trần Cương!"

Trương Dương nhíu mày, hắn nói khẽ: "Tiểu Hồng. Không có chứng cớ thì không thể nói lung tung được."

Hồng Thi Kiều nói: "Tôi sao lại không có chứng cớ, Trần Cương này chính là bại hoại trong đội ngũ cán bộ, là lão lưu manh không hơn không kém."

Trương đại quan nhân đương nhiên công nhận những lời này của Hồng Thi Kiều, nhưng nguyên nhân Hồng Thi Kiều nói ra những lời này lại rất tế nhị, Trương Dương biết chuyện trong đây không đơn giản.

Hồng Thi Kiều nói: "Hắn dùng quyền lức để bức cô tôi, khiến cô tôi khi còn sống phải làm tình nhân của hắn trong nhiều năm."

Trương Dương nói: "Tiểu Hồng, chuyện như vậy cô hình như không nên tới phản ánh với tôi."

Hồng Thi Kiều rưng rưng nói: "Tôi có thể phản ánh với ai? Ủy ban kỷ luật đều là là người của hắn. Tất cả lãnh đạo Thành phố Bắc Cảng và hắn là quan lại bao che cho nhau, người duy nhất tôi có thể tin được chính là ngài, tôi thủy chung cho rằng ngài là một người có chính nghĩa và lòng tận tâm."

Trương đại quan nhân nghe cô ta nói như vậy thì Theo bản năng ưỡn thẳng ngực, cảm giác mình trở nên vĩ đại hơn nhiều, xem ra ánh mắt của quần chúng vẫn là sáng như tuyết.

Trương Dương nói: "Tiểu Hồng. Cô vì sao nhận định cô của cô là bị Trần Cương hại chết?"

Hồng Thi Kiều cắn cắn môi, nói: "Cô tôi lúc sinh tiền từng nói với tôi một câu, nếu một ngày cô ta đột nhiên gặp bất trắc, vậy người xuống tay nhất định là Trần Cương."

Trương Dương nói: "Cô không thể chỉ dựa vào một câu của cô ta đã kết luận chuyện này là Trần Cương làm, hơn nữa, Trần Cương là bí thư Ủy ban kỷ luật, hắn hiểu pháp luật, hậu quả của giết người là gì thì hắn không thể không biết."

Hồng Thi Kiều nói: "Người biết pháp còn phạm pháp còn ít lắm ư?"

Trương Dương nói: "Tiểu Hồng, cho dù chuyện cô nói được thành lập, vậy chứng cớ đâu? Rốt cuộc là điều gì đã thúc đẩy Trần Cương giết chết cô của cô?"

Hồng Thi Kiều nói: "Cô tôi rất không hài lòng với công tác trước mắt. Cho nên cô ta đi tìm Trần Cương vài lần, muốn nhờ hắn giúp giải quyết vấn đề công tác, nhưng Trần Cương ngoài miệng thì đáp ứng, song lại không ra sức cho cô ta, hơn nữa.... hắn còn nổi tâm tư với tôi." Nói tới đây. mặt Hồng Thi Kiều không khỏi có chút nóng lên.

Trương đại quan nhân cũng không hề cảm thấy bất ngờ với những lời này của cô ta. Trần Cương này vẫn luôn không phải hạng tốt lành gì, háo sắc thành tính, tác phong sinh hoạt hỗn loạn không chịu nổi, lợi dụng quyền lực trong tay mà hại không ít nữ cán bộ, nhưng Trương Dương cũng không tin Trần Cương lại giết chết Hồng Trường Thanh. Chuyện giữa hắn và Hồng Trường Thanh đã sớm bị mình nắm giữ, cho dù giết Hồng Trường Thanh thì cũng không đạt được mục đích hủy diệt chứng cớ, muốn che giấu chân tướng sự thật, trừ phi giết hết tất cả những người biết nội tình.

Hồng Thi Kiều nói: "Nhất định là hắn sợ cô tôi công khai quan hệ giữa bọn họ, cho nên mới cho nên mới bí quá hoá liều, giết chết cô tôi để diệt khẩu."

Trương Dương nói: "Tiểu Hồng, chuyện này tôi đã biết rồi, tôi đáp ứng cô, tôi sẽ phải giúp đốc thúc cảnh sát sớm ngày tra ra chân tướng, có điều, tôi cũng phải nhắc nhở cô một câu, chuyện không có chứng cớ thì nhất định không thể nói tùy tiện, nếu để cho người khác biết, có thể sẽ tạo thành ảnh hưởng bất lợi đối với cô."

Hồng Thi Kiều nghe thấy Trương Dương nói như vậy thì bỗng nhiên cảm thấy có chút ủy khuất: "Nhưng..."

Trương Dương ra hiệu cho cô ta nói thêm gì đi nữa, nói khẽ: "Nén bi thương thuận biến đi, chuyện của cô cô khẳng định sẽ được tra ra manh mối, trước khi cảnh sát chưa công bố kết quả cuối cùng, cô đừng có mù quáng phán đoán."

Hồng Thi Kiều gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ có chút thất vọng, cô ta không hề từ chỗ Trương Dương có được kết quả mong muốn, cô ta đứng lên, nói khẽ: “Bí thư Trương, đã quấy rầy ngài rồi, tôi đi đây!"

Trương Dương gật đầu.

Hồng Thi Kiều đi không lâu thì Thường Hải Tâm tới văn phòng của hắn, cô ta ở cửa gặp Hồng Thi Kiều, cảm thấy có chút tò mò có chút tò mò, nói khẽ: "Hồng Thi Kiều tìm anh làm gì?"

Trương Dương thở dài, kể lại những gì Hồng Thi Kiều nói với hắn, Thường Hải Tâm nhíu mày, có chút chán ghét nói: "Nếu tất cả những gì cô ta nói là sự thật thì Trần Cương này thật sự rất đáng giận."

Trương Dương nói: "Cô ta chỉ căn cứ vào một số lời trước kia của Hồng Trường Thanh để phán đoán, cũng không có chứng cớ thực tế gì."

Thường Hải Tâm nói: "Anh có định giúp cô ta phản ánh những tình huống này lên trên không?"

Trương Dương nói: "Đã nói là không phải chứng cớ thực tế, anh phản ánh lên thì chẳng phải là làm trò cười cho người trong nghề ư?"

Thường Hải Tâm nói: "Cũng chưa chắc đâu, anh trước giờ đều thích thương hương tiếc ngọc, nhìn thấy tiểu cô nương người ta khóc như mưa, chắc chắn là sẽ mềm lòng, bảo bí thư Trương anh lao vào núi đao lửa biển thì anh cũng sẽ không chối từ!"

Trương Dương bị cô ta nói cho bật cười: "Ý gì đây? Ghen hả?"

Thường Hải Tâm trợn mắt lườm hắn nói: "Nếu em ăn dấm chua thì anh đã sớm bị dấm chua nhấn cho chết đuối rồi."

Trương đại quan nhân cười ha ha: "Anh biết em không phải nhỏ nhen vậy mà, hơn nữa anh và cô ta một chút quan hệ cũng không có." Ánh mắt hắn chiếu lên ngực Thường Hải Tâm: "Lòng dạ của Bí thư Thường rất rộng lớn rộng rãi."

Thường Hải Tâm đỏ mặt, đánh lên vai hắn một cái: "Lưu manh, anh chính là bí thư lưu manh."

Trương đại quan nhân vươn tay ra vỗ nhẹ cái lên ngực cô ta, cảm thụ sự đàn hồi từ thân thể thanh xuân của cô ta, trong lòng lại có chút nóng lên. Thường Hải Tâm ở chung với hắn nhiều năm như vậy, rất là hiểu hắn, biết lực khống chế của thằng cha này căn bản là số không, vội vàng lui về phía sau hai bước, tách ra một khoảng cách an toàn: "Em nghe nói anh sắp bị điều động?"

Trương Dương cười nói: "Ai nói? Anh đang làm rất tốt sao mà phải đi?"

" Bên ngoài đều nói như vậy!"

" Lời đồn chính là như vậy mà có đây, quả thực có không ít người muốn anh đi, nhưng càng là như vậy thì anh càng không đi, gặp chút chuyện đã gục ngã, anh mà lựa chọn trốn tránh thì anh làm sao còn có thể đứng vững trên quan trường, anh về sau làm sao đối diện được với các em."

Thường Hải Tâm cười nói: "Em biết anh sẽ không dễ dàng như vậy đả khoa đánh gục như vậy mà."

Trương Dương đứng lên nói: "Anh phải tới Bắc Cảng một chuyến."

Thường Hải Tâm nói: "Vừa hay em cũng phải tới đoàn thị ủy làm việc, em đưa anh đi."

Trương Dương gật đầu: "Được!"

Trương đại quan nhân bắt đầu có chút lo lắng cho Trần Cương, quả thực mà nói, hắn không phải lo lắng cho Trần Cương, mà là chính hắn, hắn và Tang Bối Bối nhọc lòng bày ra mê cục, lợi dụng mê cục này để liên hệ chặt chẽ Trần Cương và Viên Hiếu Thương lại với nhau, nhưng không ngờ Hồng Trường Thanh đột nhiên chết, khiến kế hoạch vốn có của hắn bị đảo loạn, nếu Trần Cương bởi vì chuyện này mà bị liên lụy thì như vậy Trần Cương chưa biết chừng sẽ xảy ra chuyện gì, loại người như cũng không biết giảng đạo nghĩa đâu.

Trương đại quan nhân không sợ Trần Cương, là sợ thằng cha này làm hỏng đại kế của mình.

Người cảm thấy sợ nhất trong cái chết của Hồng Trường Thanh là Trần Cương, hiện tại Trần Cương dùng từ kiến bò trên chảo nóng để hình dung thì tuyệt đối là không đủ. Trên đường Trương Dương và Thường Hải Tâm tới Bắc Cảng liền nhận được điện thoại của Trần Cương.

Qua điện thoại cũng có thể nghe ra sự khẩn trương trong thanh âm của Trần Cương, Trần Cương nói: "Bí thư Trương, tôi muốn nhờ anh một chuyện."

Trương Dương nói: "Nói đi!"

Trần Cương nói: "Anh biết không, Hồng Trường Thanh đột nhiên chết, hiện ở bên ngoài có rất nhiều lời đồn bất lợi đối với tôi, và không có bất kỳ liên quan gì tới chuyện này cả, tôi thề..." Khi Nói ra những lời này, Trần Cương cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, hắn cũng không biết vì sao phải giải thích với Trương Dương, nhưng hắn thật sự không nghĩ ra mình phải tìm ai.

Trương Dương nói: "Tôi tin anh, nhưng chuyện này tôi nói cũng không tính."

Trần Cương nói: "Anh giúp tôi, anh nhất định phải giúp tôi." Những lời này của hắn tràn ngập hàm nghĩa phức tạp, câu đầu tiên nói là tràn ngập vẻ cầu xin, câu thứ hai thì liền có hàm nghĩa uy hiếp, vào thời khắc mấu chốt, hắn nghĩ đến Trương Dương cũng là có nguyên nhân, bởi vì Trương Dương từng giết qua người, hắn giúp Trương Dương hủy thi diệt tích, bọn họ là chiến hữu trên một chiến hào, nếu hắn xảy ra chuyện thì Trương Dương cũng đừng hòng chỉ lo thân mình. Tuy rằng vẫn chưa xảy ra việc gì, nhưng Trần Cương cũng đã cân nhắc đến tình huống xấu nhất.

Trương Dương nói: "Anh yên tâm đi, tôi sẽ hết sức, hiện tại kết quả điều tra vẫn chưa có mà? Thanh giả tự thanh, anh sợ cái gì?"

Trần Cương nói: "Nữ nhân này theo tôi nhiều năm như vậy, trong tay cô ta khẳng định có rất nhiều thứ bất lợi với tôi."

Trương Dương trầm mặc trong chốc lát: "Anh bình tĩnh chút đi, lát nữa tôi sẽ liên hệ với anh."

Buông điện thoại, Trương Dương suy ngĩ rất lâu, hiện tại Trần Cương cách trận tuyến sụp đổ chắc chỉ còn một bước, nếu Hồng Trường Thanh thực sự để lại chứng cớ bất lợi với hắn, như vậy Trần Cương lần này chỉ sợ khó có thể tránh được kiếp nạn, nhưng hiện tại đá Trần Cương ra khỏi bàn cờ có phải quá sớm hay không? Trương Dương đăm chiêu suy nghĩ, đột nhiên xuất hiện cục diện phức tạp, rốt cuộc nên đi giải quyết như thế nào đây? Hắn cứ vậy vứt bỏ Trần Cương, hay là nên giữ hắn lại vì kế lâu dài?