Yểm Ngã Lai Thời Lộ

Chương 6



43

Ta chưa từng chạy nhanh như vậy bao giờ, tựa như bên tai chỉ còn lại tiếng gió thổi và tiếng tim đập.

Tiểu hoàng tử đang tựa mình vào tường, ánh mắt cuối cùng, một đôi mắt xinh đẹp tha thiết, một ánh mắt luyến tiếc nhìn ta, giống như chứa đựng ngàn vạn lời muốn nói.

Hắn nói lời cáo biệt với ta.

Ta nhớ đến nhóm lửa cùng cỏ xanh vào đêm năm đó, nhớ đến lúc ta nằm trên bàn sách mỗi lần tỉnh lại, hắn luôn nhìn ta bằng ánh mắt dịu dàng, nhớ đến những ngày tháng bọn ta cùng nhau nhìn ngắm mặt trời mọc, ta nhìn mặt trời mới mọc, hắn lại nhìn ta mà nở nụ cười…

“A!” Ta ngã phịch xuống đất, nhưng trong đầu lại nghĩ đến cảnh hắn đang ngoan cố quỳ dưới tuyết, lông mi băng giá và đôi môi không còn chút máu.

“Đáng.” Hắn nói đáng.

Nhưng không phải là vì Liễu Phất Như, mà là vì ngươi…

Vì ngươi, Ô Mộc Lãng Ý, cho nên mới đáng.

44

“Dừng tay!” Ta nghe thấy mình đang can đảm hét lên.

Người mặc áo đen rút ra thanh trường kiếm, phun máu ra ngoài, tung tóe khắp người hắn.

Triệu Linh Việt run rẩy một chút, vẫn không quên thấp giọng nói: “Mau đi đi công chúa…”

“Ta không trốn thoát được, đúng không?” Ta cố gắng hết sức bình tĩnh nhìn người đàn ông mặc áo đen, cố gắng hết sức để chống lại ý muốn chiến đấu với gã ta: “Ngươi không được giết hắn, chuyện này không liên quan gì tới hắn.”

Người áo đen quay đầu, lạnh lùng nhìn ta, mặt nạ màu bạc lóe lên ánh sáng lạnh lẽo trong mật thất tối tăm.

“Ngươi biết ta là ai không, ta là Ô Mộc Lãng Ý, là đệ nhất mỹ nhân của Tây Bắc.” Ta lúc này mới ngượng ngùng, trên người sót lại nội y, vì làm lễ bái phật, nên không mang thêm đồ trang sức gì, cho dù là vậy, ta vẫn muốn dùng ta gương mặt này, làm liều một phen.

Ta bình tĩnh trở lại, chậm rãi đến gần gã ta: “Chỉ cần ngươi nguyện ý thả hắn, ta có thể thỏa mãn tất cả điều kiện của ngươi… tất cả.”

Ta vén tóc, mồ hôi lấm tấm trên trán, nghe rõ tiếng lách cách.

“Đừng như vậy…” Triệu Linh Việt dường như biết được ta định làm gì, vội vàng chật vật đứng dậy, đôi mắt nhuộm một màu đỏ tươi.

“Chuyện này không liên quan tới ngươi!” Ta nói một cách lạnh lùng.

“Thật làm cho người khác cảm động … tẩu tử và tiểu thúc tử, công chúa điện hạ cao quý, cũng chỉ có như thế à.” Giọng nói của người mặc áo đen trầm thấp, mang theo đó một chút trào phúng.

Gã cầm thanh trường kiếm chĩa về phía ta, dòng máu đỏ sẫm trên mũi kiếm nhỏ xuống ở trước mặt ta.

“Người của Lục Trọng cũng bị các ngươi giải quyết rồi, có đúng không?” Ta giương mắt nhìn hắn: “Cho nên ta chạy không thoát được, ngươi không cần lo lắng.”

“Ngươi rất thông minh …” Người áo đen hơi ngửa đầu ra, khoanh tay cao ngạo nhìn ta.

“Nếu đã như vậy, ngươi lại còn sợ cái gì chứ?” Ta nghiêng đầu nhìn hắn, với vẻ ngây ngô và khúm núm.

“Tam vương gia, là sợ bệ hạ truy sát ngươi sao?”

45

Tam vương gia, cũng chính là Triệu Linh Thành, chậm rãi tháo mặt nạ xuống.

Ta biết ngay là gã, ngoại trừ gã, còn có ai dám giết hoàng tử.

“Biết không, ngươi vốn dĩ là hoàng hậu của ta.” Triệu Linh Thành với khuôn mặt nham hiểm, lạnh lùng, khí chất nghiêm túc kìm nén làm ta có chút kinh ngạc.

Hắn không phải Triệu Linh Việt, không có dáng vẻ lạnh lùng như sói, cô độc mà kiêu hãnh của Triệu Linh Việt, là một sự cao ngạo khó gần.

Sự lạnh lùng của gã như một con rắn, tại nơi hẻo lánh âm u này phun ra lá thư tử, giống như con mãng xà nhìn chằm chằm thức ăn, làm người khác tê dại từ mũi chân đến đỉnh đầu.

“Ngươi còn có cơ hội, không phải sao?” Ta cố gắng trấn định: “Ta còn chưa trở thành hoàng hậu, vẫn còn mười ngày nữa.”

Triệu Linh Thành bật cười: “Công chúa điện hạ, ngươi cứ gấp gáp như vậy sao.”

Ta từng bước một đến gần gã, vươn tay ra vuốt ve mặt của gã: “Ta sẽ trở thành hoàng hậu, đúng không?”

Triệu Linh Thành liền ôm chặt lấy ta, tà khí đầy mặt: “Chắc chắn.”

“Đừng ở chỗ này.” Ta chỉ chỉ vào đã ngất đi Triệu Linh Việt trên mặt đất: “Chúng ta đi đến phía trước.”

46

Ta nằm trên mặt đất, nhìn qua Triệu Linh Thành đang chậm rãi dùng một tay cởi quần áo.

Làm cái gì, mà lề mà lề mề.

Ta bật dậy vòng tay qua cổ của gã, hôn lên má gã, hàm hồ hỏi: “Ngươi thích ta sao?”

gã không trả lời ta, đôi môi lạnh lẽo của gã ta trực tiếp chặn lấy môi ta.

Ta vặn vẹo như một con cá, thay hắn cởi y phục, rốt cục cảm thấy một tia nhiệt khí lúc, ta mở mắt ra nhìn qua gã.

Đám người của Triệu gia bọn họ, lông mi đều thật dài.

Giây phút cuối cùng, ta chỉ nghĩ đến vậy.

46

“Tiểu hoàng tử?” Ta đỡ lấy Triệu Linh Việt bỗng nhiên xông tới, hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay, bị cứa vào tay vẫn không biết.

“Tên cặn bã Triệu Linh Thành đấy đâu?” Hắn vẫn còn đang rất yếu ớt, nhưng trong đôi mắt lại bừng bừng lên hai nhóm lửa.

Ta trợn mắt nói: “Bất tỉnh rồi.”

“Cái gì?” Hắn nghẹn ngào kêu lên.

“Ngươi lớn tiếng như vậy làm gì?” Ta khoa trương thở dài một tiếng, tay vẫn không ngừng băng vết thương cho hắn: “Ta cầm độc châm đâm hắn bất tỉnh, yên tâm đi, không chết được.”

Đầu óc ta chợt lóe lên, lúc những mũi kim độc leng keng bay tới, ta ngồi xổm xuống, nhanh chóng nhặt lấy hai cây lên, nhét vào túi, vậy nên lúc nảy mới thoát thân được.

Triệu Linh Việt thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt càng trở nên tái nhợt hơn.

“Đây là thứ ta tìm được trên người hắn, nhiều lọ như thế này, ngươi xem có lọ nào là thuốc hay không.” Ta sốt ruột nhét vào trong tay hắn.

Hắn nhanh chóng phân biệt một chút, đem hai viên đan dược trong đó nuốt xuống, rồi điểm khóa lại mấy chỗ huyệt vị, lúc này mới có thể gắng gượng đi được.

Ta đỡ hắn dậy, rồi vội vàng rời đi.

Trong bóng tối, một đôi mắt rắn, chậm rãi mở ra.

47

“Vừa rồi ngươi đã biết trước đúng không?” Ta vừa đi vừa lẩm bẩm nói, nước mắt đã đong đầy trong mắt.

“Biết cái gì…”

“Biết những người canh gác bên ngoài đều chết! Biết nhất thời căn bản không thể thoát ra khỏi mật đạo!” Cảm xúc của ta trở nên có chút kích động: “Ngươi làm thế? Muốn để ta cả một đời phải nhớ việc ta bỏ ngươi lại nơi đó một mình chạy thoát thân sao?”

Nói rồi, nước mắt của ta đã lăn dài xuống một cách nghẹn ngào.

Tôi vẫn còn sợ hãi cảnh tượng vừa rồi, nếu như phản ứng chậm một chút, con rắn độc Triệu Linh Thành kia nhất định sẽ giết chết hắn.

“Khóc cái gì chứ…” Triệu Linh Việt thở dài một tiếng: “Ta là thần tử của bệ hạ, bảo vệ ngươi, là trách nhiệm của ta… cho dù ta có chết đi, thì cũng không liên quan gì tới, ngươi chỉ cần an tâm làm hoàng hậu của ngươi là được rồi.”

Ta yên lặng lau đi những giọt nước mắt kích động, trầm giọng nói: “Vậy ngươi cầu xin bệ hạ để Liễu Phất Như vào cung, rốt cục là vì cái gì chứ?”

“Như lời ngươi nói, Liễu gia ngày càng quật khởi, trở thành họa lớn trong lòng bệ hạ, bệ hạ năm đó vì không muốn mất đi ngôi vị thái tử, từng hứa hẹn muốn cưới Liễu Phất Như làm thê.” Triệu Linh Việt đột nhiên trở nên cảm xúc: “Bệ hạ chẳng biết tại sao, đột nhiên đổi ý, lại đem Liễu Phất Như gả cho ta, nếu ngươi là Liễu Thanh Vân, nữ tế tương lai ngươi hết mực nâng đỡ lại trở mặt như không quen biết, ngươi sẽ làm thế sao?”

Trong đầu ta là một mớ rối bời, ta lắc lắc đầu.

“Nếu như ta là Liễu Thanh Vân.” Đôi mắt Triệu Linh Việt trong veo lạnh lùng: “Ta sẽ cho ngài ta biết cái giá phải trả của việc phản bội lời nói của mình.”
— QUẢNG CÁO —