Yêu Anh Là Chấp Niệm Của Em

Chương 19: Ngày cuối cùng em yêu anh



Thời gian thấm tháp thoi đưa, chưa gì năm người chúng tôi lại kết thúc một năm rồi,kỉ niệm nhiều đến mức bọn tôi không thể đếm được nữa, và năm người chúng tôi quyết định Thi vào trường chuyên Hà Nội. Trong năm qua Mình đã cố gắng rất nhiều để có thể để có thể khiến Sang yêu mình và cũng nỗ lực học tập rất nhiều để vào được trường mà Sang mong muốn đó. Mình biết học xong lớp 9 thì mình sẽ rời đi,đồng nghĩa với việc bỏ học cấp ba nhưng tôi vẫn muốn thử sức. Trước đó tôi có thưa chuyện với ba mẹ. Ba mẹ rất bất ngờ tính níu tôi lại và kêu tôi rằng đừng lo để ba mẹ giải quyết hết nhưng tôi đã nói rằng

" Ba ruột của con sẽ không dễ mà bỏ qua cho con vậy đâu, ba của con có thể làm bất cứ điều gì mà ông ta nghĩ nó sẽ đem lại lợi ích và tệ nhất ba của con có thể hủy đi tương lai của anh Sang bất cứ lúc nào,và con không muốn vì con mà mọi người chịu tổn thất về mọi mặt, con không thể nhìn điều đó xảy ra vì con không muốn nhìn gia đình đã nuôi nấng con bị hãm hại, con không thể "

Ba mẹ Sang vẫn muốn nói rằng không sao, nhưng lời nói của Liên cũng không sai, việc bọn họ nhận cậu chưa có sự cho phép của bố mẹ ruột liên đã là ko phải rồi, bọn họ bị kiện thì không sao vì họ có nhiều tiền mà, nhưng con trai của họ thì sao, có thể dùng tiền bịt mồm ông ta nhưng có chắc rằng trong tương lai ông ta không đến nữa không.

Có quá nhiều rủi ro nên ba mẹ Sang - Liên chỉ biết im lặng

" con muốn cảm ơn ba mẹ vì đã cho con mái ấm thật sự, cho con cái gọi là tình thân nhưng mà con phải đi rồi và nếu có thể con sẽ đến thăm nhà thường xuyên nên ba mẹ đừng buồn, cuối năm nay là con đi rồi, điều cuối cùng con muốn nói với ba mẹ là con yêu ba mẹ "

Ba mẹ Liên - Sang nghe vậy thì bật khóc và ôm Liên, Lien cũng ôm ba mẹ và thủ thỉ rằng con yêu ba mẹ rất nhiều

Sau đó cậu nói tiếp

" Ba mẹ phải hứa với con một điều là ba mẹ đừng nói với Sang, vì con sợ nhìn Sang xong con không nỡ đi quá "

Cả 3 người cùng bật cười rồi ba Sang nói

"Được chỉ sợ sau khi con đi, Sang sẽ không ổn định được mất hahaha"

......................

...- Tại trường học -...

Kì thi tuyển sinh cấp ba đã kết thúc với sự lo lắng của mọi người, khi ra khỏi phòng thi ai cũng mang vẻ mặt lo lắng và buồn bã. Đặc biệt là Sang và Hoa bật khóc khiến mọi người bất ngờ vì đến cả Sang một người tài giỏi như vậy lại khóc khiến mọi người sợ chết khiếp, sau đó cả nhóm liên tục an ủi quá trời luôn mà Hoa cứ khóc mãi còn Sang thì sụt sùi miết. Khiến cho mọi người nhịn cười mãi, Liên cố gắng nhịn cười dữ lắm mới không phát ra tiếng, Sang thấy vậy liền bấu Liên 1 cái, khiến Liên đau mà không dám nói tại vì đang cười lén mà.

Đức thì không nhịn được nữa cưới khằng khặc, vừa cười đức vừa nói

" Ê Sang …hahahaha tao không ngờ mày lại có một mặt như vậy …hahaaaaaaa"

Hòa thấy vậy cũng muốn cười lắm nhưng, cười một phát là bị dỗi luôn, nên chỉ đành nói

" Thôi mày đừng khóc nữa Hoa lớp make up trôi hết giờ"

Cả đám nghe vậy liền không kiêng nể gì nữa cùng cười thật thoải mái rồi ai về nhà nấy vì quá mệt rồi. Vừa về tới nhà Sang liền chạy lên phòng, Liên thấy vậy liền đuổi theo vừa lên đến nơi tính mở cửa thì phát hiện cửa đã khóa, Liên chỉ đành nhẫn nại năn nỉ Sang mở cửa. Được lúc thì cánh cửa mở khóa, Liên liền mở cửa bước vào, nói thật cậu chưa lo lắng như thế thì Sang đã khóc mất tiêu rồi, thấy Sang khóc nên Liên không kiên dè như ở ngoài nữa, trực tiếp nắm tay Sang kéo lên giường khi đến nơi tôi đẩy Sang ngồi xuống và nói rằng

" đừng khóc nữa, anh khóc trông … ấy lắm "

Nói đến đây Liên lén quay ra cười. Nhưng Sang thì nhìn thấy hết, Sang giận quá nên trùm chăn kín mít người khiến Liên hoảng hốt vội biện minh và an ủi rằng

" em không có cố ý đâu, em … em chỉ là không muốn nhìn anh khóc với lại anh giỏi mà, giỏi nhất trường luôn nên anh có thể đậu mà, nha ~ đừng giận em nữa, đi mà "

Liên nằm xuống cố gắng gỡ chăn ra để nhìn thấy Sang như thế nào. Kéo muốn rách cả cái chăn mà không xi nhê gì hết vì Sang giữ chặt quá nên cậu bất lực đành nằm xuống ôm Sang cho bõ tức, chẳng biết từ bao giờ cậu ngủ quên luôn. Lúc tỉnh dậy đã thấy một tường thịt rắn chắc ấm nóng khiến Liên giật mình nhưng rồi cậu phát hiện ra là Sang, làm cậu hết hồn cậu nhanh chóng kêu Sang dậy để tắm rửa nhưng Sang dụi đầu và hõm cổ tôi khiến Liên ngứa ngáy không thôi, đợi lúc không thấy Sang tỉnh dậy cậu liền gỡ tay Sang ra để về phòng tắm rửa trước, tắm xong cũng là 7: 0 0 cậu nhanh chóng ra ngoài để kêu Sang xuống nhà ăn cơm.

Xong xuôi hết mọi thứ Liên liền rủ Sang đi chơi

Sang ra ngoài tính lấy xe motor nhưng mà Liên có vẻ không thích nên Sang kêu quản gia trở đi

Trong lúc đi Sang có hỏi rằng

" cậu muốn đi đâu không "

" ừm chắc em muốn chơi ở Khu vui chơi trước, sau đó bọn mình hãy đến tiệm hoa nhé và cuối cùng em muốn dẫn anh đến một nơi "

Sang tò mò hỏi

" Nơi nào "



" Bí mật "

" Anh có muốn đi đâu không "

Sang nghe vậy liền suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời

" không, chả có nơi nào mà tôi không được đi hết "

Được một lúc thì Xe đã tới nơi, Liên dắt tay Sang chơi đủ trò nào là đu quay nào là tàu lượn, nhà ma haiz toàn trò kịch tính khiến Sang sợ quá trời còn Liên thì thích thú cười mãi, điểm dừng cuối cùng là phòng chụp ảnh, cả hai cùng cười và 1 2 3 tách. Hai tấm ảnh nóng hổi ra lò. Liên 1 cái còn lại cho Sang. Kết thúc chuyến đi khu vui chơi đã là 9: 3 0 Liên liền không vội lên xe mà chỉ dắt tay Sang đến một nơi rất xa công viên, … là tiệm hoa cũ kĩ bên trên cửa tiệm bảng tên vẫn sáng đèn. Liên và Sang nhanh chóng vô đó bên trong là những bông hoa còn tươi mới đua nhau khoe sắc, Liên liền nói

" bà ơi, con là Liên nè con tới để lấy bó hoa con đặt "

Một bà lão với mái tóc bạc phơ khuôn mặt hiền hậu nhìn Liên

" Con đến rồi sao "

Nói xong liền cười hiền hậu bước vào trong lấy cái gì đó

Minh liên liền mỉm cười rồi quay ra bảo Sang ra ngoài đợi để cậu lấy chút đồ, Sang cũng đi ra ngoài đợi, trong lúc đó

" Bà ơi bó hoa con đặt đã xong chưa ạ"

" xong rồi, xong rồi của cậu đây "

" Dạ con cảm ơn bà "

" Hôm nay cậu tỏ tình ai sao "

Cậu cười trừ rồi nói

" Sao bà biết "

"tôi còn lạ gì ý nghĩ loài hoa Tử Đinh Dương nữa vì thuở thiếu thời tôi cũng có yêu một người con gái, tôi đã vì một phút nóng giận đã vụt đi người con gái ấy, cô ấy rất thích loài hoa này vì loài hoa này tượng trưng cho tình yêu của cô ấy, hừm chàng trai trẻ hãy cố gắng lên"

Liên nghe xong cũng tiếc thay cho mối tình này sau đó cậu nói

" Dạ con cảm ơn bà, con sẽ cố gắng "

" Con chào bà con phải về rồi nếu rảnh con sẽ ghé tiếp hihi"

sau đó cậu chạy vội ra ngoài

" ha ha tuổi trẻ thật tốt, Mai à em còn nhớ chị không, 30 năm rồi, em đã ngủ rất lâu rồi "

Ở bên ngoài Liên đã ra tới nơi, Sang thấy bó hoa trên tay liền thắc mắc hỏi Liên

" sao cậu lại mua hoa làm gì "

" tặng cho người em rất yêu "

Sang đã ngờ ngợ ra là ai rồi nên không hỏi nữa cùng theo Liên đến địa điểm cuối cùng không đâu khác là Sân thượng. Sang thấy nhà mình hiện ra trước mắt liền thắc mắc hỏi Liên

" Địa điểm mà cậu muốn đến đây hả "

" Đúng vậy anh mau đi theo em lên sân thượng đi, em lên trươc nói rồi cậu lên trước còn Sang đi theo Liên "

Lên đến nơi Sang choáng ngợp với mọi thứ nào là nến được xếp thành hình trái tim rồi cánh hoa hồng đỏ rực rải bên trong trái tim, trong đó còn có Liên đang đứng bần thần nhìn lên bầu trời và suy nghĩ gì đó mà Sang đến cậu cũng không biết,chỉ khi Sang dụng vào cậu thì cậu mới giật mình nhìn Sang cười gượng gạo



" anh đến rồi "

" cậu gọi tôi lên đây để làm gì "

" Để tỏ tình "

Sang tính bước ra nhưng nghe Liên nói một câu khiến Sang ngừng vào quay lại nhìn Liên

" Anh hãy nghe em nói được không, anh chỉ cần nghe là được, không cần trả lời em … đâu "

Thấy Sang đã đứng lại và nhìn cậu thì cậu mới nói tiếp

" Anh còn nhớ ở nơi đây, anh và em đã nói gì không "

" Tôi … không nhớ "

Liên thoáng buồn nhưng rồi cậu nhanh chóng nói để xua tan bầu không khí gượng gạo này

" Anh đã từng nói rằng Tình yêu là xuất phát từ hai phía và khi tình yêu chỉ xuất phát từ một phía thì tình yêu đó sẽ không hạnh phúc, em đã đã suy nghĩ rất nhiều sau câu nói đó và em đã nói với anh rằng em sẽ kiên trì theo đuổi anh kể cả khi anh lớn và theo đuổi cho đến khi nào anh đổ haha nhanh thật mới đó em đã theo đuổi anh 8 năm rồi "

Im lặng một lúc rồi cậu mới nói tiếp để ngăn nỗi buồn đang bập bùng đâu đây.

" em biết em không có gì để bằng anh thậm chí em còn chả có gì để anh yêu vậy nên em đã cố gắng học thật giỏi để sau này em có chỗ đứng trong xã hội và có thật nhiều tiền, nhưng rồi em lại chợt nhận ra định kiến xã hội quá khắc nghiệt và em muốn anh có thể bước qua định kiến ấy và yêu em một cách trọn vẹn được không "

Sau đó cậu dơ bó hoa ra và mong rằng Sang sẽ nhận nhưng thất vọng chồng chất thất vọng

" Tôi xin lỗi, tôi … "

Sang chưa kịp nói dứt câu cậu đã biết trước câu trả lời và cậu đã cắt ngang lời nói của Sang.

" Anh không cần phải xin lỗi đâu, vì em mới là người có lỗi mà, em xin lỗi vì đã cố chấp yêu anh và đã ép anh rằng anh phải thích em, có lẽ anh vẫn không nên vướng bận vào em nữa và có lẽ em nên buông bỏ thôi, em sẽ không thích anh nữa. Bó hoa này anh cứ nhận vì ngoài anh ra thì còn ai mà em có thể tặng nữa "

Cậu nói xong Sang cũng nhận và nhìn chằm chằm cậu nhưng chả nói gì, cậu thấy vậy thì chỉ mỉm cười và nói rằng

" Anh mau về phòng ngủ đi, trời đang trở lạnh đấy "

Sang muốn nói với cậu điều gì đó nhưng lời phát ra miệng lại là

" Cậu cũng ngủ đi "

" chúc anh ngủ ngon "

Sau đó cậu đợi Sang đi khuất mới nước mắt lưng tròng mà bắt đầu dọn dẹp tàn tích, còn Sang thì đang cảm thấy phân vân vì hôm nay Liên rất lạ Sang và cậu muốn hỏi nhưng không tiện nên đành để sáng mai vậy

Liên dọn dẹp xong cũng về phòng thu xếp đồ đạc và để lại cho Sang là quyển nhật kí và album, cậu đã lấy toàn bộ hình cậu ra còn những hình còn lại cậu vẫn để đó, món cuối cùng cậu muốn lại vẫn là quả cầu thủy tinh đó

......................

..." Khi thần cupid nhắm mắt bắn tên thứ ngày ấy chọn là nhịp tim chứ không phải giới tính "...

......................

cậu lên giường nằm ngủ và bồi hồi nhớ lại quá khứ xưa kia. Sáng hôm sau cậu dậy rất sớm để tránh mọi người biết nhưng khi cậu xuống nhà đã thấy mọi người đứng chờ ở đó rồi, chả biết từ lúc nào cậu đã khóc rồi rồi cậu nhanh chóng xà vào lòng ba mẹ để được ôm và những người hầu còn lại, mặc dù cậu không muốn rời xa họ nhưng đã đến lúc cậu phải rời đi rồi, cậu chào tạm biệt mọi người trong tình trạng ướt đẫm nước mắt và tiếc nuối và cậu nói rằng

" con yêu mọi người rất nhiều, rất nhiều con sẽ không bao giờ quên mọi người đâu, con sẽ thường xuyên thăm nhà nên mọi người đừng lo "

Nói rồi cậu ra ngoài để theo ba ruột rời đi. Trong lúc đi cậu cứ liên tục quay lại để nhìn cho thảo nỗi nhớ