Yêu Chỉ Cần Ta Và Ngươi - Hiểu Bạo

Chương 47: - Nghi vấn



Thẩm Diệp Mân bởi vì mất máu quá nhiều sắc mặt trở nên tái nhợt, nhất định phải lập tức đưa đi bệnh viện. Tiêu Nhược Thiên nhìn bộ dáng yếu ớt của Thẩm Diệp Mân, nói không đau là giả, nhưng là, đối với nữ nhân này bất quá là áy náy cùng cảm kích mà thôi. Tuy những lời nói vừa rồi của Thẩm Diệp Mân, rõ ràng là bôi nhọ Mộ Kiệt, nhưng vẫn là vào thời khắc mấu chốt cứu được nàng. Tiêu Nhược Thiên không thể nghĩ tới, nếu như Thẩm Diệp Mân không có đỡ giùm Mộ Kiệt một phát súng, thì Mộ Kiệt sẽ như thế nào. Con người luôn ích kỷ, nhất là đối với tình yêu. Tiêu Nhược Thiên hiện tại yêu Mộ Kiệt, cho nên nàng sẽ không để ý Thẩm Diệp Mân có hay không bị thương, nàng chỉ quan tâm là Mộ Kiệt có sao không. Nếu như lúc ấy Thẩm Diệp Mân cứu được không cứu được không Mộ Kiệt, Tiêu Nhược Thiên rất có thể sẽ hận Thẩm Diệp Mân, hận nàng thấy chết mà không cứu, nhưng là, Thẩm Diệp Mân đã cứu được Mộ Kiệt. Tại thời khắc này, Tiêu Nhược Thiên không còn cảm thấy hận Thẩm Diệp Mân nữa. Dù sao, nàng cũng có nổi khổ tâm riêng của mình a, nếu như không phải là nàng rời đi, mình như thế nào lại có thể cùng Mộ Kiệt yêu nhau. . .
Bên ngoài bụi cỏ bị gió thổi sào sạt, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy được trong bụi cỏ có hai nữ nhân. Một trong hai người có một mái tóc trắng bạc dài, đôi đồng tử tím, cho dù hiện tại đêm tối, cũng lộ ra vẻ hết sức yêu mị. Mà một nữ nhân khác thì đang nằm trên lưng nữ nhân tóc bạc. Khuôn mặt non nớt, làm cho người ta không đoán ra tuổi. Hai người kia chính là Bạch Phong cùng Lam Vũ của "Giản". "Phong, tìm được rồi à?" Lam Vũ ngáp hỏi.
"Ân. . . tổng cộng có hai tay súng bắn tỉa, một tại phía trước kia, khoảng 100 mét, một tên khác ở hướng đông tây 45 độ, khoảng cách 180 mét.
"Nha. . . vậy làm sao bây giờ?"
"Sát!"
Lam Vũ không sao cả nhún nhún vai, tựa hồ như hai nàng không phải đang thảo luận cái vấn đề cướp đi mạng người vậy, mà là nói hôm nay ăn gì. Từ trong bụi cỏ lấy la một cây súng ngắm. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thì sẽ mấy ai tin được cái khuôn mặt trẻ thơ này lại là một trong ngũ đại sát thủ của "Giản" ?
"B-A-N-G...GG" hai tiếng, hai gã bắn tỉa bên ngoài, đã đều bị Lam Vũ bắn chết. Hai người kia thậm chí còn chưa biết được hung thủ đang ở nơi nào, thì đã bị cướp đi tánh mạng. Đều nói chiến trường là vô tình, hai người kia thậm chí còn chưa kịp phát ra một âm thanh nào, đều đã mất mạng tại chỗ. Không có người hảo hảo an táng bọn hắn, càng không có người thờ cúng bọn hắn, người nhà của bọn hắn cũng không biết. Chiến trường hiện đại so với sa trường cổ đại nào khác nhau đây? Chết là rất đáng sợ, cho nên chúng ta nên hảo hảo mà sống. Cái câu nói này, thật sự là nói cho tất cả mọi người.
"Phong, xong chưa?"
"Ân. . .đi thôi, chuyện còn lại để cho Hồng Mị các nàng giải quyết là tốt rồi." Bạch Phong nói xong muốn đứng dậy, lại bị Lam Vũ trên người gắt gao đè ép xuống dưới.
"Tiểu Vũ?" Bạch Phong khó hiểu hỏi.
"Phong, lưng của chị thật thoải mái" Lam Vũ nói xong liền dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng Bạch Phong. Bây giờ là mùa hè, nên ăn mặc ít. Bạch Phong chỉ mặc một cái áo T-shirt ngắn tay, Lam Vũ thậm chí có thể chạm đến được cái nút thắt nội y của Bạch Phong.
"BA~" một tiếng, nội y của Bạch Phong đã bị cánh tay luồn vào áo của Lam Vũ cởi bỏ.
"Tiểu Vũ!" Bạch Phong kinh hoảng mà hô hào, không ngừng giãy dụa, lại không hất Lam Vũ xuống được. Có lẽ, chỉ có lúc đối mặt với Lam Vũ, Bạch Phong mới có thể không biết làm sao như vậy.
"Phong Phong không nên cử động, em sẽ giúp chị thoải mái. . . " Một tay Lam Vũ đã tiếng xuống dưới, còn tay kia cũng là chạm vào ngực Bạch Phong.
"Tiểu Vũ. . .đừng. . . ở chỗ này . . a. . ." (cảnh H xin dừng ở đây, xin mời bà con cô bác tự tưởng tượng đi hen! Còn không thì chờ tới phiên ngoại hén !)
Trong hội trường khi nghe được tiếng súng bên ngoài, cũng đã sớm chạy loạn cả một đoàn. Những người này, đều là những nhân vật có danh tính uy lực trong xã hội, bọn hắn để ý tiền, nhưng là càng để ý tánh mạng mình. Bất kể là đại minh tinh ngày thường xinh đẹp, hay là những nhà từ thiện đáng kính, hoặc là các chủ các công ty nổi danh. Tất cả đều bận rộn gọi vệ sĩ, gọi cảnh sát, nhưng tất cả đều không nhận được hồi âm. Thời gian dần qua, bọn hắn có người còn thậm chí bắt đầu lập di chúc. Mộ Kiệt sớm đã nghĩ đến điểm này, Mộ Thiên âm mưu lâu như vậy, thì như thế nào sẽ để cảnh sát đến quấy rầy? Rất có thể đã sớm gọi người làm chặn tín hiệu, để cho cảnh sát không có cách nào giúp được.
Tiêu Nhược Thiên nhìn thấy máu Thẩm Diệp Mân chảy một lúc càng nhiều, người cũng dần dần lâm vào trạng thái hôn mê. Nàng không khỏi bối rối, nhẹ nhàng đi đến trước cầm chặt tay Thẩm Diệp Mân.
"Diệp Mân. . . chị ổn không? Hiện tại có gắng một chút, tôi lập tức sẽ đưa chị đi bệnh viện."
Nghe được cái âm thanh quen thuộc, ngữ khí ân cần. Quả nhiên Thiên Thiên vẫn là quan tâm tới mình, nàng sẽ không để mình chết ở đây phải không? Thẩm Diệp Mân miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn Tiêu Nhược Thiên cười cười.
"Tôi không sao. . ." Nói xong liền ngủ lại. Mộ Kiệt nhìn Tiêu Nhược Thiên nắm tay Thẩm Diệp Mân, trong nội tâm liền trở nên khó chịu. Mộ Kiệt chính là một nữ nhân bình thường, cho dù nàng đã giết qua rất nhiều người, cho dù nàng có huyết hải thâm thù, dù cho nàng cũng không phải là một nữ nhân bình thường. Nhưng nhìn thấy người mình yêu cầm chặt tay người khác, thì làm sao nội tâm có thể tốt đây?
Mộ Kiệt không biết Thẩm Diệp Mân tại sao phải lại cứu mình, theo từ lúc mới cùng nàng gặp mặt, mãi cho đến Thẩm Diệp Mân lên đài phát biểu. Rất rõ ràng, nữ nhân này không thích mình, hơn nữa còn có tình cũ với Tiêu Nhược Thiên. Vậy tại sao lại cứu mình? Mình chết không phải rất hợp với tâm ý của sao? Mộ Kiệt nhìn một bên mặt xinh đẹp của Tiêu Nhược Thiên, hay là vì nàng . . .?
"Này, mấy người các cô đang làm gì thế? Cứ như vậy ở chỗ này chờ chết sao?"
Mộ Kiệt các nàng nhìn xem người đang đến. Đúng là người của "Giản". Mà người nói chính là Tử Kỳ. Đi theo sau còn có hai người, và dĩ nhiên hai người kia chính là Hồng Mị cùng Hắc Khôi. Tiêu Nhược Thiên thấy Tử Kỳ thoáng một cái mặt liền đen lại. Tiêu Nhược Thiên là người nào? Có cừu oán tất báo, huống chi nữ nhân tên gọi Tử Kỳ này thiếu chút nữa lấy đi mạng của mình, Tiêu Nhược Thiên không biết các nàng đến đây có mục đích gì, nếu như là địch nhân, đây không thể nghi ngờ là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương. Thân thủ ba người này đều hơn mình, hơn nữa lần trước bọn hắn tựa hồ không dùng hết sức. Nếu như lần này lại đánh nhau, hơn nữa bên ngoài còn có tay súng bắn tỉa đang ẩn nấp đâu đó, cùng sát thủ mai phục ở đại sảnh. . .
"Các người tới làm gì?" Tiêu Nhược Thiên tiến lên một bước, đem Mộ Kiệt hộ tại sau lưng. Mộ Kiệt nhìn thấy động tác của Tiêu Nhược Thiên, trong tâm có một tia cảm động. Mình trước giờ vẫn luôn là một mình chiến đấu, chưa từng có người quý trọng qua. Mà nữ nhân này, luôn trong thời điểm nguy hiểm bảo vệ mình, lại không chút nào thèm quan tâm đến an nguy của bản thân. Mộ Kiệt vỗ bả vai Tiêu Nhược Thiên, ra hiệu nàng không nên lo lắng.
"Nếu tôi không nhầm, các người đến đây là giúp bọn tôi?" Mộ Kiệt hỏi. Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng là Mộ Kiệt đã sớm có 100% khẳng định, Giản nhất định sẽ ra tay trợ giúp mình, bởi vì nếu mình chết, các nàng cũng sẽ rất phức tạp. Khóe miệng Tử Kỳ mang theo tia khinh thường nói, "Of course, nếu không vì cứu các người, chúng tôi sao lại phải chạy đến nơi này. Tản bộ? Hay là tới dùng cơm?"
"Các người tại sao lại phải giúp chúng tôi? Có ý đồ gì? Tôi là không quên, lần trước cô thiếu chút nữa là đã lấy mạng tôi." Tiêu Nhược Thiên vẫn là không tin ba người trước mặt này, với tính cảnh giác của một cảnh sát, nàng cũng không có quên.
"Lần trước nha, nha, không có ý tứ, chúng tôi chỉ là nhàm chán, muốn chơi đùa mà thôi." Tử Kỳ thái độ không sao cả, ngược lại lại để cho Tiêu Nhược Thiên càng tức giận.
"Cái gì? Cái gì mà chơi đùa? Tôi thiếu chút nữa bị các người giết chết, còn hại tôi cùng Mộ Kiệt tách ra lâu như vậy!"
"Này! Nữ nhân, cô đừng có nhiều lời nữa được hay không? Chúng tôi lần trước cũng thiếu chút bị giết chết!"
"Có ý gì?" Tiêu Nhược Thiên khó hiểu hỏi, lúc ấy ai còn có thể đánh thắng các nàng, chẳng lẽ là cảnh sát đã đến rồi sao? Có phải. . . Tiêu Nhược Thiên quay đầu nhìn về phía Mộ Kiệt, như có điều suy nghĩ nhìn xem nàng.
Hồng Mị tự nhiên là đọc được nghi vấn của Tiêu Nhược Thiên, nàng lập tức nói sang chuyện khác. "Tốt rồi, vị Tiêu tiểu thư này, nếu như chúng tôi muốn hại cô, đã sớm xuất thủ, không cần chờ tới bây giờ. Cũng không cần mạo hiểm tìm các người, cô nên biết mục tiêu lần này của bọn hắn là ai. Cho nên, cô vẫn là nên cùng chúng tôi hợp tác, sau khi ra ngoài nói sau cũng không muộn."
Tiêu Nhược Thiên nghe lời Hồng Mị nói xong, cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp. Một đoàn người, Tử Kỳ cùng Hồng Mị đi tuốt ở đàng trước, Tiêu Nhược Thiên chặt chẽ lôi kéo tay Mộ Kiệt. Sau đó là Diệp Nhiễm cùng Hoa tỷ vịn người đã nửa hôn mê Thẩm Diệp Mân, Hắc Khôi đi sau cùng.
"Chúng ta có thể đi ra ngoài sao? Bên ngoài tựa hồ có Súng Bắn Tỉa." Mộ Kiệt hỏi.
"Yên tâm, bên ngoài đã bị Phong thanh lý sạch sẽ rồi." Mộ Kiệt gật gật đầu, ở nơi kia trong ba tháng, Bạch Phong lưu cho nàng ấn tượng sâu nhất. Không chỉ với vẻ bề ngoài không giống người thường, mà còn là cái khí chất phát quanh người nàng, một loại thực lực không gì sánh kịp. Mộ Kiệt là yên tâm, Bạch Phong đã ở bên ngoài, thì nhất định ngoài đó an toàn. Mà điểm mấu chốt bây giờ. . . là làm sao có thể bình an vô sự đi ra ngoài. Trong đại sảnh mai phục rất nhiều sát thủ do Mộ Thiên phái tới, như vậy thang lầu tự nhiên cũng sẽ có. Đi thang máy là càng nguy hiểm, ai biết được Mộ Thiên có hay không động tay chân vào trong thang máy.
Một đoàn người cẩn thận từng li từng tí đi tới đại sảnh, vừa tiến vào đại sảnh, liền nghiễm nhiên trở thành mục tiêu chú ý của mọi người. Mộ Kiệt thậm chí thấy được trong đám người có mấy người giương súng lên. Không đợi Mộ Kiệt móc ra cây súng được giấu trong ngực, Tử Kỳ từ trong túi quần móc ra hai cây súng. "Phanh phanh phanh. . ." theo tiếng súng, mấy người ngã xuống đất. Đồng bọn thấy bạn mình bị bắn chết, lập tức cũng lộ ra chân diện. Lý thúc ẩn nấp trong đám người cũng bắt đầu rút súng ra, trong nhất thời, đạn bay loạn xạ, các đóm lửa cứ như thế tỏa ra, hai nhóm người đánh thành một đoàn.
Hồng Mị hô hào: "Đi mau!" Mấy người rất nhanh hướng cầu thang chạy tới, Mộ Kiệt cùng Tiêu Nhược Thiên cũng móc ra súng, bất kể là ai, chỉ cần đem súng nhắm vào mình, thì liền là địch nhân. Mấy người một bên hướng đầu bậc thang chạy, một bên nổ súng bắn chết những tên sát thủ kia, Mộ Kiệt quay lại nhìn đại sảnh, mắt sáng lên. Nhắm ngay những chùm đèn kia, bắn liền mấy phát. Chỉ thấy cái đèn lớn ở chính giữa, cùng với các đèn nhỏ xung quanh, đều trong nháy mắt bị bắn nát, toàn bộ đại sảnh lâm vào bóng tối. Tiếng gào, tiếng đấu súng, tiếng kêu đau, ngay lúc này dị thường sắc. Mộ Kiệt bọn hắn đã đến đầu bậc thang. Tiêu Nhược Thiên sững sờ nhìn Mộ Kiệt, động tác nổ súng của nàng thật tiêu sái, mỗi phát đều trúng mục tiêu, không trật một phát, thật sự rất chuẩn, nàng là họa sĩ, rõ ràng so với một cảnh sát như mình nổ súng còn chuẩn hơn. . . thật là . . . rất lợi hại a. . .
Mộ Kiệt kéo Tiêu Nhược Thiên đang sững sờ, nhìn nàng cười cười. "Làm sao vậy? Còn chờ cái gì nữa?"
Tiêu Nhược Thiên lắc đầu, bước nhanh đuổi kịp mọi người. "Không có gì, chỉ là muốn biết. . . chị rốt cuộc là ai mà thôi."
Mộ Kiệt nghe xong sững sờ, cánh tay cầm lấy tay Tiêu Nhược Thiên run lên một cái. Tiêu Nhược Thiên tự nhiên phát hiện, đồng thời Diệp Nhiễm cũng có một màn như vậy. Mộ Kiệt vẫn đang nhàn nhạt nói:
"Tôi chính là tôi a, như thế nào? Không biết sao?" Tiêu Nhược Thiên sớm đã biết rõ đáp án này, nàng cũng không hề truy vấn cái gì. Mộ Kiệt, hi vọng có một ngày chị có thể nói cho em biết...

— QUẢNG CÁO —