Mộ Dung Sở bị anh ép chặt vào thành giường, hai đồi núi của cô cọ xát vào thành giường khiến người phụ nữ khó chịu nhăn nhó, hai tay còn bị anh giữ chặt về sau, Thư Tất Phương ở phía sau dịu dàng hôn lấy tấm lưng hôn xuống, cả hai cơ thể trần nóng đến phát hỏa, Mộ Dung Sở bị anh làm cho điên đảo rên rỉ.
Cái vật lớn kia cũng đã chuẩn bị xong tâm lí, Thư Tất Phương mỗi giây cứ dùng nó trêu chọc khiến Mộ Dung Sở phát khóc.
Anh lật cô nằm ngửa ra, nhìn cô nở nụ cười tà mị, Mộ Dung Sở ôm lấy cổ anh vừa thở gấp vừa nói.
“ Phương à, em muốn sinh thật nhiều, thật nhiều con, anh có nuôi nổi không “.
Thư Tất Phương ưỡn người hôn lấy đôi môi mềm mại, rồi chuyển nụ hôn sang cánh tai cô thủ thỉ: “ Muốn sinh bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu, tài sản của Thư gia rất nhiều, không phải lo “.
Dứt lời Thư Tất Phương lao đến thô bạo hôn lấy cô, nụ hôn vừa bá đạo vừa chiếm hữu cực cao, Mộ Dung Sở bị anh hôn đến nín thở, cả người đơ cứng, lúc lâu sâu anh nhả cánh môi kia cúi đầu ngậm lấy đầu ti hồng hào, bên còn lại bị anh nắn bóp như nhào bột, Mộ Dung Sở ôm chặt người đàn ông thở hỗn hễn.
Thân dưới cái vật lớn đang trêu đùa bên ngoài em gái nhỏ, khiến Mộ Dung Sở phát ngứa đến mức nức nở từng tiếng: “ Phương, đừng trêu em nữa, em khó chịu quá “.
Anh lại ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt kia sâu và đen láy, giọng khàn đặc.
“ Sở, em muốn sinh bao nhiêu con “.
Mộ Dung Sở mở hé mắt nhìn anh, hít một hơi sâu rồi khẽ: “ Hai, không…ba….không em muốn cả một đội bóng “.
Thư Tất Phương nhìn cô cười tà: “ Được “.
Mộ Dung Sở nhìn anh khó hiểu, cô chớp chớp mắt: “ Phương, anh có ý gì “.
Thư Tất Phương đưa mắt nhìn xuống phía “hai đứa em “đang đùa giỡn nhau, rồi ngẩng đầu, hôn nhẹ lên cánh mũi người phụ nữ, lần nữa cười tà.
“ Anh là đang nghĩ, đêm nay chúng ta phải làm bao nhiêu lần mới đủ một đội bóng “.
Mộ Dung Sở trợn mắt nhìn anh kinh ngạc, cô nghĩ thầm, một đội bóng có mười một người,… không phải chứ, Thư Tất Phương đây là muốn làm cô đến chết thì đúng hơn, Mộ Dung Sở bất giác rùng mình, cô cười ngượng: “ Phương à, em…em đùa thôi, anh đừng làm thật nhé “.
Thư Tất Phương bật cười lớn, ôm chặt lấy cơ thể trắng trẻo, sự mềm mại này khiến anh phát điên chỉ muốn ôm lấy cả đời, nếu có thể còn muốn khắc cô vào cơ thể này của mình.
Thời khắc này anh đã thật sự nhận ra, đời này anh chỉ muốn cô, người phụ nữ của anh cả đời cũng chỉ có thể là cô, anh chỉ muốn cô là người sinh con cho anh, chỉ muốn lấy cô, cả đời này cũng chỉ có Mộ Dung Sở cô.
Đêm nay cứ như chỉ dành riêng cho họ, hai con người lao vào nhau lúc dịu dàng, lúc lại thô bạo.
...
Mộ Dung Sở chồm người đưa tay sờ trán Thư Tất Phương, anh đã hoàn toàn hết sốt, lúc này cô mới thở phào.
Bên ngoài trời cũng dần thấy ánh bình minh, ánh nắng chiếu rọi khiến cả hai thân trần trở nên ngọt ngào, cảnh tượng lại đẹp đẽ, vô thường đến lạ.
“ Chủ nhân, nhận được tin Jipp đang làm loạn ở Macau “, Tư Vũ đã ở dưới nhà từ lâu, vừa thấy anh đi xuống liền mở miệng ngay, nhìn thấy Mộ Dung Sở ánh mắt hắn lóe lên tia an tâm.
Hai người nắm chặt tay, ngồi sát cạnh nhau cùng ngẩng đầu nhìn Tư Vũ. Hắn liền nhận ra hôm nay Mộ Dung Sở và Thư Tất Phương có gì đó rất lạ, òa kiểu gần gũi hơn bình thường.
Mộ Dung Sở đưa mắt nhìn hắn lại thấy ánh mắt kia của hắn đang dán vào sợi dây chuyền trên cổ mình, cô lại lần nữa thấy khó hiểu.
“ Macau, không phải việc của chúng ta “, Thư Tất Phương lạnh lùng cất giọng.
Macau vốn không thuộc địa phận phía Nam đương nhiên sẽ không liên quan gì đến Thư Tất Phương, ở đó cũng có một tay trùm khác, việc gì anh phải bận tâm việc nhà của người khác.
Tư Vũ chỉ gật đầu rồi im bặt, hắn cũng biết Macau phải phận sự của bọn họ chỉ là hắn sợ tên Jipp đó lợi dụng Macau để kiếm chuyện với Nam Sơn của bọn họ.
Mộ Dung Sở nghe đến Macau cô cũng nhướng mày, đó là nhà của cô, là quê hương của cô, hơn nữa ở đó có thế lực của cô, là nhóm sát thủ ẩn trong thế giới ngầm.
Mộ Dung Sở kéo kéo tay Thư Tất Phương: “Phương à, em muốn đi Macau “.
Thư Tất Phương hơi nheo mắt nhìn cô, dịu giọng: “ Tại sao lại muốn đi Macau? “.
“ Đó là nhà em, em muốn về thăm nhà “, cô không ngừng mè nheo, nũng nịu lay lay cánh tay anh, Thư Tất Phương suy nghĩ hồi lâu rồi cũng gật đầu, nhìn về phía Tư Vũ lãnh đạm nói: “ Chuẩn bị đi “.
Tư Vũ cúi đầu đi ngay.
Chưa đầy một tiếng, Tư Vũ đã sắp xếp xong việc Nam Sơn cùng Tư Phong, máy bay tư nhân cũng đã sẵn sàng, Mộ Dung Sở vì sắp được về nhà nên cứ cười suốt
“ Em vui lắm sao “, Thư Tất Phương vừa nói vừa vuốt tóc cô. Mộ Dung Sở không đáp lại anh chỉ gật gật đầu.
Macau, 13h50...
Đến nơi Mộ Dung Sở đưa bọn người Thư Tất Phương trở về căn nhà của mình, cũng là một căn biệt thự không thua kém gì biệt viện Nam Sơn của anh.
Thư Tất Phương cùng hai người Phong_Vũ còn phải thấy choáng ngợp.
“ Tiểu bắn tỉa, căn biệt thự này không thua gì ở biệt viện nhỉ “, Tư Vũ vừa nghi ngờ vừa cảm thán.
Sau khi chia phòng cho bọn họ cô cùng Thư Tất Phương ở một phòng ở tầng 3 cũng là phòng ngủ trước đây của cô.
Vừa bước vào phòng Mộ Dung Sở chỉ muốn nhảy lên giường quất một giấc thật ngon, cô kéo tay Thư Tất Phương vào phòng, thứ đầu tiên anh nhìn thấy là một bức ảnh trên cái tủ cạnh giường ngủ, anh nheo mắt đi lại gần vừa nhìn thấy liền nổi sát khí, ngọn lửa xanh kia đã bùng cháy.
Mộ Dung Sở thấy anh im lặng, liền quay đầu thấy anh đang cầm tấm hình của mình của Túc Lăng Hạ, bất giác thấy sợ hãi.
“ Lúc trước tên đó cũng ở đây “, Thư Tất Phương siết chặt tấm hình, giọng như kìm nén .
Mộ Dung Sở cười cười: “ Phải “.
Thư Tất Phương cất giọng lạnh nói tiếp: “Hắn cũng ngủ trên chiếc giường này “
“ Phải “, Mộ Dung Sở đã ngửi thấy mùi nguy hiểm, cô lại quên mất chuyện này, còn chẳng phải vì anh, ngày đó cô đến Nam Sơn để làm nhiệm vụ ai ngờ lại biết được chuyện Túc Lăng Hạ cắm sừng mình ngay sau đó cô cũng bị anh bắt đi làm gì có thời gian vứt mấy thứ này.
Thư Tất Phương nổi đóa, anh gỡ bỏ cái khung tranh kia rồi châm lửa đốt ngay dưới chân cô, Mộ Dung Sở trợn mắt nhìn tấm hình bị thiêu rụi, không thấy tiếc cũng không thấy buồn chỉ thấy anh, quá bá đạo .
“ Tiếc sao? “, Thư Tất Phương ôm lấy eo cô.
“ Sao có thể, em còn hận là không thiêu cháy anh ta thật “, Mộ Dung Sở mè nheo.
Sau đó Thư Tất Phương lại đưa mắt sang chiếc giường với bộ ga chủ đạo là màu trắng, bình thản đi đến nhanh như chớp giật tấm ga khỏi giường vứt xuống sàn vừa định châm lửa thì bị Mộ Dung Sở ngăn lại.