Trong phòng tắm Mộ Dung Sở đang đắm mình trong dòng nước, nước không quá lạnh cũng không quá nóng khiến người phụ nữ thoài mái đến mức chìm vào giấc ngủ, từ bên ngoài Thư Tất Phương lẳng lặng đi vào, anh nhẹ nhàng bước vào bồn tắm nằm ngay trên người cô, hai bàn tay to lớn bóp nặn hai bầu ngực trắng buốt, một lúc một bóp mạnh hơn, còn điên cuồng ngậm lấy cánh xương quai xanh người phụ nữ, Mộ Dung Sở bị anh làm cho tỉnh giấc, ánh mắt cô nhìn anh không ngạc nhiên cũng không khó chịu, cô ôm chầm lấy anh, yêu kiều nói: “ Phương à, tha cho em đi, em không còn sức nữa đâu “.
Thư Tất Phương hôn lên đôi môi nhỏ, nụ hôn từ từ nhẹ nhàng còn rất ngọt ngào, Mộ Dung Sở chìm đắm theo nhịp điệu của người đàn ông cô rên lên những tiếng nỉ non vô tình kích thích cái thứ hung hãn bên dưới kia ngẩng cao đâu, hai tay Thư Tất Phương mò mẩn nơi huyệt nhỏ, vừa chạm vào đã khiến Mộ Dung Sở run người.
“ Ưm....Phương à,.....a “.
Những ngón tay đi theo dòng nước len lõi vào sâu bên trong miệng huyệt, tay kia xoa nắn đồi núi tuyết, còn miệng thì cắn mút nơi cổ người phụ nữ, một lần nữa anh đưa cô vào mê hồn khiến cô quên mất rằng bản thân vốn dĩ không còn sức lực nữa.
Thư Tất Phương nhấc cô lên ngồi trên đùi mình, hai tay nhẹ nhàng tách mạnh hai chân người phụ nữ dang rộng, nơi huyệt nhỏ bị kích thích liền chảy ra những dòng dịch yêu hòa vào dòng nước vừa trắng vừa đục, vừa ấm lại vừa lạnh.
“ Không đủ, vì là em nên không bao giờ là đủ“, giọng anh khàn đặc, chứa đầy dục vọng, ham muốn.
Anh siết mạnh người phụ nữ vào lòng mình, phía dưới liền bắt đầu cựa quậy, tìm đường sâm nhập vào cơ thể mềm mại, Mộ Dung Sở ôm chặt lấy cổ anh, cơ thể theo nhịp điệu ra vào của cái vật lớn mà run rẩy, tiếng nước cùng tiếng rên rỉ hòa thành một tạo nên bản nhạc đê mê.
“ ưm,...chậm,...chậm thôi anh “
Cô càng rên càng kích thích khiến anh càng lúc càng nhanh hơn, dòng nước kia cũng trở nên nóng bỏng, Mộ Dung Sở ngửa đầu thở gấp, hai mắt nhắm tịt, những ngón tay cào cấu tấm lưng to lớn của anh đến rỉ máu.
Thư Tất Phương lại điên cuồng lao đến, anh như muốn nuốt trọn cơ thể nhỏ bé này, thân dưới càng lúc càng lấp đầy cô hơn, chỉ muốn cho cô hết, vừa kích thích cô còn tự kích thích chính mình, hơi thở anh trở nên mạnh bạo, anh ghé sát vào tai cô, giọng khàn đặc
“ Sở, anh yêu em nhiều đến mức phát điên, em biết không”.
Mộ Dung Sở ngửa người hôn anh, đôi môi nhỏ liền bị anh nuốt lấy, hai cánh lưỡi hòa vào nhau, dạo chơi bên trong hai khoang miệng ngọt ngào, Mộ Dung Sở càng lúc như thể lạc hồn, cô muốn anh nhiều hơn, muốn anh sâu hơn, muốn anh lấp đầy mình.
“ ưm,...Phương, em muốn....muốn anh “
“ Tất cả đều cho em hết “
...
Lúc Mộ Dung Sở tỉnh lại trời cũng đã sắp tắt hoàng hôn, cô khẽ rên một tiếng muốn động thân một chút nhưng cơ thể như bại liệt, chỉ nhích một ngón tay cơn đau đã lan ra ê ẩm.
“ a,...đau quá “
Cô dụi dụi mắt mình, chớp chớp vài cái rồi đưa mắt xung quanh, cố gắng chống tay ngồi dậy nhưng lại không nhúc được dù là một chút, chỉ đành cắn môi nằm bất động, từ ngoài Thư Tất Phương đi vào nhìn người phụ nữ mặt mày nhăn nhó còn nằm im bất động, chợt khóe miệng anh nhếch lên.
Anh đi đến ngồi lên giường nhẹ nhàng đỡ cô dậy dựa vào lòng mình, Mộ Dung Sở bám víu tay anh, nói như không nói: “ Cho em nước “.
Thư Tất Phương liền xoay người lấy ly nước đã được rót sẵn, đưa đến miệng, Mộ Dung Sở vừa đưa tay nhận ly nước liền nhíu mày vì quá đau, cô uống ừng ực như thể mấy ngày rồi không được uống nước.
“ Uống từ từ thôi “
Đặt ly nước xuống, anh choàng tay ôm lấy Mộ Dung Sở, nhìn người phụ nữ đang hỗn hễn dưới cổ mình, vừa đau lòng lại vừa vui sướng.
“ Phương à, anh không yêu em “, Mộ Dung Sở nhắm tít mắt, bĩu môi nói
“ Sao lại nói vậy “, Thư Tất Phương hôn lên tóc cô, miệng có ý cười.
“ Anh xem bây giờ em nhích một ngón tay cũng đau thấu trời “
Thư Tất Phương liền bật cười, anh đặt người phụ nữ từ từ nằm xuống, lại đè lên người cô, tay vuốt gương mặt nhỏ.
“ Chẳng phải em muốn sinh một đội bóng sao, anh là đang giúp em “
“ Lưu manh, anh là đang thừa nước đục thả câu “
Mộ Dung Sở giọng giận hờn, vừa nói vầng trán vừa nhăn nheo lại khó coi, Thư Tất Phương bất ngờ lật tung miếng chăn trên người cô ra vứt xuống đất, cúi đầu ngậm mút đồi núi, tay kia thì vo ve đầu ti bên kia, Mộ Dung Sở không còn sức lực để đẩy anh ra chỉ dùng chút hơi thở, phàn nàn: “ Đủ rồi, Phương,...em không muốn sinh đội bóng nữa đâu “.
Thư Tất Phương ngang tàn, cắn mút mạnh hơn, bàn tay kia luồn xuống phía dưới cởi khóa quần, hành động vô vùng điêu luyện chỉ ba giây sau cái vật lớn kia liền thoát khỏi phong ấn, anh cúi thấp người để nó cọ xác với thân nhỏ kia, Mộ Dung Sở liền rùng mình, thở gấp
“ Ưm... Phương, muốn giết em đúng không “
“ Sao anh nỡ chứ “, Thư Tất Phương dứt lời liền nở nụ cười tà mị.
Sự ham muốn của anh quá nhiều, nó vượt xa sức chịu đựng của thân thể nhỏ bé này. Đối mặt với sự ngọt ngào trước mắt, anh chỉ muốn ngày đêm nuốt lấy cô, chỉ muốn đưa toàn bộ tài sản của mình chứa đầy bên trong cô.
Mộ Dung Sở hai tay bấu chặt ga giường, cơ thể nhấp nhô, uốn lượn tứ phía, còn bị anh chỉnh hết tư thế này đến tư thế kia.
...
“ Mỳ bò của em, ăn nhiều vào “, Thư Tất Phương đưa đến trước mặt cô một bát mỳ bò phải nói là khổng lồ, bát mỳ mà dù có bốn người ăn cũng không hết.
Mộ Dung Sở chưa ăn đã thấy nghẹn nhưng cơn đói đang kêu oan quá dữ dội cô liền cúi đầu ăn lấy ăn để, ăn đến bụng phình to ra, ngồi trên sofa ôm bụng thở hỗn hễn, Thư Tất Phương cũng đưa tay xoa lấy bụng nhỏ.