Thư Tất Phương nhấn mạnh từng chữ, chữ nào phát ra cũng chứa đầy sát khí, anh đứng bật dậy đi nhanh về phía cô, đứng đối diện cô người đàn ông cao hơn mình khoảng 30cm hệt như một bức tường thành kiên cố cao vọng trọng, hành động như gió bóp chặt cổ Mộ Dung Sở, ánh mắt xanh thuần khiết bây giờ hệt như một ngọn lửa lớn màu xanh muốn lập tức thiêu chết cô.
Lực của Thư Tất Phương vô cùng mạnh, siết chặt cổ khiến Mộ Dung Sở mặt đỏ ửng vì không thở được, mắt cũng bắt đầu ứa nước vì quá đau: “ Thư Tất Phương tôi sai rồi, xin tha cho tôi, tôi sai rồi “
Thư Tất Phương siết chặt lực tay hơn ngọn lửa trong đáy mắt anh bùng lên dữ dội, nhận thấy Mộ Dung Sở sắp ngất đi anh mới nhếch môi rồi buông tay, hấc mạnh cô ngã lăn quay trên sàn, Mộ Dung Sở há to miệng hít lấy hít để không khí bên ngoài, cái cổ kia năm dấu tay in rõ mồn một đỏ ửng.
“ Cô sẽ phải ở lại đây, làm việc cho tôi, nếu không chỉ có đường chết “
Thư Tất Phương quay lại chỗ cái ghế vẫn là tư thế ngồi như lúc nãy, anh lạnh lùng.
“ Tôi không muốn chết, tôi sẽ ngoan ngoãn ở lại đây làm việc cho anh “
Mộ Dung Sở sau khi tỉnh táo lại, hơi thở và nhịp đập tim đều hơn, cố gắng nói thêm vài lời với anh, cô nhìn anh như vừa nhìn thấy cái chết ập tới, trong giây phút Mộ Dung Sở nghĩ bản thân đã được một vé dạo chơi địa ngục rồi.
Nhưng mà điều cô không tin được là Thư Tất Phương lại tha mạng cho cô, có thể anh nghĩ cô đối với anh sau này sẽ có ích nên mới tạm thời giữ lại.
Huyết Tư Phong nhìn dáng vẻ của cô liền lắc đầu: “ Cô còn may mắn đó, nếu là người khác e là giờ này đã đi đến tầng thứ 6 của địa ngục rồi “
Hắn dứt lời cũng là lúc Thư Tất Phương đứng dậy rời đi, Huyết Tư Phong tiến lại kéo cô đứng dậy: “ Đi theo tôi”
Dừng lại trước cửa một căn phòng, Huyết Tư Phong thả lỏng cánh tay cô, giọng hời hợt rồi quay đầu đi: “ đây là phòng của cô “
Bước vào trong Mộ Dung Sở ánh mặt bị thu hẹp vì so với căn phòng lúc này thì căn phòng này nhỏ hơn rất nhiều nhưng giường đệm cũng khá được, vào trong phòng tay không ngừng xoa lấy vùng cổ, cơn đau vẫn còn đó hơn nữa bây giờ còn đau hơn lúc nãy nhiều.
Dù thế nào Mộ Dung Sở cũng đánh một giấc ngủ ngon đến tận gần trưa hôm sau, cô dụi mắt cảm giác rất sảng khoái bình thường ở với Túc Lăng Hạ cô cũng được ngủ đến trưa trời trưa trật mới dậy nhưng chưa bao giờ có cảm giác ngủ ngon như bây giờ.
Đột nhiên Mộ Dung Sở tỉnh người cô nhớ ra hôm nay là ngày cô bắt đầu làm việc cho Thư Tất Phương, nhanh chóng đi chỉnh trang lại mọi thứ, nếu để anh đích thân tìm đến e là trên người cô lại có vết thương mới.
Mộ Dung Sở dừng lại ở trước cửa phòng vệ sinh cô nhớ ra cô không có mang theo quần áo qua đây, cô là bị bắt ngay giữa đường thì lấy đâu ra quần áo mà thay chứ, Mộ Dung Sở vò đầu mình, bất lực rồi ánh nhìn dừng lại ở phía gần cửa sổ đó là vali của cô, tiến lại mở ra thì bất ngờ trong đó chính là quần áo của mình, khoảng khắc này cô lại thấy khâm phục Thư Tất Phương, anh làm việc gì cũng chu toàn đến vậy.
Chọn cho mình một chiếc đầm trắng có phần nữa tính, không đeo phụ kiện chỉ trang điểm qua loa cố gắng làm nhanh nhất có thể để không bị Thư Tất Phương trách phạt, Mộ Dung Sở tìm đến căn phòng hôm qua cô chắc chắn đó là phòng của Thư Tất Phương.
Đi vào phòng nhìn thấy Thư Tất Phương đang bận rộn săm soi đống vũ khí trên bàn gỗ, đứng gần đó còn có Huyết Tư vũ, hai người họ dường như đang nói chuyện quan trọng thấy cô đến liền ngưng cuộc trò chuyện.
Thấy Mộ Dung Sở anh liền cất tiếng lạnh lùng, ánh mắt nhìn cô hoàn toàn khác lúc nãy khi nhìn Huyết Tư Vũ: “ Cô qua đây “
Mộ Dung Sở nghĩ bản thân sắp bị anh trách phạt liền mở miệng đánh lạc hướng trước.
“ Tất chủ à, tôi phải làm gì cho anh vậy, tôi chưa từng làm việc cho ai nên không biết phải làm gì”
“ Gọi tôi là chủ nhân “
Mộ Dung Sở tròn mắt, nhìn thấy sự khó hiểu trên gương mặt cô, Huyết Tư Vũ lên tiếng giải thích.
“ Chúng tôi đều gọi là chủ nhân thì cô cũng phải gọi như vậy “
“ Tôi biết rồi, chủ nhân “
“ Nói tôi nghe ngoài máy tính ra cô còn biết gì nữa “
Rất nhiều đó anh muốn nghe cái nào hay là nghe hết, lời sắp tuột ra khỏi miệng liền bị Mộ Dung Sở kéo lại vào trong rồi nuốt xuống, cô không được quên rằng bây giờ cô đã trở thành lính của Thư Tất Phương, cô không thể ngông cuồng như trước đây nữa.
“ Dùng súng, lắp ráp vũ khí, còn có bắn tỉa “
Từng lời nói ra Mộ Dung Sở khiến Huyết Tư Vũ phải há hốc miệng, không ngờ một cô gái như cô lại giỏi những thứ này, hắn nhìn lại cô từ đầu đến chân rồi hợp nhất với những lời mình vừa mới nghe được, vẫn không tin nổi là thật.
Thư Tất Phương thì hoàn toàn trái ngược Huyết Tư Vũ, anh nhướng mày, gật đầu cảm thấy cô vô cùng hữu dụng với mình, sau này chắc chắn sẽ là một con lính tốt.
“ Còn biết cả bắn tỉa sao “. Thư Tất Phương có chút nghi ngờ về khả năng này của cô.
“ Anh muốn thử không “. Mộ Dung Sở buông lời như đang thách thức
“ Được “
Bọn họ dắt nhau ra khu rừng trọc phía sau biệt viện, nơi đây là nơi Thư Tất Phương dùng để luyện khả năng dùng súng của mình, xung quanh đều đầy đủ mọi loại vũ khí, Thư Tất Phương đi đến chỗ cô trên tay là một khẩu bắn tỉa trên tay cầm có khắc ký hiệu của anh.
“ Nhiều nhất là bao xa “
“ 1500m “
“ Cái gì, chủ nhân là người đạt cao nhất trong số chúng tôi cũng chỉ có 1200m, cô không có bốc phét đó chứ “
Huyết Tư Vũ mắt chữ a miệng chữ o không tin nổi, 1500m e là còn hơn cả tay bắn tỉa chuyên nghiệp trong quân đội, làm sao một người như cô lại có thể đạt đến khoảng cách xa như vậy.
“ Thật hay không giờ tôi thử là anh sẽ biết thôi, nói đi mục tiêu của tôi là cái gì “
“ Nhìn đây là con bù nhìn đó “
Thư Tất Phương đưa vào tay cô một cái ống nhòm, rồi lấy bộ đàm ra hiệu cho người anh đã sắp xếp từ trước đặt một con bù nhìn cách chỗ bọn họ đứng đúng 1500m, không lệch một ly.
“ Bắt đầu đi “
Mộ Dung Sở khởi động cơ mặt, cô từ từ đưa khẩu súng lên chỉnh sửa tư thế rồi bắt đầu nhắm, Huyết Tư Vũ vô cùng nghi ngờ hắn tiếng lại gần cô quan sát tỉ mỉ, chỉ chưa đầy 15 giây một tiếng sung vang lên, thông qua bộ đàm người bên kia thông báo cho Thư Tất Phương, anh nhìn cô tròn mắt vô cùng hài lòng.
“ Rất tốt, sau này về phần này sẽ do cô phụ trách “
Mộ Dung Sở đáp lại anh bằng một nụ cười nhạt: “ Đươc, chủ nhân “