Yêu Đến Điên Dại

Chương 92: Song Thai



Rồi anh buông lỏng cô ra đưa mắt nhìn khắp cơ thể người phụ nữ, vừa run vừa nói: “ Nói anh biết, có bị thương ở đâu không “

Mộ Dung Sở kéo áo lên, cả vòng eo cô toàn là vết cào cấu, những vết xước dài đang rỉ máu, Thư Tất Phương cau chặt may, đau đớn ôm lấy cô: “ Anh xin lỗi, anh xin lỗi “.

Anh cởi bỏ lớp áo của cô, nhẹ nhàng bôi thuốc lên những vết thương, hai mắt người đàn ông đỏ hoe nhìn những vết xước kia, cô đau một thì anh đau đến mười.

Cả đêm đó anh chỉ nằm xoa dịu những vết thương kia mà không ngủ, còn Mộ Dung Sở thì luôn thức giấc vì thấy ác mộng, cô vẫn chưa quên được chuyện xém chút nữa bản thân đã bị tên đàn ông đó vấy bẩy.

“ Phương à, sao anh không ngủ đi “, Mộ Dung Sở nắm lấy tay anh đang đặt trên bụng mình.

“ Không sao, anh canh em ngủ “, Thư Tất Phương hôn lên trán cô rồi chòang tay ra phía sau lưng vuốt ve, dỗ dành.

Đêm lạnh lẽo, hai con người không ai chợp mắt được, chỉ ôm lấy nhau an ủi, vỗ về lẫn nhau.

...

“ Chủ nhân, phu nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong, mời hai người “

Mộ Dung Sở nắm chặt tay anh, gương mặt đã rạng rỡ hơn, cũng khiến anh nhẹ lòng hơn.

Hôm nay bữa sáng có rất nhiều món, có những món cô chưa từng ăn qua, Thư Tất Phương gắp hết món này đến món khác đến mức đầy cả bát, anh bỏ vào bát cô món nào cô liền ăn ngay món đó mà vẫn không theo kịp tốc độ của anh.

Đến lúc khi gần ăn xong, Thư Tất Phương đã múc cho cô một bát đầy món canh đu dủ viên cua, món này lần đầu cô thấy, Mộ Dung Sở háo hức ăn thử không ngờ lại rất hợp khẩu vị, cô múc hết muỗng này đến muỗng khác, cũng gần hết bát canh đột nhiên Mộ Dung Sở có biểu hiện lạ, cô buông muỗng, gương mặt liền nhăn nhó, rồi ôm bụng mình

“ Phương à, bụng em đau,...đau quá “

“ Sở, em làm sao, Sở, đừng làm anh sợ, em đau ở đâu “



Mộ Dung Sở đau đến không ngồi nổi cô ngã vào lòng anh, ôm chặt bụng mình càng lúc càng đau.

“ Bụng em đau quá, Phương....”

“ Mau gọi bác sĩ “, Thư Tất Phương gào lên làm bọn người hầu rùng mình hoảng loạng, Lý Cảnh liền chạy nhanh đi gọi bác sĩ đến, Thư Tất Phương bế thốc cô lên phòng, anh sợ hãi đến đổ mồ hôi.

“ Không sao, Sở,...đừng sợ, em sẽ không sao“

Bác sĩ được gọi đến là bác sĩ riêng của Thư gia nên không quá năm phút đã có mặt ngay, là một bác sĩ nữ ở độ trung niên.

Bà ấy tay chân vô cùng linh hoạt, rất nhanh nhẹn, mọi thiết bị cần có đều đã có sẵn ở Thư gia nên việc khám bệnh vô cùng dễ dàng. Mộ Dung Sở đau đến mức ngất đi, anh đứng nhìn cô mà run rẩy, cơ thể thấm đẫm mồ hôi.

Hơn mười phút sau việc khám bệnh mới xong, bác sĩ nữ hơi nhíu nhẹ mày nhìn anh, biết rõ anh là ai nên vô cùng kính cẩn, nghiêm chỉnh nói: “ Thiếu gia, phu nhân đã mang thai được 3 tuần rồi, lúc nãy vì cô ấy ăn phải đu đủ nên bụng mới đau, may là cả hai đứa bé đều không sao “.

Thư Tất Phương như không tin vào tai mình.

Cô mang thai rồi, là mang thai con của anh.

Anh đứng bất động nhìn người phụ nữ trên giường, miệng hơi nhếch lên sau đó liền cười, Thư Tất Phương cất giọng khàn khàn: “Cô ấy có thai rồi sao “.

“ Phải, phu nhân mang song thai, được 3 tuần rồi “

Song thai

Thư Tất Phương nhận hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, bây giờ người anh như mất hồn lăp lại lời của bác sĩ: “ Song thai ? “.



“ Phải, sau này ngài nhớ chú ý đến việc ăn uống của phu nhân, đùng để như hôm nay xém một chút là hai đứa bé xảy ra chuyện rồi“.

Thư Tất Phương không nói lời nào chỉ quơ tay ra hiệu cho bác sĩ ra ngoài, rồi chầm chậm đi về phía Mộ Dung Sở, anh vui đến mức mất cảm xúc gương mặt kia không biết là đang vui hay đang buồn, anh vuốt ve gương mặt nhỏ, hôn lên trán cô. rồi thủ thỉ vào tai người phụ nữ: “ Cảm ơn em, Sở,...anh yêu em “.

Hai tiếng sau Mộ Dung Sở thức giấc, cô suýt xoa ôm lấy bụng mình, vẫn còn hơi nhói, mặt liền nhăn lại,Thư Tất Phương liền đưa tay lên vấng trán xoa đi những nếp nhăn, anh đỡ cô ngồi dậy rồi lao đến ôm chặt, Mộ Dung Sở khó hiểu nhưng vẫn ôm lại anh, giọng rất khẽ: “ Phương, anh làm sao vậy “.

Thư Tất Phương hôn lấy tóc cô, rồi hôn lên vành tai, nụ hôn lan ra khắp khuôn mặt người phụ nữ, Mộ Dung Sở không bắt kịp theo nhịp điệu của anh chỉ đành ngồi yên mặc người đàn ông.

“ Sở, em giỏi lắm,...cảm ơn em “

“ Phương, anh nói gì em không hiểu “, Mộ Dung Sở đẩy anh ra khỏi người mính, lay lay giúp anh tỉnh táo hơn.

“ Sở, em mang thai rồi,....là song thai “.

Mộ Dung Sở trừng mắt nhìn anh, biểu hiện của cô bây giờ hệt như lúc Thư Tất Phương nghe bác sĩ nói.

Cô cũng kinh ngạc

Cũng bất động

Cũng không tin vào tai mình

Cô ôm lấy anh, cười tươi, mừng đến mức run: “ Em có con rồi sao, không phải một mà là hai? “

“ phải chúng ta có con rồi, không phải một là mà hai, Sở,...cảm ơn em, anh yêu em”

Thư Tất Phương hạnh phúc một thì cô hạnh phúc tới mười, đứa con lần trước cô đã bỏ lỡ luôn khiến cô e ngại, còn cảm thấy có lỗi, lần này cô quyết sẽ không bỏ lỡ con của mình nữa, nhất định sẽ dùng chính tính mạng mình để bảo vệ cái thai này.