Yêu Đến Điên Dại

Chương 94: Hôn Lễ



11h30, La Thành, ngày 20 tháng 7

Hôm nay là ngày đại hỉ của Thư gia, với sự có mặt của hơn ba ngàn khách mời. Mộ Dung Sở từ từ tiến vào lễ đường với một bó hoa lớn trên tay, đằng sau là dàn phù dâu đang nâng niu tà váy cô, bước lên sân khấu Thư Tất Phương đón lấy tay người phụ nữ, anh hôn nhẹ lên mu bàn tay cô.

Bên trên năm chiếc phi cơ thả xuống những cánh hoa hồng đỏ, lấp đầy sân khấu, phong cảnh phồn hoa như trong tranh.

Phía dưới màn pháo tay to, cùng với sự chúc phúc của hàng ngàn con người, Thư Tất Phương cất giọng to: “ Mộ Dung Sở, phu nhân của tôi, bà chủ của Thư gia “.

Khoảng khắc hai người uống rượu giao bôi, hàng ngàn con người dưới kia reo hò, hạnh phúc. Mộ Dung Sở ôm lấy anh, khe vào tai người đàn ông: “ Phương à, cảm ơn anh đã yêu em “

Thư Tất Phương hôn lên vành tai cô, dịu giọng đáp: “ Sở, cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời của anh “.

Hỗn lễ của chủ nhân Thư gia hôm nay chính là chuyện trọng đại nhất của La Thành, hai người chính thức trở thành vợ chồng.

“ Thiếu gia, phu nhân, chúc hai người bách niên hảo hợp “, Lý Cảnh cúi đầu.



Hai tháng sau

Mộ Dung Sở hôn mê trên giường, trên dưới Thư gia ai cũng lo lắng, sợ hãi, Thư Tất Phương đứng ngay bên giường đưa mắt dõi theo bác sĩ.



“ Thiếu gia, phu nhân chỉ là bị động thai nhẹ nhưng lúc nãy tôi vừa kiểm tra thì phát hiện, tử cung của phu nhất rất yếu đúng ra là không nên mang thai nhưng…”

Thư Tất Phương trừng mắt, sự ngập ngừng của bà ta khiến anh tức giận, gào lên: “ nói “

“ Phu nhân đúng ra không nên mang thai nếu cố chấp sinh con thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng của cô ấy “.

Thư Tất Phương cau chặt mày đứng nhìn nữ bác sĩ, cơ thể anh không phải sợ hãi nhưng lại run lên không ngừng, chuyện này như một tia sét đáng ngang qnayftai, Thư Tất Phương thất thần, cất giọng lạnh: “ Ý bà là cái thai này không thể giữ? “

“ Phải, thiếu gia, nếu vẫn cố chấp sinh con sau này e là phu nhân sẽ không trụ nổi”.

Thư Tất Phương đưa mắt sang Mộ Dung Sở, hai mắt người đàn ông đỏ hoe, bàn tay tun rẩy vuốt lấy gương mặt cô, anh trừng lên nhìn bác sĩ: “ Vậy thì không thể giữ “.

“ Không được “.

Mộ Dung Sở mở to mắt nắm lấy tay anh, cô thở mạnh vì đau, tay bấu lấy anh từ từ ngồi dậy, tựa người vào ngực người đàn ông, khó khan thốt ra từng chữ .“ Phương, em không muốn bỏ mất con nữa, em không muốn phá thai nữa “

Thư Tất Phương ôm lấy cô đau lòng nhưng so với con thì cô quan trọng với anh hơn.

Nữ bác sĩ nhướng mày, cất giọng nghi hoặc: “ Phu nhân, cô đã từng phá thai sao “.

Sự im lặng của cô và anh liền khiến sự nghi hoặc của bà ta trở nên chắc chắn hơn, giọng liền nhẹ xuống: “ Vì lúc trước cô phá thai nên đã để lại hệ lụy, bây giờ tử cung cô quá yêu không thể mang thai được nữa, tệ hơn là cô lại đang mang song thai chắc chắn sẽ cực kỳ nguy hiểm cho cô “.

Mộ Dung Sở ôm chặt lấy anh khóc to lên, từng cơn nức nở như ngàn mũi đao đâm vào tim anh. Thư Tất Phương ra hiệu cho nữ bác sĩ rời đi, rồi ôm thật chặt lấy cô vỗ về, Mộ Dung Sở vừa khóc vừa nói: “ Thư Tất Phương, anh không thể bắt em phá thai nữa, em không muốn mất con nữa “.



“ Sở,…anh không cần con, chỉ cần em “

Mộ Dung Sở đẩy mạnh Thư Tất Phương ra khỏi người mình, cô khóc đến sưng cả mắt, tay chân run bần bật, hét lên: “ Anh không cần nhưng tôi cần, anh không muốn có con nhưng tôi muốn, Thư Tất Phương tôi không thể để anh làm hại đến con tôi, anh cút ra, mau cút ra ngoài “.

“ Sở, bình tĩnh,…bình tĩnh lại, em đừng kích động, anh xin lỗi, xin lỗi “.

Thư Tất Phương giữ chặt hai cánh tay cô, trấn an lại sự mất kiểm soát của cô, anh vuốt xuống tấm lưng trần, giữ chặt người phụ nữ trong long, Mộ Dung Sở vì quá kích động mà khiến bụng liền nhói đau, cơn ốm nghén liền ập tới, cô đấy ra anh chạy nhanh vào phòng vệ sinh, tiếng nôn mửa của người phụ nữ cô cùng thảm, tay cô giữ chặt bồn rửa mặt ói đến chân cũng không đứng vững nữa.

Thư Tất Phương chạy đến bế thốc cô lên đến khi người phụ nữ không còn ói nữa anh liền bế cô ra giường nhẹ nhàng đặt xuống, bàn tay to lớn lau đi hai hàng nước mắt lăn dài, bây giờ nhìn cô anh có cảm giác tim mình như bị xét toạt, cơ thể đau đớn không thốt nên lời, anh lâu nước mắt cho cô nhưng chính mình lại là người khóc.

“ Phương à, chúng ta đừng phá thai nhé, em không muốn đâu “

Mộ Dung Sở đưa tay bóp lấy gương mặt anh, hai mắt đỏ sâu nhìn thẳng vào anh, nói tiếp: “Em và con sẽ không sao đâu, em đảm bảo, em và con sẽ không có chuyện gì, anh đừng lo nhé, giữ con lại được không “.

“ Được, chúng ta sẽ giữ con, em và con chắn chắn sẽ không sao, anh sẽ không để em và con có chuyện gì “

Từng ngón tay di chuyển trên gương mặt nhỏ, từng cử chỉ liền trở nên dịu dàng, anh ôm chặt cô, anh ôm chặt ‘ thế giới ‘ của mình trong lòng, Mộ Dung Sở liền trút được gánh nặng, cô hạnh phúc đến phát khóc, hôn lên má anh một cái hôn ngọt ngào, rồi thủ thỉ bên tai: “ Sẽ không sao, anh đừng lo nhé “.

Sau đó cô liền ngủ một giấc say, từng giây phút trôi qua Thư Tất Phương không rời khỏi cô nửa bước, anh nằm cạnh người phụ nữ, nắm chặt lấy tay cô đặt lên mặt mình.

Lần này anh không thể để mất con cũng sẽ không để cô xảy ra chuyện gì, Thư Tất Phương một lần nữa tìm đến thần phật, anh nguyện dùng tính mạng này đổi lấy sự bình yên cho người phụ nữ của mình.