Mộ Dung Sở mang thai đến nay cũng được hai mươi tám tuần, bụng đã to rõ hơn nên chuyện đi lại đã khó khăn hơn, cả ngày phần lớn thời gian đều là ngủ. Mộ Dung Sở ngồi trên giường dựa lưng ra sau, xoa lấy bụng mình, vừa xoa vừa cười đột nhiên cảm nhận được sự va chạm bên trong, là hai bé con của cô đang đạp, chắc là đang muốn nói lời chào với mẹ của mình.
“ Phương à, anh mau đến đây , con vừa mới đạp em “
Thư Tất Phương ngồi ở ghế sofa gần đó chăm chú xem đồ của mình liền vứt ngang chạy đến ngay, anh áp tai vào bụng cô một lần nữa hai bé con lại đạp, chắc biết đó là anh nên cũng muốn nói lời chào anh, Thư Tất Phương xoa xao bụng cô vài vòng rồi dịu giọng: “ Hai bé cưng của bố phải ngoan, không được làm mẹ con đau”
Mộ Dung Sở cười tươi tay đặt trên đầu anh vuốt ve mái tóc, mắt nhìn ra cửa sổ cô hỏi anh: “ Phương à, anh thích con trai hay con gái “.
Thư Tất Phương vẫn áp chặt mặt mình trên bụng cô, nắm tay người phụ nữ đáp: “ Đều là con của chúng ta, anh đều thích “
Vốn dĩ phụ nữ mang thai từ mười sáu đến mười tám tuần là có thể siêu âm biết được giới tính của đứa bé nhưng Mộ Dung Sở lại không muốn biết trước, cô muốn tự tạo bất ngờ cho bản thân, để đến lúc sinh đứa bé ra thì cũng là lúc biết được là trai hay gái.
Từ khi bụng của Mộ Dung Sở bắt đầu rõ hơn, mọi công việc tại Thư gia đều do một tay hai người Vũ_Phong lo liệu, Lý Cảnh đã quyết định rời Thư gia về quê dưỡng già, sau khi ông ta đi, Thư Tất Phương liền cho thay đổi toàn bộ người hầu trong nhà, những người hầu cũ sẽ được anh trả tự do quay trở về cuộc sống bình thường.
Sau khi đến La Thành đến tận bây giờ cuộc sống xung quanh hai người đột nhiên bình yên hơn, không còn mấy chuyện chém giết, tình hình ở Nam Sơn mỗi tháng Jack sẽ gọi đến thông báo cho anh một lần, Nam Sơn cũng đã vơi bớt những chuyện tranh đấu, dưới tay Jack mọi chuyện ở đó cũng không tệ nên Thư Tất phương xem như trút được một phần áp lực.
Thế cục ở những nơi khác cũng được người của anh quản lí rất tốt, những chuyện bị tấn công hay gây sự cũng ít hơn trước, mọi thứ dần trở nên yên bình hơn.
Hiện tại Thư Tất Phương chỉ muốn toàn tâm toàn ý vào việc chăm sóc cho Mộ Dung Sở và hai bé cưng của anh, mỗi giây phút trôi qua anh đều dùng để mong ngóng sự xuất hiện của hai mầm non này.
Mộ Dung Sở từ lúc trở thành bà chủ Thư gia cũng đã chứng minh được uy quyền của mình ở nơi này, bây giờ lời cô nói cũng chính là lời của Thư Tất Phương, bà chủ Thư gia dưới một người trên vạn người, không chỉ ở Thư gia, ai người còn có sức ảnh hưởng lớn ở La Thành này.
...
Mang thai đến ngày cuối cùng của tuần ba mươi tám, cũng là ngày đón năm mới, Thư gia tất bật sắm sửa, trang trí cho năm mới, chỉ còn hai ngày nữa là một năm mới lại bắt đầu.
Mộ Dung Sở hạnh phúc ngồi bên cạnh Thư Tất Phương ăn bát mỳ Trường thọ, ở phía dưới bàn nhỏ là hàng trăm người hầu cũng vui vẻ cùng ăn.
“ Phương, em đau, bụng em đau quá, ......”
Khung cảnh hạnh phúc này chưa được bao lâu thì Mộ Dung Sở lên cơn đau bụng, nước ối đã vỡ máu thấm đẫm cả sân nhà, Thư Tất Phương ném vội bát mỳ trên tay, anh bế lấy cô với cả bộ quần áo anh thấm đẫm máu của cô, Tư Vũ phóng xe như điên đến bệnh viện.
Mộ Dung Sở được đẩy vào phòng cấp cứu, ánh đèn đỏ đã sáng lên, Thư Tất Phương đơ người đứng sát vào cửa phòng, hai tay anh chắp lại mệng không ngừng: “ Sở, em nhất định không được có chuyện gì “.
Chuyện không ai ngờ đến là cô lại sinh non, vốn dĩ họ cũng được bác sĩ chuẩn đoàn trước ngày dự sinh nên mới yên tâm cùng nhau đón năm mới.
Hai tiếng sau
Ánh sáng màu đỏ ngay giữa cửa liền tắt đi, bên trong bác sĩ cùng bốn người y tá đi ra, Thư Tất Phương tay, chân, quần áo màu máu cũng đã khô thẫm lại, anh ắm chặt cánh tay vị bác sĩ, còn chưa nói gì thì bác sĩ liền lên tiếng
“ Thư gia, hai đứa con gái của anh bình an vô sự,....”.
...
Năm năm sau
Mộ Dung Sở năm đó hạ sinh được song sinh hai gái, chị gái họ Thư tên Lệ tự Vi Nhã, em gái họ Thư tên Yên tự Vi Nhiên. Hai cô bé đều rất xinh đẹp, cả hai mang phần lớn từ gen của Thư Tất Phương đều có đôi mắt màu xanh lục lấp lánh.
“ Lệ nhi, Yên nhi, hai cháu nhanh lên chúng ta trễ giờ đến trường rồi “.
“ A Vũ, bọn cháu đến ngày đây “.
Hai cô con gái dều đã ăn mặc chỉnh tề, nắm tay nhau đi ra, Tư Vũ nắm lấy tay cả hai quay đầu đi được hai bước thì nói: “ Hai cháu mau vào chào bố mẹ đi “.
Vi Nhã cùng Vi Nhiên gật đầu nắm lấy tay nhau đi trở lên lầu, trong phòng người đàn ông quần áo xộ xệt ngồi bệt trên nền đất, một bên tay còn đang nắm chặt lấy chai rượu, tay kia đang cầm khung ảnh của một người phụ nữ.
Hai cô con gái nhìn người đàn ông rồi nhìn nhau, cung lúc cất giọng: “ Thưa bố, bọn con đi học ạ “.
Gương mặt cả hai liền rụ xuống, ánh mắt buồn bã quay đầu rời đi, đi đến hành lan trước mắt là một bức tranh lớn của một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, cả hai siết chặt tay nhau lần nữa cùng cất giọng: “ Thưa mẹ, bọn con đi học ạ “.
Trở lại xuống chỗ Tư Vũ, Vi Nhã mặt buồn rầu, hai mắt đỏ lên như sắp khóc, giọng khe khẽ: “ A Vũ, bố lại nhớ mẹ rồi “.