Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 47: Thanh niên



— Được, tôi đồng ý

Hạ Nặc cân nhắc nhiều lần, cuối cùng đáp ứng Thần thụ

Theo như người đàn ông đã nói thì yêu cầu của Thần thụ không phải là sự tha thứ thông thường, nó cũng không vi phạm vào bất kỳ luật lệ xã hội hoặc phong tục nào. Hạ Nặc không thể nghĩ ra lý do tại sao mình phải từ chối.

Vào thời điểm cậu mở miệng đồng ý, lá trên cây lay động xào xạt nhưng khi đó chẳng có một ngọn gió, và dù không một lời nào được nói lên nhưng ai cũng có thể nhận ra rằng nó đang vui sướng.

Thanh âm của Thần thụ nghe có vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều, như được giải thoát nói: Như vậy, dưới sự chứng kiến của ngươi và ta, khế ước được thành lập.

Một dải ánh sáng màu xanh đậm từ đỉnh của một cành cây từ từ bay ra quấn quanh cổ tay của Hạ Nặc như thực thể, một lát sau trên cổ tay trắng hồng của cậu xuất hiện một hoa văn chiếc lá màu xanh đậm.

Chiếc lá có hình dạng giống hệt lá Thần thụ, như một phiên bản thu nhỏ trông cực kỳ tinh xảo, toát lên một chút thần bí.

Dưới ánh mắt của Hạ Nặc hoa văn sáng lên, ánh sáng màu trắng di chuyển, lá cây như có được sức sống dần duỗi ra. Một lát sau, sắc xanh chuyển từ đậm sang nhạt dần và nó hoàn toàn biến mất sau vài phút, không còn chút dấu vết nào cho thấy nơi đó từng có một hoa văn.

Cậu nhịn không được ngẩng đầu, trong nháy mắt giống như nhìn thấy trên thân Thần thụ xuất hiện một hoa văn nhàn nhạt, nhưng nó biến mất quá nhanh cậu cũng không thấy rõ.

Chỉ mơ hồ cảm thấy đó hình như là một vòng tròn khổng lồ?

"Anh có nhìn thấy cái hoa văn xuất hiện trên thân cây không?" Hạ Nặc quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Nếu như cậu không đoán sai, hoa văn kia khẳng định có liên hệ với hắn.

"Không thấy." Ngoài dự liệu của cậu, người đàn ông lắc đầu, che dấu cảm xúc phức tạp trong mắt: "Đây là khế ước giữa em và Thần thụ, người khác không có cách nào xen vào và thậm chí không thể nhìn thấy."

"Là vậy sao?"

Tuy nói như thế nhưng Hạ Nặc vẫn không thể quên được cái hoa văn cậu nhìn thấy trong nháy mắt kia, cậu cảm giác hoa văn đó có một ý nghĩa rất quan trọng đối với cậu.



Giống như có ai đó đã từng nhiều lần thì thầm bên tai, khắc sâu vào linh hồn cậu để bất cứ khi nào và bất cứ nơi đâu, chỉ cần nhìn thấy nó xuất hiện trước mặt cậu sẽ ngay lập tức ý thức được tầm quan trọng của nó.

Nhưng cụ thể nó đại diện cho ý nghĩa gì thì Hạ Nặc cũng chưa thể nói rõ.

Giọng nói của Thần thụ gọi cậu tỉnh táo trở lại: Người bảo trợ thân yêu của ta - sau khi khế ước được thành lập, nó bắt đầu gọi Hạ Nặc bằng cách gọi thân mật hơn - Ta đã thực hiện mong muốn của ngươi. Đồng đội ngươi bây giờ đã ra khỏi rừng và trở về nơi ở ban đầu.

"Nhanh vậy?" Hạ Nặc rất bất ngờ.

Nãy giờ tính từ khi cậu ký kết khế ước với Thần thụ cũng chưa quá mười phút mà?

Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, Thần thụ không những giải cứu mấy người Tuyết Lê mà còn đưa bọn họ trở về?

Nhưng như vậy thì điều lạ là vì sao rắn càng ngày càng xuất hiện nhiều.

Với năng lực của Thần thụ, tại sao lại để như vậy... Nó dung túng?

Hạ Nặc cảm thấy dùng từ "dung túng" để hình dung động thái của Thần Thụ cũng không quá đáng.

Nhưng không chờ cậu hỏi nhiều, Thần thụ đã nói: Thời gian không còn sớm nữa, ta sẽ đưa ngươi về.

"Chờ, chờ một chút ——"

Những lời Hạ Nặc còn chưa nói ra liền bị kẹt trong cổ họng, vô số cành cây giống như dây leo bao bọc cậu lại, Hạ Nặc cảm giác mình giống như bị nhốt trong một căn phòng chật hẹp.

Trong mắt đầy màu lá cây xanh tươi, Hạ Nặc đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ: Đây là... Đây là "ngôi nhà đen nhỏ" trong truyền thuyết sao? Không, nên gọi nó là "ngôi nhà xanh nhỏ" thì đúng hơn ha...

Sau khi vượt qua hoảng sợ ban đầu vì hành động đột ngột của Thần thụ thì Hạ Nặc rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Bên tai truyền đến tiếng gió rít gào, cậu có thể cảm giác được mình đang dùng một tốc độ cực nhanh để xuống chân núi.

Nằm trong "chiếc lồng" được dựng lên bởi những cành cây, kỳ lạ là Hạ Nặc không những không cảm thấy ngột ngạt mà là cảm giác an toàn, giống như trở về trong bụng mẹ. Đầu óc cậu dần hoàn toàn trống rỗng, cái gì cũng không thể nghĩ nữa. Một sự mệt mỏi sâu sắc ập đến và cậu từ từ khép đôi mắt lại.

—— Như thai nhi cuộn vào lòng mẹ, bình yên chìm vào giấc ngủ.

Drow đã sớm chờ đợi ngoài bìa rừng, hồi lâu sau đột nhiên đứng lên.

Sâu trong rừng nơi mà tầm mắt còn có thể nhìn tới, bóng dáng của người đàn ông đang chậm rãi đi ra.

Một thiếu niên đang ngủ yên trong vòng tay của hắn, nhìn tư thế người đàn ông ôm cậu thiếu niên ấy như trân bảo. Hắn cúi đầu, dịu dàng nhìn chăm chú thiếu niên trong lòng, giống như đang ôm trọn cả thế giới.

......

Khi tỉnh lại, Hạ Nặc còn có chút mờ mịt, cậu chớp chớp mắt, không rõ tình huống hỏi: "Chúng ta đang ở đâu vậy?"



Thiếu niên vừa mới tỉnh ngủ, vẻ mặt mê mang và ánh mắt còn đọng sương, giống như được nước rửa qua thoạt nhìn vừa mềm mại lại sáng ngời. Người đàn ông không khỏi thất thần trong giây lát: Nếu như bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, cho dù là thiếu niên muốn trái tim của hắn thì hắn cũng sẽ không chút do dự moi ra rồi dâng lên bằng cả hai tay.

Lý trí của hắn phát ra cảnh báo rằng ảnh hưởng của thiếu niên thật sự là quá lớn, nhưng về mặt tình cảm lại không động đậy, tùy ý để hắn tiếp tục chìm đắm.

"Chúng ta hiện tại đang trên đường trở về." Người đàn ông lấy lại tinh thần trả lời cậu.

Vẫn là chiếc xe lúc bọn họ đến, Drow ở bên ngoài lái xe. Tốc độ của cáo sa mạc không còn nhanh như lúc đầu mà chậm rãi chạy trên vùng hoang dã.

Hạ Nặc tỉnh táo lại, mới phát hiện cậu đang gối lên đùi người đàn ông, thân thể chiếm hơn phân nửa không gian xe.

So với cậu thì người đàn ông dường như bị cậu chen vào góc, chỉ có thể đáng thương cong chân, tư thế thoạt nhìn rất không tự nhiên.

"Ôi, tôi xin lỗi, ngồi như vậy rất khó chịu chứ?" Hạ Nặc vội vàng xin lỗi, cậu ngồi dậy liền nghe thấy người đàn ông "Xì" một tiếng.

Nhìn thấy ánh mắt áy náy của thiếu niên, người đàn ông không khỏi đáng thương nhỏ giọng nói: "Chân tê."

Chắc hẳn là bị tê do mình?

Hạ Nặc nhịn không được mở to hai mắt, trong lòng càng thêm áy náy, cậu thăm dò hỏi: "Vậy tôi giúp anh xoa bóp một chút nha?"

Giống như chuyện buổi chiều lặp lại một lần nữa, nhưng bây giờ vai vế hoàn toàn đảo ngược lại.

Người đàn ông đương nhiên đồng ý, hay nói đúng hơn đây là mục đích ban đầu của hắn.

Nhận được sự đồng ý, Hạ Nặc cẩn thận đặt tay lên, báo trước cho người đàn ông: "Tôi không có kinh nghiệm, có thể không biết nặng nhẹ như nào nên anh phải chịu đựng một chút nha."

Cổ họng của người đàn ông lăn lộn một chút, giọng nói hơi khàn khàn: "Cứ làm đi."

Tay cậu vừa đặt lên liền cảm giác được cơ bắp trên đùi người đàn ông lập tức căng cứng, không khỏi nói: "Thả lỏng một chút đi."

Sau khi nói xong, cậu cảm giác được cơ bắp dưới tay chậm rãi thả lỏng, không còn căng thẳng như vừa rồi cậu mới bắt đầu tiến hành công tác mát-xa.

Tuy nhiên cậu cũng không có bất kỳ kĩ năng gì trong chuyện này, chỉ nhớ lại một chút kỹ thuật của người đàn ông từng dùng qua, Hạ Nặc dùng sức xoa bóp từ trên xuống dưới.

Ấn vào, cậu lại bất giác thất thần.

Bắp chân của người đàn ông có hình dáng cực kỳ hoàn mỹ, trên chân hầu như không một sợi lông. Không biết có phải là do sinh bệnh hay không mà làn da của hắn trắng cứ như trong suốt, như được tạc từ một khối ngọc trắng.

Lực của Hạ Nặc nhịn không được lại nhẹ thêm vài phần, cậu luôn cảm giác nếu mình dùng một chút sức cũng sẽ lưu lại vết hằn thật sâu trên làn da này.

Nhưng sự tình chứng minh đúng là do cậu nghĩ nhiều, da của hắn thoạt nhìn yếu ớt nhưng trên thực tế cũng không phải dạng dễ bị tổn thương gì. Ngay cả khi cậu chà xát qua lại phía trên ngay cả một vết mờ cũng không xuất hiện.

Ấn hồi lâu Hạ Nặc mới giật mình phát hiện mình vẫn không nghe được bất kỳ âm thanh nào của người đàn ông.



Cậu ngẩng đầu, lại nhìn thấy trên trán hắn đã lấm tấm mồ hôi, ánh mắt dần trở thành màu lam đậm đang nhìn chằm chằm cậu không chớp.

"Rất không thoải mái sao?" Hạ Nặc khó chịu dừng tay, "Tôi xoa bóp không có chút tác dụng nào sao?"

"Đương nhiên không phải." Người đàn ông nhếch khóe môi: "Nhờ em nên hiện tại tôi đã không còn khó chịu nữa."

Nhưng không thể không nói, quá trình này đối với hắn thật sự là một loại tra tấn ngọt ngào.

Ngón tay ấm áp mà mềm mại của thiếu niên linh hoạt ấn lên làn da của hắn, bộ dáng cậu rũ mắt chăm chú trông rất ngoan ngoãn và tinh khiết. Mỗi một lần tiếp xúc đều giống như có một sợi lông vũ cào cào lòng hắn, làm cho hắn ngứa ngáy khó nhịn, càng khó có thể kiềm chế.

Quan trọng nhất là vào giờ phút này, lực chú ý của thiếu niên hoàn toàn thuộc về hắn, trong ánh mắt cậu chỉ có bóng dáng của một mình hắn. Trong không gian chật hẹp yên tĩnh này, trên thế giới dường như chỉ có hai người bọn họ tồn tại.

......

Cáo sa mạc chậm rãi dừng lại, Drow cao giọng lớn tiếng nói với họ: "Đã đến rồi."

Hai người xuống xe và thấy một nhân vật bất ngờ.

Trưởng thôn đang dựa vào cây lê gỗ đỏ, nhìn thấy bọn họ từ trên xe bước xuống trên mặt lập tức treo lên nụ cười: "Các người rốt cục đã trở về. Mấy dũng sĩ khác đều bị thương, hiện tại thì họ đang được điều trị rồi. Thật nhẹ nhõm khi thấy hai người vẫn bình an vô sự."

Nhưng lực chú ý của Hạ Nặc lại hoàn toàn bị người thanh niên đứng bên cạnh anh ta hấp dẫn, vì trong đôi mắt thanh niên tóc vàng mắt xanh đó tràn đầy bóng dáng của cậu, hắn ta nhìn cậu cười ngượng ngùng: "Trường An, tôi là đặc biệt tới tìm cậu."

Đặc biệt đến tìm tôi!?

Hạ Nặc nhìn thanh niên mình gặp trên tàu hỏa hôm đó, nghi ngờ nhíu mày.

Người đàn ông xuống xe sau Hạ Nặc và dĩ nhiên nhìn thấy người thanh niên đó.

Sau khi nghe những lời đó, hắn liếc mắt nhìn người thanh niên, sau đó đứng bên cạnh Hạ Nặc với vẻ vô cùng thân mật, bình tĩnh hỏi: "Đây là ai vậy Trường An?"
— QUẢNG CÁO —