Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 49: Bí ẩn



Sau khi đến thăm Carl, Hạ Nặc gặp lại ông của Arrow - Rein.

Trước khi Hạ Nặc đến, ông vẫn còn đang trò chuyện với trưởng thôn, sau khi nhìn thấy Hạ Nặc và Camlanel xuất hiện ông mới đánh giá hai người một chút. Nén một cơn thở dài.

Còn có nguyên nhân nào khác ư, thiếu niên tên Trường An kia đang thân mật dựa vào người đàn ông bên cạnh, bầu không khí giữa hai người chỉ cần không phải là người mù liền có thể nhìn ra chỗ không đúng.

Bị loại ngay từ vòng gửi xe...haizzz.

Ông nhìn đứa cháu trai ngu ngốc của mình thầm nghĩ.

Arrow không biết là không nhận được tín hiệu của ông hay như thế nào đấy mà vẫn lập tức hướng về phía Hạ Nặc nhiệt tình vẫy vẫy tay: "Chúng tôi đang nói về cậu đó Trường An."

Rein hận rèn sắt không thành thép nhìn anh ta, giải thích: "Thực ra chúng tôi đang nói về thảm họa ở Nasuru, không biết những dũng sĩ đã tìm ra bất kỳ giải pháp nào chưa?"

Hạ Nặc hơi do dự, bởi vì cậu nghe thấy người đàn ông thì thầm vào tai mình: "Nói với ông ta là "chưa"."

"......Chưa ạ." Cuối cùng Hạ Nặc vẫn lựa chọn nghe theo lời người đàn ông.

Sau đó Rein nói: "Thật không dám che giấu nữa, gần đây tôi đã tìm thấy một giải pháp cho thảm họa mãng xà trong một cuốn sách cổ."

"Sách cổ?"

Phương pháp mà Nadousha cung cấp cũng liên quan đến sách, liệu nó có giống nhau không?

"Đúng vậy, quyển sách cổ kia là do cụ tổ của tôi truyền lại. Tôi nhớ khi còn nhỏ không hiểu chuyện nên đã xé bìa của cuốn sách đó. Sau này không tìm thấy nó, cứ tưởng đã mất. Không nghĩ rằng nó lại nằm trong nhà của tôi." Rein mỉm cười, giống như nhớ lại quá khứ, "Trong đó có ghi lại một phương thuốc để loại bỏ rắn, có tác dụng kỳ diệu trong việc tiêu diệt trăn đốm trắng."

"Trăn đốm trắng?" Đây là lần đầu tiên Hạ Nặc nghe được tên thật của mãng xà, cậu đột nhiên phát hiện ra rằng cho đến nay mình vẫn chưa thực sự nhìn thấy con trăn đó.



Ngay cả đám người Tuyết Lê, Khuê Khắc bị tập kích cũng chưa từng nhìn thấy thủ phạm bắt bọn họ đi.

Những sinh vật được mọi người gọi là mãng xà đó dường như được bao phủ bởi một tấm màn che bí ẩn để ngăn chặn mọi người khám phá sự thật.

"Đúng, là trăn đốn trắng, tôi tuyệt đối sẽ không nhận sai." Rein khẳng định: "Nói ra thì hơi ngại, thật ra trước đây tôi từng làm việc tại Trường Y khoa Hoàng gia, chức vụ là dược sĩ, sau đó bởi vì phạm sai lầm mà bị sa thải."

Ông không muốn đề cập nhiều đến điều này, sau đó nói: "Tôi đã kiểm tra phương thuốc, xác định tỷ lệ thành công có thể đạt tới 80%. Không biết dũng sĩ có muốn áp dụng phương pháp này hay không?"

Phương pháp ông ta đưa ra hoàn toàn bất đồng với Nadousha, Hạ Nặc có chút không quyết định được, người đàn ông bên cạnh lại mở miệng: "Không biết dược liệu cần thiết cho phương thuốc này có khó lấy hay không? Nếu không khó thì chúng tôi chắc chắn sẽ sẵn sàng áp dụng phương pháp "

"Các dược liệu khác đều rất bình thường, có thể mua được trên thị trường, chỉ có một loại chính đó là một con trăn đốm trắng đang lột da." Rein do dự một chút: "Cái này tương đối khó tìm."

Bởi vì nó không đơn giản là trăn lột da bình thường, mà có yêu cầu nhất định đối với độ tuổi của con trăn.

Người đàn ông nghe thấy liền mỉm cười: "Cũng đơn giản. Chúng tôi sẽ giết một con trăn đốm trắng đang lột da, giữ nguyên lớp da đó. Nó là một con trăn trưởng thành và nó chắc chắn sẽ đáp ứng các yêu cầu."

Trong mắt Rein lóe lên một tia sáng: "Thật sao? Điều đó thật tuyệt! Như vậy khi nguyên liệu đều có đủ thì tôi có thể chế ra loại thuốc đó ngay!"

Arrow vội vàng kéo ông lại: "Ông à, điều chế thuốc sao có thể nhanh như vậy."

Anh ta giải thích với Hạ Nặc và Camlanel: "Ước tính đơn giản sẽ mất ba ngày. Phối thuốc và nấu thuốc đều cần có thời gian, hơn nữa còn căn cứ vào hình thể của mãng xà để xác định liều lượng và điều chỉnh phương thuốc. Có thể cần phải chờ thêm một thời gian."

"À, đúng đúng." Rein tỉnh táo lại, cười cười với bọn họ: "Là do tôi phấn khích quá mức. Nói thật là tôi muốn dựa vào phương thuốc này để trở lại trường y Hoàng gia một lần nữa, cho nên khó tránh khỏi có chút kích động, xin thứ lỗi."

Sau khi Hạ Nặc tỏ vẻ không sao và người đàn ông hứa sẽ nhanh chóng đưa trăn lột da cho ông ta, ông kéo Arrow đang có chút lưu luyến tạm biệt bọn họ rồi rời đi.

—— Ông rất muốn nhanh chóng trở về điều chế thuốc.

Sau khi bọn họ rời đi, sảnh chính chỉ còn lại Hạ Nặc và người đàn ông.

Lúc này Hạ Nặc mới hỏi: "Vừa rồi tại sao anh lại bảo tôi nói 'chưa tìm được biện pháp'?"

Trong ánh mắt thiếu niên hiện rõ sự nghi ngờ nhưng người đàn ông lại không chút chột dạ: "Chúng ta còn chưa xác định được phương pháp của Nadousha có khả thi hay không? Chuẩn bị thêm một cách khác không phải sẽ tốt hơn sao?"

"...... Thật sao?" Hạ Nặc luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. "Vậy bây giờ tôi tới thư phòng..."

Người đàn ông ngắt lời cậu: "Ngày mai hãy đi, bây giờ đã quá muộn rồi em nên nghỉ ngơi sớm."

Đồng hồ lớn trong sảnh chỉ về phía mười giờ, quả thật là trong thế giới thực vào lúc này Hạ Nặc đã sớm nằm xuống sẵn sàng đi vào giấc ngủ.

Nhưng có thể là bởi vì ban ngày ngủ quá nhiều nên bây giờ Hạ Nặc lại không cảm giác được chút mệt mỏi nào.

"Hơn nữa chìa khóa thư phòng ở trong tay cha tôi, hiện tại ông ấy đã nghỉ ngơi rồi chúng ta cũng không thể làm phiền ông ấy đúng chứ?" Người đàn ông đưa ra một lý do khiến cậu không thể nói tiếp nữa.



Hạ Nặc đành phải gật gật đầu, sau đó bị người đàn ông nhẹ nhàng đẩy bả vai trở về phòng mình.

Hạ Nặc một chút cũng không buồn ngủ, cậu nằm trên giường bắt đầu suy nghĩ những chuyện xảy ra hôm nay.

Từ khi bọn họ đi tìm Nadousha, đồng đội lần lượt mất tích, rồi nhận được phương pháp, sau đó Rein lại đưa ra một phương pháp mới...

Và Royne, hắn đi tìm Carl để làm gì?

Mặc dù đã tìm được phương pháp, màn chơi này dường như rất nhanh có thể thông quan. Nhưng Hạ Nặc cảm thấy mọi thứ không đơn giản như vậy.

Không biết có phải là ảo giác hay không mà cậu luôn cảm thấy giống như có một đôi tay bí ẩn đang thao túng hết thảy, nhất cử nhất động của bọn họ giống như đều đã được sắp đặt sẵn, bất cứ như thế nào cũng không thể thoát khỏi cái vòng vây đó, giống như số mệnh, dù biết nhưng lại bất lực không thể làm gì.

Hạ Nặc nhịn không được rùng mình một cái, cậu không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.

Cậu không nhận ra rằng trên cửa sổ phòng mình hướng ra sân có rất nhiều bóng đen uốn lượn chậm rãi leo lên, nhưng khi nhìn kỹ thì đó là những sợi dây leo xanh tươi.

Chúng nó giống như đã hẹn trước, đồng loạt vươn ra dây leo thật dài nằm trên cửa sổ, rậm rạp một mảnh, tất cả đều nhằm vào thiếu niên bên trong cửa sổ.

Nếu như chúng nó có mắt, Hạ Nặc tất nhiên sẽ bị mấy chục ánh mắt nóng rực dày đặc nhìn đến sởn gai ốc. Tuy nhiên may mắn đây chỉ là một giả thiết, cậu đối với việc này không có cảm giác gì mà ngược lại có chút mệt mỏi, không khỏi chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau cậu thức dậy từ sáng sớm, một loại cảm giác khẩn trương khó tả thúc giục khiến cậu tăng nhanh tốc độ hành động.

Cậu đi tìm thôn trưởng, lấy được chìa khóa thư phòng, lúc cậu rời đi thôn trưởng đột nhiên ở sau lưng nói một câu: "Vị dũng sĩ này, có đôi khi biết quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt."

Cậu nhịn không được quay đầu lại, thôn trưởng vẫn như cũ duy trì nụ cười hiền từ. Nhưng Hạ Nặc lại cảm thấy sự chua xót trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông.

Sau khi Hạ Nặc rời đi, trưởng thôn thở dài một tiếng.

Điều nên nhắc nhở ông đã nhắc nhở, giờ có xảy ra chuyện gì cũng đều không liên quan đến ông.

Kỳ thật hiện tại ông cũng rất hối hận, nếu mà không phải có chuyện xảy ra vào năm đó thì khi đối mặt với Thần thụ bọn ông cũng không nơm nớp lo sợ như bây giờ.

Thư phòng cũng không tính là lớn, bên trong chỉ có vài dãy giá sách, có giá thậm chí còn không để đầy, thoạt nhìn rất ít ỏi.

Nơi này hình như đã lâu không tới, Hạ Nặc vừa mới mở cửa liền có mấy đám bụi bay vào mũi cậu, làm cậu hắt hơi vài cái.

Ánh mắt Hạ Nặc có chút đỏ lên, ngẩng đầu nhìn, trên trần nhà có mấy tấm mạng nhện khổng lồ sáng chói, toàn bộ tàng thư phòng đều lộ ra một luồng khí mục nát.

Hạ Nặc bịt mũi, cẩn thận đi vào. Không biết có nên may mắn vì sách rất ít hay không mà cậu dễ dàng tìm được một quyển sổ ghi chép bìa màu đen.

Tiêu đề của nó cũng rất đơn giản, được gọi là [Ghi chú nghiên cứu của Drow] về cơ bản không có khả năng nhận sai.



Hạ Nặc rút quyển ghi chép kia ra, suy nghĩ một chút, thuận tiện đem quyển [Bách khoa toàn thư Quái vật - Năm trăm loại tập tính quái vật mà chúng ta không biết] ở bên cạnh lấy ra luôn.

Quyển Bách khoa toàn thư Quái vật kia rất cổ xưa, không biết là phiên bản cũ năm nào, Hạ Nặc vốn chỉ muốn thử vận may nhìn xem bên trong có ghi chép về trăn đốm trắng hay không. Không ngờ tới vừa mở ra lại là trang về loài trăn này.

"Trăn đốm trắng, một nhánh của loài của trăn đốm, khả năng sinh sản yếu... Ưa bóng râm và nơi ẩm ướt, chủ yếu sống ở nơi gần nước, trứng nở trong nước... Hình thể nhỏ, con trưởng thành còn chưa tới một mét..."

Hạ Nặc chậm rãi đọc thông tin trên bách khoa toàn thư, trong lòng lẫn lộn nhiều cảm xúc.

Rốt cuộc...là ai đã nói sai?

Nếu đúng như lời Rein nói, thảm họa là do trăn đốm trắng gây ra thì tại sao thói quen của loài trăn này lại hoàn toàn khác với những gì cậu biết?

Trong cái hoàn cảnh như ở Nasuru, trăn đốm trắng căn bản không có khả năng sinh sản với số lượng lớn như vậy, hơn nữa chiều dài cơ thể của chúng cũng không phù hợp với thông tin "đại mãng xà dài gần hai mét" mà cậu thu được.

Cho nên giữa Rein và Nadousha, ai là người đang nói dối?

"Trường An, sao em đến thư viện mà không gọi tôi?" Người đan ông đột ngột xuất hiện ở cửa phòng, lẳng lặng nhìn thiếu niên trước mắt.

Hạ Nặc bị hắn làm cho giật mình, theo bản năng mà "bộp" một cái, đóng sách lại: "Tôi tưởng rằng anh chưa dậy, cho nên..."

"Là vậy à?"

Người đàn ông đứng ngược sáng, bóng đen đổ dài xuống nền nhà.
— QUẢNG CÁO —