Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 7: Nhà hát lớn



Edit: Tiểu Bỉ Ngạn

Nửa giờ trước, đoàn người lảo đảo chạy ra khỏi phòng yến hội, không biết chạy được bao lâu, chờ lúc bọn họ dừng lại thì phát hiện đám quạ đen vốn đang truy đuổi phía sau đã sớm biến mất. Mà bọn họ đang đứng trên một con đường nhỏ hẹp, ngẩng đầu chỉ có thể nhìn thấy một mảnh cây phỉ rậm rạp.

Một vài người liếc nhau, một người phụ nữ bắt đầu phàn nàn: "Cuối cùng cũng dừng! Chân tôi sắp không còn là của tôi nữa rồi."

Tên của cô là Hà Vân, là một tiểu thư nhà giàu đã được nuông chiều từ nhỏ, lúc sinh ra tới bây giờ chưa từng nếm qua loại khổ sở này.

Cho đến bây giờ, trên chân cô còn mang một đôi giày cao gót bảy tám cen-ti-mét, nếu không phải chồng lôi kéo cô thì trên đường không biết cô đã phải ngã bao nhiêu lần. Ngược lại cô cũng không thấy mình phải cảm kích, còn chĩa họng pháo vào anh: "Đều do anh! Nếu không phải anh nhận lời mời, thì chúng ta đã có thể không đến nơi ma quái này! Bây giờ thì hay rồi, chúng ta quay lại kiểu gì?"

Ai biết được những con quạ đó sẽ không chờ đợi họ ở bên ngoài!

Chồng cô - Hà Chính Vĩ không ngừng xin lỗi cô, cẩn thận dùng lời ngon ngọt dỗ dành cô, nhưng cũng không thấy cô nguôi giận. Lúc này một người phụ nữ khác mở miệng: "Được rồi, Tiểu Vân, trước khi chúng ta tới cũng không nghĩ tới sẽ gặp loại tình huống này, Chính Vĩ hắn cũng không phải cố ý. Lại nói thiệp mời tôi cũng nhận được, có phải cô cũng muốn trách tôi liên lụy mọi người không?"

Hà Vân nghe được người phụ nữ vừa nói chuyện, dáng vẻ độc đoán của cô liền bị dập tắt, cô hừ một tiếng: "Đương nhiên là không, sao có thể so sánh tên khốn vô dụng này với chị Diệp được."

Hà Chính Vĩ đã quen với loại đối xử này, cũng không cãi lại, trên mặt lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ.

Diệp Sắc nhìn hai người bọn họ một cái, tiếp tục nói: "Tôi biết Tiểu Vân là người hiểu chuyện. Hiện tại việc cấp bách là làm sao rời khỏi trang viên quỷ dị này. Tiểu Vân, cô xem điện thoại một chút, có thể gọi điện không?"

Nếu có thể liên lạc với thế giới bên ngoài, có thể họ sẽ tìm kiếm được sự giúp đỡ.

Hà Vân cũng nghe hiểu ý, cô mở túi xách vẫn đang nắm chặt trong tay —— những người khác hoặc là ngay từ đầu đã không mang theo, hoặc là trên đường chạy trốn bị mất, hiện tại trong đoàn người có thể lấy điện thoại di động ra cũng chỉ có một mình cô.

"Không được, không có tín hiệu." Hà Vân nhìn thoáng qua, lắc đầu.

"..." Tất cả mọi người nhất thời lâm vào trầm mặc.

Tài xế của bọn họ hiện giờ đều dừng ở cổng trang viên, lúc tiến vào trang viên là do được chủ trang viên phái xe tới đón. Lúc ấy xe đại khái chạy hơn một tiếng đồng hồ mới đến cửa phòng tiệc, ước tính thì bọn họ hiện tại cách cổng chính hơn mấy chục ki-lô-mét. Năm người ở đây đều rất có tài sản, thân kiều thể quý, nhất là chồng của Diệp Sắc đã năm sáu mươi tuổi, thể lực không theo kịp, sợ là căn bản không thể đi ra ngoài.

Quan trọng nhất là, bọn họ căn bản không biết cổng chính ở hướng nào, cho dù thật sự muốn đi ra ngoài cũng không tìm được đường.

Tuy nhiên bọn họ lại không biết rằng, trang viên này tồn tại trong một không gian độc lập, cho dù có tìm được cổng...nếu không có chủ trang viên cho phép thì hoàn toàn không ra được.

Sắc mặt vài người cũng không tốt lắm, Hà Vân lại nhướng nhướng mày, nhịn không được rất muốn nổi giận.

Lúc này Diệp Sắc đem giày cao gót trong tay đặt mạng xuống mặt đất tạo một tiếng vang: "Tôi nhớ lúc chúng ta tiến vào xe là chạy về phía bắc, nếu bây giờ đi về phía nam khẳng định có thể đi ra ngoài. Cho dù không tìm được cổng chính, nhưng chúng ta cũng không thể ở lại chỗ này, ai biết trong rừng cây này có sói hoang hay gì đó hay không? Chúng ta phải tìm một nơi nào đó để qua đêm."

Ngay từ đầu, cô đã mơ hồ là trụ cột của nhiều người, cô vừa lên tiếng, chồng cô - Cốc Bá Tây liền gật đầu, hàm hồ nói: "A Sắc nói đúng."

Hà Vân nhìn cô một cái, cũng nói: "Tôi nghe theo chị Diệp. "

Về phần chồng cô và đứa con riêng của Cốc Bá Tây, hai người căn bản không có quyền nói chuyện gì, lúc này cũng gật đầu đồng ý.

Diệp Sắc mang lại giày khi nãy đã tháo ra —— không mang không được, trên mặt đất không biết có bao nhiêu mảnh đá vụn cùng cành cây gãy, không thể mặc cho chân cô phải trầy xước.

Diệp Sắc phân biệt phương hướng một chút, năm người bắt đầu đi về phía nam, đại khái là bọn họ vận khí không tệ. Không bao lâu, trước mắt bọn họ liền xuất hiện một tòa nhà chói lọi, lộ ra ánh sáng màu vàng ấm áp, xa xa có tiếng hát loáng thoáng truyền đến.

"Có người!" Hà Vân lộ vẻ vui mừng, nhất thời bước nhanh hơn, đi về phía tòa nhà.

Những người khác biểu hiện giống như cô, nhìn thấy tòa nhà sáng đèn, nghe thấy tiếng hát, trái tim của họ giống như được tiêm một liều thuốc mạnh mẽ - có người có nghĩa là họ có thể được giúp đỡ!

Chỉ có Diệp Sắc lộ ra vẻ do dự, nhưng nhìn thấy bọn họ kích động như vậy, rốt cuộc cũng không mở miệng nói gì.

Chờ khi đến gần, bọn họ cũng nhìn thấy những bông hồng đen phủ kín bức tường, dưới bóng đêm theo gió lay động, tỏa ra từng đợt hương hoa nồng đậm.

Diệp Sắc nhịn không được dừng bước, không biết là nhớ tới cái gì, đầu ngón tay khẽ run rẩy. Không ai phát hiện ra cô khác thường. Thấy cô dừng bước ở cửa, Hà Vân còn cố ý kéo cô một cái: "Chị Diệp, chị ngẩn người cái gì đây! Vào đi ngay! "

"......" Diệp Sắc không có phản ứng kịp, lập tức đã bị cô kéo vào.

Sau khi đi vào, họ phát hiện ra rằng đây là một nhà hát opera nhỏ. Ghế ngồi được bọc đệm nhung đỏ, vừa nhìn đã vô cùng thoải mái.

Hà Vân lập tức kéo Diệp Sắc ngồi ở phía trên: "Đi lâu như vậy tôi đều mệt muốn chết, may mắn nơi này có chỗ ngồi có thể nghỉ ngơi một chút... Chị Diệp, chị bị sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy sao?"

Lúc này Cốc Triệu Đông vừa mới ân cần đỡ Cốc Bá Tây ngồi xuống, chợt nghe Diệp Sắc chém đinh chặt sắt nói: "Không được! Chúng ta sẽ đi ngay! Không thể ở lại đây! "

"Chị Diệp? " Hà Vân không rõ vì sao Diệp Sắc lại nói như vậy, "Chúng ta thật vất vả mới có thể nghỉ ngơi một chút..."

"Cô không hiểu! Ở đây chắc chắn có vấn đề!" Diệp Sắc không còn bình tĩnh như trước, cả người lộ ra khí tức nóng nảy, "Chúng ta đã nghe thấy tiếng ai đó hát khi ở bên ngoài. Bây giờ cô đã thấy ai chưa? Nếu họ thật sự ở đây, thì tại sao khi thấy người đến, họ không xuất hiện? Còn nếu không có ai ở đây, thì vừa rồi người nào đã hát!?"

Hà Vân bị cô nói mặt trắng bệch, suy nghĩ kỹ càng, giọng nói run run: "... Chị Diệp, chị có phát hiện, ngay khi chúng ta bước vào thì bài hát dừng lại không?"

"..." Những người khác sửng sốt một chút, phát hiện thật sự là như thế, không khỏi có chút không rét mà run, Diệp Sắc ổn định lại: "Chúng ta lập tức rời đi!"

Bọn họ vội vàng muốn rời khỏi ghế, chạy ra ngoài cửa —— nhưng lại hoảng sợ phát hiện, bọn họ giống như bị dính vào trên ghế, căn bản không đứng dậy nổi! Không chỉ như thế, dần dần, bọn họ phát hiện thân thể mình bắt đầu không khống chế được, cứ như vậy duy trì biểu tình hoảng sợ, đoan chính ngồi trên ghế.

Đợi đến khi Hạ Nặc và Khám Thâm tiến vào nhà hát opera, Hạ Nặc nhìn thấy hàng đầu tiên đã ngồi ngay ngắn mấy bóng đen, không khỏi cảm thán nói: "Thì ra ngoại trừ chúng ta còn có khán giả khác a?"

Nghĩ lại lúc con rối nhỏ dù bất cứ giá nào cũng phải mời bọn họ tới, cậu còn tưởng rằng là bởi vì thật sự không có người xem, nó mới nhất định phải mời bọn họ!

Hiện tại xem ra, tuy rằng chỉ có vài người xem - Hạ Nặc đếm, hẳn là có năm người —— nhưng cũng không đến mức phải chua xót.

Khám Thâm nhìn thoáng qua, ngược lại hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Nhìn thoáng qua thiếu niên bên cạnh đang ôm bó hoa, hắn tỏ vẻ vui mừng nhưng vẫn không nói gì.

So với anh trai của mình, con rối em có tính cách nhút nhát dẫn bọn họ ngồi xuống bên cạnh, Hạ Nặc cách Diệp Sắc một chỗ ngồi. Thấy Khám Thâm nhìn tới, nó mềm mại giải thích một câu: "Nơi này có tầm nhìn tốt nhất. Cha ta dặn phải để các ngươi ngồi ở đây."

Nó thực sự không nói dối, nhưng Hạ Nặc nghe xong rất muốn cười: "Nhưng tôi không thể nhìn thấy, có tầm nhìn tốt để làm gì?"

"A ——?". Con rối nhỏ sợ hãi một tiếng, đánh giá ánh mắt đen nhánh của cậu một phen, cảm khái nói, "Ta vừa rồi một chút cũng không phát hiện! Ngươi có thấy bất tiện không? Có muốn cha ta thay một đôi mắt khác cho ngươi không? Ta và anh trai đã thay đổi ba đôi mắt rồi đấy, mắt nhìn rất rõ! "

Mắt cũng có thể thay? Hạ Nặc thoạt nghe còn có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lại, anh em chúng nó đều là rối gỗ, ánh mắt đối với chúng nó mà nói chỉ là linh kiện mà thôi, tự nhiên muốn đổi liền đổi.

"Hẳn là không được chứ? Tôi không giống như cậu. Tôi chỉ là một con người bình thường." Cậu nói như vậy.

"Nhân loại bình thường? Không phải a, ngươi rõ ràng là sủng ái của Ngài Khám Thâm... Ừm!"

Con rối nhỏ bị bóp cổ, cái gì cũng không nói được, để lại vẻ mặt mờ mịt của Hạ Nặc: Là cái gì của anh Khám Thâm? Sao nó không tiếp tục nói nữa?

Con rối nhỏ liều mạng lắc đầu tỏ vẻ mình sẽ không tiếp tục nói lung tung, Khám Thâm ánh mắt hàm chứa uy hiếp nhìn nó một cái, chậm rãi buông tay ra.

Con rối nhỏ sống sót sau nguy hiểm cũng không dám tiếp tục ở lại nơi này, bỏ lại một câu "Ta đi hậu trường thăm cha" liền nhanh chóng chạy đi.

"Vừa rồi nó muốn nói..." Hạ Nặc quay đầu 'nhìn' người đàn ông bên cạnh.

Khám Thâm cười khẽ một tiếng: "Không có gì chứ? Trẻ em thích nói chuyện bừa bãi, ai biết chúng đang suy nghĩ cái gì cả ngày? "

Nhưng sau khi nói xong, hắn lại lâm vào trầm tư.

Vừa rồi hắn theo bản năng liền ngăn cản con rối kia tiếp tục nói, nhưng ngẫm lại, con rối kia cũng có nói sai gì đâu? Không phải hắn vẫn luôn coi cậu thiếu niên này là một tiểu sủng vật đáng yêu sao? Tại sao hắn không muốn con rối nói như vậy?

Hắn chợt nhớ tới nụ hôn ấm áp và mềm mại được in lên khuôn mặt hắn cách đây không lâu, và nhịp tim không tự chủ được nhảy loạn xạ sau đó.

Có lẽ, thiếu niên không chỉ là sủng vật đối với hắn. Nhưng cuối cùng, hắn lại không thể đưa ra câu trả lời cụ thể cho những gì hắn nghĩ về cậu. Có lẽ......

Khám Thâm nhắm mắt lại, không nghĩ về nó nữa.

"Đúng vậy." Hắn nghe thấy cậu thiếu niên bên cạnh nói với giọng trong trẻo dễ chịu, "Trẻ con ngày nay khá khó hiểu..."

Không cần quay đầu lại, hắn cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hiện tại của cậu, chắc hẳn là đang nghiêm túc gật đầu, như thể đang đáp lại lời nói của chính mình...

Nghĩ như vậy, chính hắn cũng không nhận ra, khóe miệng đã âm thầm nhếch lên.

Hạ Nặc nghĩ đến những đứa trẻ hàng xóm ở thế giới thực và nghiêm túc suy nghĩ. Có thể chúng ngay lúc đó đang khoe đồ chơi của mình, thì giây tiếp theo đó lại chuyển sang ca ngợi các anh hùng trong anime.

Nghĩ như vậy, hành vi bỏ chạy giữa chừng của con rối nhỏ cũng được lí giải, dù sao nó cũng là một đứa trẻ.

Nhưng Hạ Nặc không biết rằng cái được gọi là đứa trẻ trong mắt cậu thực ra lại lớn hơn cậu mấy tuổi!

Quay lại khoảnh khắc họ bước vào nhà hát opera.

Lý Tra Lý đang ngồi trên băng ghế trong hậu trường, bên cạnh là một người phụ nữ xinh đẹp đeo mạng che mặt đen, hắn nắm chặt tay người phụ nữ, nói ngược: "Vivi, vở kịch hôm nay là dành cho cô, cô phải nghiêm túc nhìn...Tôi đã trưởng thành rất nhiều trong những năm qua, và tôi không còn là kẻ vô dụng như xưa nữa... Nhân tiện, cô phải diễn thật tốt, thành công của vở kịch mới này sẽ phụ thuộc vào diễn xuất của cô..."

Người phụ nữ ngồi im lặng, không đáp lại lời hắn. Lúc này, con rối anh từ sau cửa ló đầu ra, vừa thấy bộ dạng của hắn, nó trợn tròn mắt: "Cha, ngươi ở đây lảm nhảm cái gì! Khách nhân đều đã tới, vở opera nên đến lúc bắt đầu!"

"A —— a!" Lý Tra Lý cuống quít đứng lên, lo lắng đẩy kính, "Khách nhân đều đã tới rồi rồi! Chủ trang viên cũng đến à? Nhiều năm như vậy nhận được sự chiếu cố của hắn, ta vẫn luôn muốn cảm ơn hắn, hôm nay rốt cục có cơ hội..."

"Cha ơi!" Con rối nhỏ hét lớn một tiếng, ngăn cản hắn tiếp tục nói, "Nói tiếp thì thật sự không kịp!"

Nó kéo mạnh người phụ nữ trên ghế, kéo cô lên sân khấu. Tấm màn đỏ tươi chậm rãi kéo ra, người phụ nữ cứ như vậy cứng ngắc xuất hiện trên sân khấu.

Khoảnh khắc Diệp Sắc nhìn thấy cô, ánh mắt đột nhiên mở to.

Thật ra khi nhìn thấy Khám Thâm và Hạ Nặc tiến vào, cô còn muốn cầu cứu hai người này. Mặc kệ như thế nào, chỉ cần là người bình thường khi nhìn thấy bộ dáng này của bọn họ, chắc chắn sẽ cảm thấy không đúng! Nhưng vô luận nội tâm cô sốt ruột cỡ nào, muốn mở miệng cỡ nào, lại không thể phát ra một chút thanh âm. Chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ đi qua trước mặt mình.

Nhưng rất nhanh, cô cũng phát hiện ra sự bất thường của hai người. Nam nhân dáng người cao lớn kia, rõ ràng phát hiện khốn cảnh của bọn họ mà lại làm như không thấy! Mà thiếu niên bộ dáng đáng yêu kia hai mắt vô thần, căn bản là là người mù! Bất quá, cho dù thiếu niên không phải là người mù, Diệp Sắc cũng cảm thấy không thể trông cậy vào cậu. Nhìn thấy cảnh thân mật gần gũi của cậu với nam nhân thấy chết không cứu kia, liền biết cậu cũng không phải là người tốt gì!

Không chỉ như thế, thứ làm cho cô sợ hãi nhất chính là người dẫn đường cho hai người họ cư nhiên không phải là nhân loại, mà là một con rối biết chạy biết nhảy biết nói chuyện. Không khác gì một người sống!

Con rối đi ngang qua bên cạnh cô, còn làm mặt quỷ với cô, nói một câu gì đó, sau đó liền cười hì hì rời đi.

Lúc ấy cô còn chưa kịp phản ứng, hiện tại nhớ lại, nó nói hình như là —— "Đã lâu không gặp nha, mẹ."

Người phụ nữ trên đài vừa lúc cất giọng, Hạ Nặc liền biết vì sao lúc trước Khám Thâm lại đưa ra đánh giá thấp như vậy. Không cần nói rõ cũng hiểu, giọng hát của nữ ca sĩ thực sự dở tệ!!!

Giống như những tảng đá thô ráp ma sát lại với nhau, lại giống như một con dao khắc đang dùng sức ngoáy qua lại khúc gỗ. Từ lúc cô mở miệng, Hạ Nặc một chút cũng không chú ý rốt cuộc cô hát cái gì, tất cả sự tập trung là làm sao để mình không vướng phải loại tra tấn này nữa.

"Anh Khám Thâm." Hạ Nặc đến bên tai người đàn ông, lặng lẽ nói: "Chúng ta có thể trốn đi không?" "

"Anh Khám Thâm! Anh Khám Thâm...". Hắn không phản ứng với câu hỏi cậu, Hạ Nặc phát hiện hắn dường như đang xuất thần, cậu nhẹ nhàng gọi tên hắn vài tiếng.

Khám Thâm: "!!! "

Hạ Nặc cảm giác bàn tay vốn đặt trên tay vịn ghế ngồi đột nhiên bị nắm chặt. Bàn tay hắn phủ lên trên giống như sợ cậu chạy trốn, nhanh chóng nắm lại, lực đạo có chút lớn. Hạ Nặc nhịn không được thấp giọng kêu lên một tiếng.

"Xin lỗi." Nam nhân vội vàng buông tay ra, thanh âm của hắn còn có chút khàn khàn, bên trong hàm chứa vài phần cảm xúc khó hiểu, "Ngươi vừa rồi nói cái gì? ".

"Ý em là, chúng ta có thể trốn đi không?" Hạ Nặc bình tĩnh lặp lại câu hỏi một lần nữa.

"Chỉ sợ không được." Người đàn ông nhìn về phía góc đi ra sau hậu trường, "Lý Tra Lý hiện đang trốn đằng sau hậu trường nhìn trộm."
— QUẢNG CÁO —