Triệu Thiên Dữ nghiến răng ken két, tiền cũng không thèm nữa, vẫn phải tranh giành với tên tiểu bạch thỏ Quan Cảnh trước mặt này.
Nghĩ như vậy, anh ta lại một lần nữa nặn ra một nụ cười, nói với Lộ Nhâm: “Tiểu Lộ, cậu thấy có được không?" Triệu Thiên Dữ nói: "Cho tôi mượn bạn trai một chút?"
[Phụt ha ha ha ha Quan Cảnh dừng lại.]
[Triệu Thiên Dữ: A a, đàn ông à, đừng tưởng rằng tôi với cậu là không thể.]
Lộ Nhâm nhất thời có hơi lúng túng.
Không phải, mượn bạn trai cái gì cơ? Lộ Nhâm nước mắt ngắn nước mắt dài, cậu làm chủ cho Ân Bắc Lâm chỗ nào vậy?
Nhưng mà Ân Bắc Lâm dường như cũng góp vui, lúc này cũng hơi nghiêng đầu nhìn cậu.
"Thầy Triệu hỏi cậu đó." Ánh mắt đen ngòm của Ân Bắc Lâm nhìn chằm chằm cậu, khóe miệng cong lên: "Thầy Tiểu Lộ thả người sao?"
A thả thả thả, dĩ nhiên là thả rồi.
Lộ Nhâm cười gượng: “Anh, anh mau đi cùng thầy Triệu đi.”
[Chà! Lại là thầy Tiểu Lộ! Cái xưng hô này tốt ở chỗ nào chứ.]
[Lâm Gia nghe lời chị dâu như vậy sao ha ha ha, chị dâu nói xong liền bỏ đi rồi.]
Lộ Nhâm đứng trên máy trò chơi cảm giác mạnh về độ cao.
Mặc dù máy ở khu vui chơi Ảo Mộng cũng không quá cao, cũng chỉ hơn sáu mét nhưng Lộ Nhâm cảm thấy rất kinh khủng.
Nhất là lúc lên đến điểm cao nhất, ngừng lại mấy giây rồi lại rơi xuống, ngừng lại ở giữa không trung rồi lại bộp một tiếng, tăng lên hai nấc. Đó chính là cảm giác không có trọng lực khiến cho chân mềm nhũn. Dù sao thì lúc cậu xuống, thật sự là cảm thấy hai chân mềm nhũn.
Hơn nữa càng lúng túng hơn chính là trong ba người chỉ có một mình cậu kêu lên, cậu cũng cảm thấy có hơi yếu đuối.
Có điều, nhìn Triệu Thiên Dữ đang dần dần đi lên, trong lòng Lộ Nhâm thầm nghĩ, nói không chừng thầy Triệu cũng giống cậu thôi. Không phải vừa rồi thầy Triệu cũng hét rất lớn tiếng sao.
Nhưng mà như một lẽ hiển nhiên, mong đợi này của cậu trực tiếp rơi vào hư vô.
Ở hạng mục này, Triệu Thiên Dữ phát huy chí khí đàn ông, không phân cao thấp với Ân Bắc Lâm.
Hai người ngồi vào máy lên xuống đó, hoàn toàn không có phản ứng. Đừng nói cam kết nhắm mắt không quá ba giây, dường như toàn bộ quá trình Ân Bắc Lâm và Triệu Thiên Dữ đều cúi mặt, gật liên tục, một chút biểu cảm không ổn định cũng không có.
[Đây là đang so xem ai bình tĩnh hơn ai sao?]
[Đây là lòng hơn thua của đàn ông sao?]
[Không còn gì để nói, sao lúc Triệu Thiên Dữ đi nhà ma không biểu hiện như vậy, meo meo meo?]
[Lộ Nhâm gãi đầu: Đây là sự thật có thể xảy ra sao, không nên lừa gạt tôi chứ.]
Chờ Ân Bắc Lâm và Triệu Thiên Dữ xuống, trợ lý đạo diễn cười đi tới: “Như vậy là thầy Ân và thầy Triệu khiêu chiến thành công.”
"Thầy Triệu hồi sinh, tiến vào thử thách thứ ba."
[Ải thứ hai có phải hơi đơn giản rồi không?]
[Ấy, có hơi dễ dàng quá rồi đó nha.]
“Bây giờ tôi sẽ đưa mọi người đến sân của thử thách thứ ba.] Trợ lý đạo diễn cười cười, nói tiếp: “Có điều đạo diễn Từ bảo tôi nhắc nhở mọi người một chút. Thử thách thứ ba có thể lựa chọn bỏ cuộc giữa chừng, nếu như mọi người không chịu được nữa thì không nên miễn cưỡng.”
[Ồ, có ẩn ý nha.]
[Cho nên cửa ải thứ hai đơn giản như vậy là bởi vì cửa ải thứ ba quá khó khăn sao?]
[Làm nhiệm vụ gì? Đừng là trò CS người thật nha.]
[Tiểu Meo Meo thật tò mò, có điều tôi cảm giác rằng cùng lắm chỉ là cam kết ngồi tàu lượn siêu tốc qua núi không kêu gào.]
[Vậy cũng quá đơn giản rồi, chi bằng cho bọn họ vào nhà ma lần nữa.]
Bên kia, trợ lý đạo diễn đưa bốn người họ vào mê cung rẽ tới rẽ lui, vòng tới vòng lui.
Lộ Nhâm cảm thấy lần này đi rất lâu, cảm giác khoảng hơn hai mươi phút mới dừng lại.
Đập vào mắt vẫn là một bức tường là xanh không có gì thay đổi, bức tường xanh lá chia ra thành hai lối rẽ, một trái một phải.
Ở giữa có một tấm bảng gỗ.
[Cam kết cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ trong hai giờ.]
Hai giờ? Lộ Nhâm sửng sốt, thế này thì lâu quá đi thôi.
Bây giờ cũng đã gần một, hai giờ rồi. Thế này là muốn chơi một mạch đến ba bốn giờ chiều à?
Dường như nhìn thấy nét nghi ngờ trên mặt bọn họ, trợ lý đạo diễn cười bắt đầu giới thiệu quy tắc.
“Nói trước với mọi người một chút, nhiệm vụ ở cửa ải này của chúng ta là hai người một nhóm, tìm được hoa hồng trên bức tường xanh.”
[Hoa hồng?]
[Ở đây có hoa hồng sao? Mắt tôi mù rồi à?]
[Không thể nào, tôi hoàn toàn không thấy. Hơn nữa theo lý thuyết, hoa hồng màu đỏ, tường màu xanh, hẳn phải rất lộ chứ…]
Triệu Thiên Dữ nhíu mi: “Ở đây có hoa hồng sao?”
Trợ lý đạo diễn gật đầu: "Có."
Lộ Nhâm cũng rất buồn bực… Có hoa hồng sao? Sao cậu không hề có chút kí ức nào vậy?
Nhưng sau đó, trợ lý đạo diễn lên tiếng: “Tổng cộng có tám bông hoa hồng, nhưng mà có độ đậm nhạt khác nhau. Đến khi trò chơi bắt đầu, chúng tôi sẽ công bố xem rốt cuộc ai tìm màu hoa hồng đậm, ai tìm màu hoa hồng nhạt. Mọi người không cần lo lắng.”
“Mọi người nhìn ở đây có hai lối rẽ chứ?” Cô cười cười, tiếp tục giải thích: “Nó có nghĩa là trong nhiệm vụ lần này, mọi người có thể có hai lựa chọn khác nhau.”
“Lựa chọn con đường bên trái này là lựa chọn tìm kiếm công việc, lựa chọn con đường bên phải này là lựa chọn chỉ huy công việc, hoa hồng giấu có cảm ứng khí, khi đến gần hoa hồng, chỉ huy có thể nhìn thấy nhắc nhở theo dõi, còn có cả toàn bộ bản đồ của mê cung.”
“Mọi người có thể thương lượng với nhau xem ai phụ trách chỉ huy, ai phụ trách đi tìm.”
“Hơn nữa, mọi người cũng nhìn thấy thời hạn rồi, nhất định phải hoàn thành trong vòng hai tiếng nhé.”
Trợ lý đạo diễn lại nhìn Triệu Thiên Dữ: "Có điều Thầy Triệu là thành viên hồi sinh nên cùng người nhóm với Thầy Triệu chỉ có một tiếng tham gia thử thách.”
Cô nói xong, cho bốn người năm phút thương lượng.
Bây giờ cũng đã hơn một giờ rồi, mặt trời trên cao nắng rát, không khí nóng nực, ngay cả mây cũng đứng yên, trên trán đổ ra từng giọt mồ hôi.
Còn có thể lựa chọn sao, khóe miệng Lộ Nhâm co giật, ngoài trời nắng như vậy, chẳng lẽ cậu sẽ đi tìm sao?
Tuy nghĩ như vậy nhưng Lộ Nhâm vẫn thức thời nói: "Em đi tìm hoa hồng."
Ở chỗ này Triệu Thiên Dữ và Quan Cảnh cũng diễn ra một cuộc đối thoại giống hệt.
Triệu Thiên Dữ đi lên lạnh lùng nói: "Tôi phải làm chỉ huy."
Quan Cảnh "Ồ? " một tiếng, dường như có chút kinh ngạc.
Người kinh ngạc với anh còn có cả ông Ân ở bên ngoài màn hình.
“Người này bị cái gì vậy? Không nghe được tên nhóc họ Lộ ở bên kia nói đi tìm hoa hồng sao?” Ông Ân tức giận nói: “Ông Trương, ông nhìn cậu ta như vậy là muốn làm gì?”
Quản gia Trương thốt lên: “Bày trò.”
Ông Ân: “Bày trò, có ý gì?”
“Không có ý gì đâu ông chủ.” Quản gia Trương trầm ngâm, ổn định rồi nói: “Chẳng qua là vừa nãy tôi mới thấy một bình luận như vậy mà thôi.”
Ông Ân nghi ngờ nhìn ông ta, vuốt râu: “Có phải ông đang gạt tôi cái gì không?”
Quản gia Trương nghẹn lời, sắc mặt cung kính đáp: “Ông chủ minh xét, tôi ngày ngày làm việc cho ngài, sao có thể lừa gạt ngài chứ.”
“Bộp.”
Ông Ân đập bàn: “Vậy tại sao ông nói mà tôi nghe không hiểu! Sao, ngay cả ông cũng lừa gạt lão già này sao?”
Quản gia Trương: “Ông chủ minh xét, không thể nói như vậy được.”
“Hừ.” Ông Ân vuốt râu như một ông lão: “Đã như vậy thì ông lập tức đi tìm một bảng tổng kết những từ thịnh ngày hiện tại, nếu không thì tôi đọc những bình luận này cũng không hiểu, vậy thì có ích gì chứ.”