Yêu Đương Với Ảnh Đế Pháo Hôi Nổi Đình Đám

Chương 51



Ông Ân vừa nhấp một ngụm trà, lúc này nhìn cánh cửa màu trắng đóng chặt trên màn hình lớn, thật lâu không nói lời nào, như ngây ra.

Quản gia Trương lặng lẽ dời ấm trà tử đàn ra khỏi bàn.

Mấy giây sau, ông Ân cầm Trần trà, nhưng vẫn không nói.

"Ông chủ," Quản gia Trương im lặng hai giây, cố gắng hết sức an ủi ông Ân, "Ông xem –"

Còn chưa nói xong, tay ông Ân đột nhiên run lên dữ dội.

Trần trà tử đàn rơi từ bàn tay xuống bàn, vang lên âm thanh va chạm mạnh.

Quản gia Trương giật mình, còn chưa kịp xem Trần có sao không thì đã nghe ông Ânhét lên: "Ông Trương, ông Trương! Ông – khụ khụ khụ! Khụ khụ!!"

"Có tôi, có tôi đây ông chủ!" Quản gia Trương thầm than, vội đi lên đỡ ông Ân, hoảng sợ "Ông chủ! Ông làm sao thế?"

Ông Ân ho dữ dội, hoàn hồn rồi có chút tức giận nói, "...Ông mau, mau…"

"Được rồi, được rồi, ông chủ tôi biết rồi, tôi gọi bác sĩ ngay," Quản gia Trương vội vàng gọi gọi bác sĩ theo đường dây nóng, nhanh chóng lấy trong túi ra viên thuốc trợ tim đến cho vào miệng ông chủ, "Tôi có đem thuốc, ông uống trước đã…"

"Bộp!"

Tay bị hắt ra, quản gia Trương vốn vẫn luôn có năng lực sững sờ.

Ân Hành vẫn đang ho.

Quản gia Trương hoàn hồn lại, cất giọng đau thương thuyết phục: "Cậu chủ khăng khăng như vậy thì chuyện đành phải vậy, ông cần gì phải trêu đùa với sức khỏe của mình."

Nói xong liền nhét thuốc vào miệng ông chủ.

"Bộp!"

Lại bị hắt ra.

"Ông chủ!! Sao ông có thể cố chấp như vậy chứ!!" Quản gia Trương đau lòng nói, cao giọng đưa thuốc vào miệng ông chủ, "Ông bắt buộc phải uống thuốc này!"

"Bộp!"

Tay lại bị hất ra, lần này, ông Ân ngoan cố quay đầu đi, không cho ông ta che miệng.

"Ông chủ—" Quản gia Trương gần như bật khóc, "Coi như tôi xin ông, ông uống thuốc—"

"Bộp!!"

Lần này, không phải tay bị hất ra mà là đầu của quản gia Trương.

"Điên khùng! Ai nói tôi bị bệnh?! Ông cứ bắt tôi uống thuốc làm gì!" Âm Hành rốt cuộc cũng không còn ho nữa, tức giận nói: "Tôi bảo ông mang bản in tới, ông thì hay, còn không để tôi nói hết mà điên khùng cái gì thế?"

Quản gia Trương, "..."

Bên kia.

Đã hai phút trôi qua, cánh cửa màu trắng vẫn chưa được mở ra, khu bình luận phòng phát sóng trực tiếp nổ tung trời!



[Mở cửa, mở cửa, mở cửa, huhuhu cho tôi nhìn một cái thôi huhuhu]

[Cuống quá, máy quay không xuyên vào hầm lạnh được sao???!!!]

[Một cái khác lia tới rồi, nhưng ông Lâm với chị dâu ở góc chết, trừ quần áo của ông Lâm thì không thấy gì cả huhuhu]

[55555 Tôi sắp rớt viên ngọc trai rồi, không còn ông Lâm làm bạn trai, nụ hôn màn ảnh đầu tiên của ông Lâm cũng không được xem sao?]

[Đây là cp à? Bạn cùng phòng với tôi kéo tay la hét đến mức phòng bên gọi 110 rồi]

[Đừng nói nữa, phòng bên còn hét to hơn tôi]

Lúc này, một ánh sáng vàng lóe lên trên màn hình với hiệu ứng ngư lôi pha lê, phát nổ, pháo hoa sáng rực lóe lên, khoảnh khắc tiếp theo, mọi người nhìn thấy các ký tự bao phủ toàn bộ màn hình.

[x: Người đâu, mở cửa cho tôi!!]

[x: Ân Bắc Lâm, anh cút ra đây cho tôi!!]

[? id quen thuộc này có phải là người tôi nghĩ tới không?]

[Hahaha nhớ rồi~ dám hôn sao không dám mở cửa]

[Oa, đại ca của chị dâu lại đến rồi]

[Có phải giả không?]

[Bỗng nhiên không muốn mở cửa nữa, ông Lâm hôn thêm một lát nữa]

[Lại còn người đâu mở cửa nữa, nói như này đúng là đại ca của chị dâu rồi]

[Tức rồi tức rồi]

[Hihi đại ca nhất bảng, bắn thêm mấy quả pháo hoa nữa là họ mở cửa cho! Đầu cún jpg]

"Ông Trương, bọn họ nói thật hay giả?" Ông Ân nhìn bình luận trên màn hình lớn, nghi ngờ hỏi: "Pháo hoa dưới nước có thể mở cửa à? Vậy tôi nên bắn bao nhiêu cái?"

Quản gia Trương , "...Ông chủ, họ đang lừa người. Cho dù có bắn hay không, lát nữa cửa sẽ mở."

Ông Ân cười nhạt, "Tôi biết ngay, đám người này tưởng tôi dễ lừa à! Hừ, chờ mà xem!"

Quản gia Trương, "..."

Ông lặng lẽ thở dài, bất lực nhìn ông Ân đang đánh máy bằng chữ viết tay, lắc đầu.

Thôi đi, kệ ông chủ vậy.

Nghĩ đến đây, quản gia Trương cầm Trần trà bên cạnh làm ướt họng - ông cũng già rồi, ban nãy nói một hai tiếng cũng đã đau họng.

Ông chủ gửi đi những lời muốn nói.

Quản gia Trương thản nhiên nhìn, pháo hoa vàng chói nổ tung trên màn hình, để lại một dòng ký tự lớn——

[x: Đám nhóc này, đừng tưởng bản thân có chút ít là có thể nói năng linh tinh, hành động vớ vẩn!!]



"Phụt"

Quản gia Trương phun ra một ngụm trà!

...

Ở phía bên kia.

Trong khi bình luận đang cười vang, một tiếng "cạch" vang lên, cánh cửa lớn màu trắng của hầm lạnh cuối cùng cũng được mở ra.

"Lạch cạch!"

Khóa cửa bị vặn, Ân Bắc Lâm nắm tay Lộ Nhâm bước ra.

[yooooooooo Lộ Nhâm đỏ mặt rồi~~~]

[Có dám biểu diễn một màn trước mặt chúng tôi không??]

[Gọi đại ca đại ca trả lời, mau ra xem Nhất Lộ Hướng Bắc nắm tay nhau]

[Hahahahahahaha sao fan cứng chị dâu không nói nữa?]

[Huhuhuhuhu mười ngón đan nhau]

[Chẳng trách ông Lâm đóng cửa, chị dâu mất hồn nhìn đáng yêu quá, là tôi tôi cũng không muốn người khác nhìn thấy hihihi]

[Hiểu rồi, đây là tính chiếm hữu khi yêu?]

Ngay khi Ân Bắc Lâm và Lộ Nhâm bước ra, đạo diễn Từ ho khan một tiếng, bước tới, đưa một mảnh bìa cứng màu vàng lớn.

"Đây, đây là phiếu giảm giá cho chuyến đi một ngày tới phòng Tổng thống," Đạo diễn Từ vui vẻ nói, "Nhân viên ở bên ngoài đang đợi, hai người cứ đi luôn, họ đã chuẩn bị xong bữa tối dưới ánh nến rồi, hai người qua đó có thể ăn."

"Đm còn cả bữa tối dưới ánh nến à?! Ekip hiểu quá đi hahaha"

"Hahaha để Lộ Nhâm thay đồ trước đã, chú dê ngốc nghếch này buồn cười quá đi mất"

Ân Bắc Lâm nắm tay Lộ Nhâm, không hề thoái thác chút nào, bình tĩnh mà nở nụ cười. "Vậy chúng tôi đi trước đây."

Mấy vị khách mời bật cười, Châu Tử Xuyên nghe thấy, "Oa" một tiếng.

"Oa \~\~\~\~\~ a \~\~\~\~\~\~ !!!" Châu Tử Xuyên bật cười\, "Bữa tối dưới ánh nến! Anh với Lộ Nhâm ăn ngon nhé \~\~\~\~"

Không cần phải la to vậy đâu!

Nhưng cho dù Châu Tử Xuyên đã oa rất to, Lộ Nhâm trong trang phục hóa trang vẫn ngây ra - chính xác mà nói thì phải là hoàn toàn mất thần luôn rồi.

Ân Bắc Lâm nắm bàn tay đã cởi vuốt cừu, đừng nói là bữa tối dưới ánh nến, cậu còn không thèm để ý tới tờ giấy mà đạo diễn Từ đưa cho.

Tất cả những gì còn lại trong tâm trí cậu là nốt ruồi nhạt dưới mí mắt Ân Bắc Lâm, thêm đôi mắt phượng đen xinh đẹp của Ân Bắc Lâm, cứ thoáng qua lại trước mắt...

Nhưng cũng không thể trách cậu được.

Học sinh hư hôn cũng không biết nhắm mắt, lần đầu thầy dạy, hiệu quả tốt quá, học xong ngơ ngác cũng dễ hiểu.