Yêu Đương Với Ảnh Đế Pháo Hôi Nổi Đình Đám

Chương 66



Sếp cũng thích cậu.

Nhớ lại câu nói này, Lộ Nhâm đứng bên giường, nhìn chằm chằm vào đôi môi xinh đẹp của Ân Bắc Lâm, vành tai từ từ đỏ lên.

Mặc dù hôm qua làm ca đêm với Sếp Ân khá lâu, nhưng Lộ Nhâm tự động thức dậy vào buổi sáng nhờ đồng hồ sinh học.

Theo lịch trình thường ngày, lẽ ra cậu phải thu dọn đồ đạc, rửa mặt và thay quần áo từ lâu rồi ra đoàn ăn sáng quay phim.

Nhưng...

Nhưng Ân Bắc Lâm ở bên cạnh...

Cậu tỉnh lại lúc năm giờ bốn mươi phút, nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ say của Ân Bắc Lâm gần hai mươi phút!

Cmn đẹp nhầm người rồi!

Lộ Nhâm xấu hổ nghĩ, thảo nào có người nói "ngai rồng từ ấy chậm phần vua ra", người xưa đúng là không gạt mình!

Cậu cẩn thận gỡ bàn tay Ân Bắc Lâm đang quấn lấy eo mình, nhẹ nhàng đứng dậy xuống giường tắm rửa, đứng trước gương, Lộ Nhâm mới nhận ra mình trông thật ngốc.

...Mặt đỏ bừng bừng cũng thôi đi, nụ cười này không phải quá ngốc sao?

Lộ Nhâm lắc đầu, lỗ tai đỏ bừng, dùng nước lạnh rửa mặt một hồi.

Bình tĩnh, cũng... Cũng không phải chưa từng yêu!

Lộ Nhâm đau khổ nghĩ, dù sao cậu cũng là lần yêu đương thứ hai trên danh nghĩa rồi, tại sao lại đỏ mặt như thiếu niên mới lớn thế này.

Sau khi nhanh chóng rửa mặt, đánh răng, thay quần áo, lẽ ra cậu phải thu dọn đồ đạc rồi rời đi, nhưng khi đi ngang qua giường, Lộ Nhâm lại không nhịn được mà dừng lại.

Ân Bắc Lâm vẫn đang ngủ.

Anh nhắm mắt, mái tóc đen lòa xòa trước trán, đôi mắt sắc bén nhắm chặt, lông mi đen dài, có chút bóng mờ dưới mí mắt... Cao quý quá đi thôi.

Lộ Nhâm nhìn, tim đập loạn lên, không khỏi nhếch miệng cười.

Cậu cúi xuống, cẩn thận ấn ngón tay lên mặt Ân Bắc Lâm.

Trơn nhẵn, man mát, khoảnh khắc cậu chạm vào, cậu mím môi, không thể nhịn được cười.

“Ngủ thì ngủ đi.”

Ngón tay chọc chọc trên má Ân Bắc Lâm, Lộ Nhâm cười ngốc, thì thào nói: “Em đi làm nuôi anh.”

Lộ Nhâm hài lòng đứng thẳng người.

Vừa định đi làm chăm chỉ nuôi vị tư bản trên giường - giây tiếp theo bị người kéo lại.

...?

Vòng eo bị siết chặt, Lộ Nhâm ngẩn người ngã ngửa trên giường.

“Nuôi anh?”

Ân Bắc Lâm “Hả?” Giọng nói khàn khàn lười biếng vang lên bên tai, mang theo ý cười.

“Em đủ khả năng không?”

Mặt Lộ Nhâm đỏ bừng, “…”

Giả vờ ngủ là phạm quy nhé!

...

Mới sáng sớm, đã vật lộn với sếp, cậu nhân viên nhỏ bé không nuôi nổi tóc tai bù xù, mặt đỏ bừng.

Nhưng khi đến đoàn phim, nhiệt độ trên mặt Lộ Nhâm đã biến mất, nhưng sự ngượng ngùng khác lại ập đến.

——Đỗ Hoài đang chỉnh trang bên cạnh cậu.

Lộ Nhâm, "..."

Khi còn chưa biết quan hệ giữa nguyên chủ và Đỗ Hoài, ngày nào cậu cũng túm lấy Đỗ Hoài đọc kịch bản để bớt chơi điện thoại.

Bây giờ cậu đang ngồi trước gương, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, hoàn toàn không dám nhìn sang bên.

Sự im lặng giữa hai người.

Nhà tạo mẫu liếc nhìn hai người họ, nghĩ rằng chắc họ đang tranh cãi gì đó, vô thức ngừng nói.

Trong phòng thay đồ, ngoại trừ tiếng đi lại của nhà tạo mẫu, tất cả đều yên tĩnh đến mức có chút ngột ngạt.

Lộ Nhâm nuốt nước bọt, nhắm mắt lại, chuẩn bị giả bộ quá buồn ngủ.

Hết cách, tại vì ngại ngùng quá!

…Với lại cậu cũng không nhớ gì cả! Lộ Nhâm sắp rống lên, nếu nhớ ra cái gì thì cậu cũng không đến nỗi thế này - nhưng cậu không nhớ gì cả.

Rõ ràng nguyên chủ còn có chút ký ức về chuyện khác, nhưng không biết vì sao, cậu thật sự không có nhớ đã từng nói "Em mãi mãi yêu anh" với Đỗ Hoài.

Đầu trống rỗng, không có gì cả.

Không biết chuyện gì khiến Lộ Nhâm càng thêm xấu hổ.

Còn nhớ hôm qua chặn Đỗ Hoài hỏi cái này cái kia, Lộ Nhâm nhắm mắt lại, xấu hổ đến nỗi da đầu tê dại, muốn đấm chính mình ngày hôm qua.

Với lại...

Ân Bắc Lâm có ý gì khi anh nói "Chuyện này không liên quan gì đến việc cậu thích Đỗ Hoài?"

Người đưa bức ảnh... Không lẽ là ông Ân sao?

Nghĩ đến cây gậy hung hãn của ông Ân, Lộ Nhâm như đông cứng lại, thật là xót xa.

Cậu không nhớ gì cả, cũng không biết nên giải thích với Ân Bắc Lâm và ông cụ như thế nào...

Ủ rũ trang điểm xong, cũng may là bọn họ tạo kiểu cùng một chỗ, nhưng cảnh buổi sáng trong một hội trường lớn, còn là cảnh nhóm.

Cốt truyện của "Triêu Sinh" đã đi đến hồi kết, nam chính Hà Triêu Sinh đã dần leo lên vị trí nòng cốt của dự án, trong quá trình lên kế hoạch và phát triển, Sở Thừa Quân do cậu thủ vai đã cố tìm cách để đàn áp nam chính.

Tuy nhiên, trong phim cậu vốn là trưởng nhóm của một nhóm khác, cảnh của Đỗ Hoài hầu như không có trùng lặp, bởi vì nam thứ Bách Ích trước đó có lịch trình, nên coi như cậu đã quay xong cảnh đối thủ với Đỗ Hoài trước kế hoạch.



Bách Ích trở lại vào ngày hôm nay, bây giờ quay bù cảnh nhóm của tất cả mọi người.

Không phải đối mặt với Dư Hoài, Lộ Nhâm thở phào nhẹ nhõm, cũng coi như trong cái rủi có cái may.

Vài người tụ tập lại, đạo diễn Vương ngồi trong phòng họp, nói trước cho họ về cảnh quay hôm nay.

"Cảnh này mọi người đều xem rồi, sản phẩm nghiên cứu lần này của Sở Thừa Quân vốn là kế hoạch trước kia Hà Triêu Sinh để lại, hay nói cách khác, anh ta cướp thứ thuộc về Hà Triêu Sinh."

"Nhưng lần này, có các cấp trên của tập đoàn, các thành viên trong nhóm của Hà Triêu Sinh đều trong trạng thái tức giận nhưng lại phải kìm nén, thực ra chỉ có bản thân Hà Triêu Sinh biết sản phẩm này bị lỗi nên quan sát Sở Thừa Quân rồi chờ đợi cơ hội... "

"Đến lúc đó máy quay sẽ quay cận cảnh khuôn mặt và nửa người, các bạn chú ý nhé, đừng chỉ có biểu cảm mà không có cử chỉ cơ thể, với lại ánh sáng cũng sẽ khá tối, biểu cảm đừng quá đà…"

Đạo diễn Vương nói một lúc lâu, trợ lý giám đốc lại kiểm tra với họ một lần nữa.

Sau một lúc, chuẩn bị xong, cảnh quay bắt đầu.

Đèn trong phòng họp tối dần, màn hình lớn phía sau cậu sáng lên.

"Đề xuất kế hoạch sản phẩm của chúng tôi là một chiếc máy tính bảng có thể gập lại. Về mặt công nghệ, chúng tôi đã có một vài đổi mới..." Lộ Nhâm sờ chiếc kính gọng vàng của mình và thoải mái giới thiệu.

Đứng trên bục trong bộ vest và đôi giày da, Lộ Nhâm trông rất ưu tú và phong độ trước ống kính.

Những người bên dưới thì thầm về báo cáo của anh ta, khoanh tròn chấm chấm trên cuốn sổ da màu đen,diễn ra không khí thảo luận theo chỉ dẫn của đạo diễn Vương.

Một đoạn video trình diễn chức năng được chiếu trên màn hình lớn, Lộ Nhâm bước sang một bên.

Trong ánh sáng mờ mịt, anh ta nheo mắt liếc nhìn nhóm sản phẩm thứ hai.

Máy ảnh phóng to, dưới cặp kính gọng vàng của Lộ Nhâm thoáng qua một tia giễu cợt.

Trần Tư Vũ ngồi ở phía sau vừa mắng vừa nói nhỏ với Đỗ Hoài bên cạnh: “Sở Thừa Quân thật không biết xấu hổ!”

“Công nghệ máy tính bảng gập rõ ràng do cậu nghĩ ra, vậy mà anh ta lại dám mặt dày nói do bản thân dẫn dắt nghiên cứu phát triển ra!"

Trên mặt vms cũng lộ ra một chút khó chịu, "Hoá ra trưởng nhóm Sở là loại người như vậy..."

Bách Ích ngây người nói, "Cái gì mà hoá ra là loại người như vậy, anh ta vốn là như thế này—"

"..."

Bách Ích quên thoại rồi.

“Cắt!”

Đạo diễn Vương thò người từ phía sau máy quay rồi nói: “Lại đây.”

Góc quay ở đây là từ phía mấy người người đang ngồi đến Lộ Nhâm trên bục.

Nhưng Bách Ích hôm nay có vẻ không ổn lắm, cảnh này đã phải quay lại hai lần.

Khi Lộ Nhâm bước xuống bục, đến lượt Hà Triêu Sinh mang sản phẩm lên, Bách Ích lại quên lời.

Sau vài lần, sắc mặt của đạo diễn Vương rõ ràng là đen đi hơn nhiều.

“bi."

Người hay cười lại không cười, trông lạnh lùng hơn rất nhiều.

Đạo diễn Vương bình thản nói: “Tôi cho cậu cơ hội xin nghỉ phép, không để cậu trở về làm mất thời gian.”

Vẻ mặt Bách Ích căng thẳng, một lúc sau mới nói: “Đạo diễn Vương, tôi xin lỗi.”

Sau đó, đạo diễn Vương cho cậu ta năm phút, để cậu ta đọc lại lời thoại, cũng đã tốt hơn, nhưng vẫn quay hỏng mấy lần.

Sau đó sắc mặt của đạo diễn Vương không tốt lắm, Lộ Nhâm với mấy người khác cũng không dám phân tâm.

Quay đi quay lại cả một buổi sáng, đến gần trưa, đạo diễn Vương mới hô "cắt" lần cuối cùng, mọi người cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, ăn trưa.

Ngay sau khi buổi sáng kết thúc, Lộ Nhâm lập tức đến tìm anh Ngô nhận điện thoại.

Trên đường đến nhà hàng dành cho nhân viên, Lộ Nhâm mở WeChat với mong đợi, liếc nhìn đoạn chat của cậu với Ân Bắc Lâm.

...Không có gì.

Cái cuối cùng là nhãn dán mà cậu đã gửi [chạy đây nha].

Lộ Nhâm có chút ủ rũ, đã mười một giờ, nhưng Ân Bắc Lâm vẫn không nhắn gì.

...Chẳng lẽ anh vẫn còn cái lạt mềm buộc chặt đó sao?

Khóe miệng Lộ Nhâm giật giật, Ân Bắc Lâm thật trẻ con, cũng không phải là không có khả năng.

Với suy nghĩ đó, Lộ Nhâm đại lượng nên đã chủ động ấn vào hình đại diện của Ân Bắc Lâm hai lần.

Một dòng mới xuất hiện trong hộp thoại.

[Tôi đã chọc "Ân"]

Lộ Nhâm nhìn chằm chằm từ "Ân" hai giây.

Trước đây nguyên chủ không lưu bất kỳ biệt danh của người nào, trong WeChat nhiều nhất là tên tài khoản, cũng chẳng có mấy người mà cậu biết.

"Ân" này là biệt danh mà Ân Bắc Lâm đã tự đặt cho mình khi yêu cầu cậu thêm WeChat.

Suy nghĩ xong, Lộ Nhâm cười ngu, mở biệt danh của Ân Bắc Lâm.

Cậu vừa định gõ chữ sếp một cách vui vẻ — giọng nói nghi ngờ của Trần Tư Vũ đột nhiên vang lên bên cạnh cậu.

“Cậu đang làm gì vậy?” Giọng nói nghi ngờ của Trần Tư Vũ đột nhiên vang lên bên cạnh cậu, “Cười mãi thôi.”

Lộ Nhâm suýt nữa văng điện thoại di động, vội vàng thoát ra ngoài, lắp bắp nói: “Không... "

Trần Tư Vũ nhìn chằm chằm cậu, nhướng mày, "Không phải cậu đang đổi biệt danh à?"

Lộ Nhâm thầm rên rỉ, lập tức đổ mồ hôi.

...Đm, từ cậu vừa gõ, không phải Trần Tư Vũ nhìn thấy rồi chứ!

Xong rồi xong rồi xong rồi!

Đầu Lộ Nhâm nảy số, còn đang suy nghĩ không biết giải thích chuyện "sếp" và "bạn" này như thế nào với Tư Vũ, không ngờ giây tiếp theo, Trần Tư Vũ đột nhiên mỉm cười, dùng cánh tay huých vào vai cậu.

“Nếu đổi biệt danh thì cứ đổi đi ~~” Trần Tư Vũ vẻ mặt hẹp hòi nói, “Chồng thì là chồng, công khai rồi, có gì đáng xấu hổ.”



Lộ Nhâm, “…”

Lộ Nhâm muốn giải thích, nhưng cậu nghĩ để cho Trần Tư Vũ nghĩ là chồng còn tốt hơn là sếp!

Thế là nghĩ tới đó, đỏ mặt đổi thành chồng.

Bữa trưa hôm nay có rau và cá, khá phong phú, mặc dù lượng cơm của nghệ sĩ như họ không quá nhiều.

Mọi ngày, lúc ăn cơm là lúc Lộ Nhâm vui vẻ nhất, nhưng hôm nay Lộ Nhâm hơi tâm trạng, không muốn ăn.

...Ân Bắc Lâm sao lại bơ cậu!

Quay nửa ngày rồi.

Vẫn chưa thức dậy? Không phải chứ...

Lộ Nhâm cầm lấy điện thoại, không nhịn được gõ vài chữ, [Anh dậy chưa? Anh đang làm gì vậy? [khóc]]

lu: [Em quay xong cảnh buổi sáng rồi [nhe răng]]

làm

Lộ Nhâm đang chán nản, Trần Tư Vũ bên cạnh cười, "Sao vậy, còn không ăn đi, chỉ cứ nhắn cho chồng."

"..." Lộ Nhâm ăn hai miếng cơm, ngượng ngùng nói: “Không, tớ chỉ hỏi anh ấy xem anh ấy đang làm gì thôi.”

Trần Tư Vũ tặc lưỡi, “Mùi chua của tình yêu.”

Lộ Nhâm yếu ớt biện minh, “Mùi chua ở đâu, tớ chỉ hỏi anh ấy đang làm gì thôi. "

"Rất chua ấy," Trần Tư Vũ nói như đương nhiên, "Đang làm gì vậy nghĩa là em đang nhớ anh, không phải mọi người đều hiểu sao? "

... Vậy, vậy à!

Vậy Ân Bắc Lâm trước đây đều gửi cho cậu dấu chấm hỏi... Là đang nhớ cậu sao!

“À, vậy sao,” Lộ Nhâm đột nhiên không nhịn được nhếch miệng, “Cậu không nói thì tớ cũng không biết.”

Nhìn thấy biểu cảm của Lộ Nhâm, khóe miệng Trần Tư Vũ hơi giật.

“…Đủ rồi.” Trần Tư Vũ nhai hai miếng cơm, không nói nên lời, “Vừa ăn cơm người vừa ăn cơm chó, chịu rồi."

Lộ Nhâm mỉm cười, cầm điện thoại, mặt càng ngày càng nóng.

Đầu cậu nóng bừng, ngón tay gõ giây, sau đó gửi nhãn dán chưa từng sử dụng mà Trần Tư Vũ đã gửi cho cậu trước đây.

Bên kia.

Trong cửa hàng sang trọng của Lâm Giang cbd, có một khách hàng cao to, vai rộng, chân dài như người mẫu.

Mặc dù cũng đeo khẩu trang đen trên mặt, nhưng người bán hàng vốn quen nhìn những người nổi tiếng ở cbd trong trung tâm thành phố vẫn nhận ra Ân Bắc Lâm chỉ trong nháy mắt.

Ân Bắc Lâm mua một đôi nhẫn.

Người bán hàng dẫn Ân Bắc Lâm và quản lý sau quầy nhìn nhau, hai người đều mang trong mắt vẻ hóng chuyện, may mà nghiệp vụ của họ rất xuất sắc, đã kiềm chế được.

Nhưng đúng là ảnh đế Ân, chỉ cần hành động lấy điện thoại từ trong túi ra đã thể hiện khí chất cao quý và điềm đạm khó tả.

Hơn nữa, mở miệng là giọng nói trầm thấp, quyến rũ muốn chết.

Khuôn mặt của người quản lý không khỏi có chút nóng lên, mặc dù đã quen nhìn những người nổi tiếng, nhưng không chịu nổi.

Không thể nào, đẹp trai quá.

Nhưng khi thanh toán, động tác của ảnh đế Ân khựng lại.

Hình như anh thấy tin nhắn của ai đó.

Giây tiếp theo, đôi mắt phượng phía trên chiếc khẩu trang cong thành hình vòng cung đẹp đẽ.

Thấp giọng cười một tiếng.

Tiếng cười đó, mặc dù không phải với chính mình, nhưng người quản lý như đỏ cả mặt.

Khi Ân Bắc Lâm mua xong, lấy điện thoại di thanh toán thì mới thấy Lộ Nhâm đã gửi mấy tin nhắn WeChat.

["lu" đã chọc bạn]

lu:[Anh dậy chưa? Anh đang làm gì vậy? [khóc]]

lu: [Em cũng nhớ anh [nhe răng]]

lu: [gif gif gif gif]

Trong đoạn chat, Lộ Nhâm gửi hai cái nhãn dán màu hồng.

Mặc dù không sao suy nghĩ của Lộ Nhâm lại từ "Em quay xong cảnh buổi sáng rồi" sang "Em cũng nhớ anh".

Nhưng nhìn thấy những lời đó, khóe môi Ân Bắc Lâm không khỏi cong lên.

Ngón tay mảnh mai gọn gàng gõ chậm chầm vài từ.

Sau một hồi, Lộ Nhâm đang phân tâm mà ăn trưa, cuối cùng điện thoại cũng rung lên.

Lộ Nhâm nhanh chóng đặt đũa xuống, mở WeChat.

Chồng: [Ngoan ngoãn đợi đi.]

Trong căn tin nghệ sĩ đông đúc, đầu Lộ Nhâm bốc hơi "xì" một tiếng.

Phải nhịn, lực sát thương của chữ "chồng" này quá mạnh.

Lộ Nhâm suy nghĩ vài giây, khuôn mặt ửng hồng rồi quyết định sửa lại biệt danh.

(Công) ch(úa)ồng: [Ngoan ngoãn đợi đi.]

Chồng bỗng nhiên thành công chúa, Lộ Nhâm đỏ mặt nhìn, cảm thấy lời nói của Ân Bắc Lâm đột nhiên có chút tsundere.

Nói sao nhỉ, cũng khá hợp đấy.

Hihi.