Chú ý: H hơi nặng đây, nhớ chú ý chuẩn bị bịch khăn giấy nhé :))
Ánh trăng lên cao, màn đêm buông xuống, trả lại sự tĩnh mịch vốn có của nơi này. Tại một căn phòng hoa lệ nào đó, Ngải Lỵ Nhĩ đang mê man ngủ say thì bỗng có vật nặng gì đó đè lên trên thân cô, cô nhíu mày, định mở mắt thì vật đó lại cất tiếng nói.
" Tại sao ? Tại sao em lại không thích tôi ? "- Hàn Tử Thiên say khướt sau một buổi đêm nốc đầy rượu vào bụng. Hắn ôm lấy người cô, mà nũng nịu như chú cún nhỏ.
Ngải Lỵ Nhĩ mơ màng tỉnh dậy, nhìn lấy chú cún lớn đang nằm trên người mình mà chỉ biết thở dài ngao ngán. Tại sao trên người hắn toàn mùi rượu vậy ? Không lẽ thất tình nên mới tìm rượu giải sầu ?
" Hàn thiếu gia, anh say rồi. " - Ngải Lỵ Nhĩ lay lay người hắn.
" Tôi không say... tại sao vậy ? Rõ ràng là tôi thích em tới vậy mà... tại sao em lại không thích tôi. " - Hàn Tử Thiên ôm chặt lấy Ngải Lỵ Nhĩ, nước mắt lưng tròng mà khóc thút thít như một đứa trẻ.
Ngải Lỵ Nhĩ không biết nói gì, có lẽ cô cảm thấy áy náy trong lòng chăng ? Cô đưa tay sờ lên gương mặt hắn, nhẹ nhàng khẽ vuốt ve khuôn mặt góc cạnh, có ai nói với hắn rất giống một vị quân vương cao cao tại thượng không ? Cô nhẹ cười, cố chấn an đứa trẻ to xác này.
" Em không phải là không thích anh, mà em cần có chút thời gian để suy nghĩ cho việc này. "
" Thật sao ? "
" Ưm. "
Hàn Tử Thiên mỉm cười, hắn đưa sát mặt lại gần người cô, bất thình lình mà hôn lên cánh môi anh đào đó. Ngải Lỵ Nhĩ giật mình định đẩy ra, nhưng tâm trí lại như không muốn làm vậy, cứ do dự một hồi rồi cô lại quyết định buông thả bản thân.
Ngải Lỵ Nhĩ vòng tay qua cổ Hàn Tử Thiên, nhắm mắt mà cảm nhận nụ hôn nồng cháy đó. Hắn thì lại như con dã thú mà muốn gặm cắn cô, đưa tay ra cởi từng bộ đồ vướng víu, hắn hôn lên môi cô, rồi dần dần di chuyển đến ngần cổ trắng noãn, đến b.ầ.u n.g.ự.c căng tròn, rồi cuối cùng là chiếc bụng phập phồng. Từng nơi mà hắn đi qua đều để lại những dấu vết đỏ thẫm như chứng minh cô đã là người của hắn. C.ự v.ậ.t chướng đau, hắn thở hổn hển mà lôi nó ra, định cho vào thì hắn bất chợt dừng lại, hắn không muốn làm cô đau. Đành phải kìm nén mà dạo đầu cho nó. Những ngón tay thon dài bắt đầu di chuyển đến hang động ẩm ướt, hắn luồn vào, liên tục chọc ngoáy vào tận sâu bên trong. Ngải Lỵ Nhĩ cong người mà thở hổn hển, cô bắt đầu không giữ được lý trí rồi mà trao thân cho ác ma. Những ngón tay trắng sứ vòng qua lưng hắn, mà ôm chặt cảm nhận từng đợt khoái cảm ập đến. Hàn Tử Thiên nặng nhọc thở dốc, hắn rướn người nhìn đôi mắt dụ hoặc ấy, cô như yêu hồ mà quyết rũ hắn vậy, thập phần đến mê loạn.
Sau khi đã nới lỏng đủ lâu, hắn liền lôi h.ạ b.ộ đã ***** **** từ lâu mà đâm vào h.o.a h.u.y.ệ.t ửng đỏ. Một tiếng kêu trói tai.
" Ưm! "
" Ngoan, không đau. " - hắn nhẹ xoa đầu cô mà vỗ về tấm lừng trần nhỏ bé.
Ngải Lỵ Nhĩ vùi mặt vào hõm cổ hắn, há miệng mà cắn lấy chiếc cổ của đối phương, hắn dám để lại vết trên người cô sao cô có thể cho qua, có qua có lại. Hàn Tử Thiên phì cười trước độ đáng yêu này của cô, hắn lại đưa miệng mình áp sát đến môi cô, dùng chiếc lưỡi tinh quái khám phá sâu bên trong khoang miệng ẩm ướt, từng hồi từng hồi mà hút hết mật ngọt. Ngải Lỵ Nhĩ khó thở đập vào vai hắn, nhưng hắn nào để tâm mà nuốt gọn lấy cô. Đến khi cô thực sự không trụ nổi hắn mới luyến tiếc buông đôi môi đã sưng phồng ấy ra.
" Anh... là đồ cầm thú. " - Ngải Lỵ Nhĩ che miệng mà hướng ánh mắt trách móc hắn.
" Chỉ cầm thú mỗi mình em. " - hắn hôn lên trán cô, nhẹ nhàng mà vuốt lấy những lọn tóc mai.
Ngải Lỵ Nhĩ cằn nhằn không được bao lâu thì lại như chú mèo nhỏ mà rúc vào người hắn. Cảm nhận từng tiếng tim đập liên hồi mà chủ động hôn lại lên trán hắn. Hàn Tử Thiên bị hành động của cô làm cho không trụ nỗi mà c.ậ.u n.h.ỏ phía dưới không ngừng phình lên. Thấy điều bất an cô mới cúi xuống mà hốt hoảng, định chuồn đi lại bị một bàn tay gân guốc nắm lấy, Hàn Tử Thiên nhẹ giọng như rót mật vào tai cô, nói.
" Em không thoát được đâu, tiểu hồ ly. "
Ngải Lỵ Nhĩ đúng thật là sai lầm khi trao thân cho hắn rồi mà. Giờ thì ai cứu nỗi đau này của cô đây ?! Hắn đưa tay đi chuyển đến quả đồi căng tròn, một cái hai cái là nhéo, bị kích thích ở cả hai nơi, Ngải Lỵ Nhĩ không tự chủ được mà b.ắ.n r.a. Ánh mắt lơ đễnh như dụ hoặc mà ngước nhìn hắn, khiến Hàn Tử Thiên không kìm được mà cắn lấy n.h.ũ h.o.a đấy mới thôi.
" Ưm~ nhẹ chút. " - tiếng nói mê hoặc lòng người vang vọng khắp căn phòng lớn. Từng hồi từng hồi mà nuốt chửng lấy mọi thứ.
Những tiếng bạch bạch, những tiếng kêu ái muội cứ vang vọng khiến ai nấy cũng phải đỏ mặt. Hàn Tử Thiên như con thú khát máu mà không ngừng đâm chọc lấy điểm mẫn cảm đó. Hắn gầm gừ, rồi lại khéo n.a.m c.ă.n ra mà xuất ra ngoài. Ngải Lỵ Nhĩ đúng là mệt chết với loại người này rồi mà. Định quay ra nằm ngủ thì hắn lại lên tiếng khiến cô sởn gai ốc.