Đến giờ tan tầm, Phó Tây Phán cởi chiếc áo blouse ra rồi đi đến khu nội trú. Anh cầm lấy khăn lau xóa đi danh sách vài bệnh nhân đã được phẫu thuật ở trên bảng.
Bác sĩ Tiểu Lý cầm một tập bệnh án từ phòng bệnh đi ra: “Bác sĩ Phó, hôm nay làm việc nhanh nha, đúng giờ tan tầm luôn.”
Phó Tây Phán đáp một tiếng, đặt danh sách phẫu thuật ngày mai lên bàn.
Bác sĩ Tiểu Lý rút ra một phần từ trong tập hồ sơ rồi đưa cho anh: “Đây là tài liệu khoa Phụ sản vừa đưa tới. Là thông tin của cuộc phẫu thuật hợp tác giữa các bệnh viện mấy hôm tới.”
“Là Bạch Chỉ mang đến sao?”
“Không phải. Là mấy hộ sĩ ở khoa cô ấy. Bác sĩ Bạch hiện giờ đang cùng trưởng khoa của khoa cô ấy kiểm tra phòng bệnh.”
Phó Tây Phán gật đầu, nhận lấy tài liệu.
Lát nữa đến giờ nghỉ trưa, hai khoa sẽ thảo luận phương án phẫu thuật, nhưng anh vẫn cần phải gặp Bạch Chỉ trao đổi tình hình cụ thể.
Phó Tây Phán cầm tập tài liệu đến khu nội trú của khoa Phụ sản. Đã qua giờ làm việc, các bác sĩ khác đã sớm rời đi, chỉ có Bạch Chỉ vẫn ngồi trong phòng, ánh mắt tập trung, chăm chú mà nhìn máy tính bảng.
Cô tập trung đến mức lúc Phó Tây Phán bước vào văn phòng cũng không hề hay biết.
Hai tay Phó Tây Phán chống xuống mặt bàn, hơi cúi người, gần như ôm Bạch Chỉ vào trong lòng.
Anh cúi đầu, nhìn Bạch Chỉ nghiêm túc theo dõi một video phẫu thuật ổ bụng đang phát trên màn hình.
“Bây giờ em đang đi thỉnh kinh à?”
“Hả?”
Bạch Chỉ bị âm thanh đột ngột phát ra dọa đến tay run lên. Máy tính bảng cũng vì thế mà rơi xuống đập vào bàn phát ra tiếng. Cô ngẩng đầu lên, phát hiện Phó Tây Phán giống như đang sắp ôm lấy cô.
Tư thế này hơi ái muội.
Hương tuyết tùng thoang thoảng kết hợp với nhiệt độ cơ thể của Phó Tây Phán khiến Bạch Chỉ có chút lúng túng.
Cô cúi đầu, vội vàng cầm máy tính lên, ấn vào video đang xem, nói:
“Tôi…tôi chỉ là đang xem thử…”.
Phó Tây Phán nghiêng đầu, nhìn gương mặt dần đỏ ửng của cô. Anh kéo chiếc ghế bên cạnh cô, chậm rãi ngồi xuống.
“Lần đầu cầm dao sao?”
“Không phải.”
“Là lần đầu tiên làm phẫu thuật khoang bụng?”
“Cũng không phải.”
“Vậy cô lo lắng cái gì?”
“Chỉ… đơn giản là lo lắng thôi. Mỗi lần trước khi phẫu thuật đều căng thẳng.”
Bạch Chỉ ấn nút dừng phát video. Cô xoay người, đối mặt với Phó Tây Phán rồi hỏi: “Này Phó Tây Phán, có phải anh quen thuộc với tất cả các loại phẫu thuật không?”
“Cũng không hẳn. Phẫu thuật cấp bốn tôi còn nhiều thiết sót, đều phải làm cùng với trưởng khoa. Nhưng đối với phẫu thuật khoang bụng này cũng gọi là có chút quen thuộc đi.”
Bạch Chỉ gật đầu, thoáng suy tư. So với bên khoa Ngoại có nhiều cơ hội làm phẫu thuật thường xuyên, cơ hội thực hành của cô cũng không nhiều lắm.
Vì thế mỗi lần trước khi tiến hành phẫu thuật, cô đều phải xem lại các khoa phẫu thuật trước đó, rồi tìm ra cách phẫu thuật cho các tình huống ngoài ý muốn để bảo đảm không có sai sót nào xảy ra.
Bệnh nhân đã tin tưởng giao cho cô tính mạng của mình, thì cô cũng phải cố gắng gánh vác trách nhiệm chống đỡ một sinh mệnh và gánh nặng của gia đình bọn họ.
Cô không thể phụ tấm lòng của bọn họ được.
Phó Tây Phán nói một câu đã đánh trúng tâm tư cô.
“Sợ phẫu thuật thất bại sao?”
“Ừ. Chẳng lẽ anh không sợ sao?”
Phó Tây Phán do dự đáp: “Vừa sợ lại không sợ.”
Anh giải thích: “Tuy rằng có sợ hãi thất bại, nhưng tôi biết thất bại là điều không thể tránh khỏi. Thất bại vốn không phải sai lầm. Chỉ cần là phẫu thuật thì đều có rủi ro.”
Bạch Chỉ cái hiểu cái không gật đầu.
Những điều Phó Tây Phán nói cô đều hiểu. Bệnh nhân cũng hiểu. Nhưng bọn họ lại không thể hiểu được nỗi lo lắng của cô.
Mỗi lần mặc trang phục chuẩn bị cho phẫu thuật, Bạch Chỉ luôn khẩn trương, lo lắng. Chỉ đến khi hoàn thành ca mổ, cô mới có thể thật sự nhẹ nhõm mà thở phào một tiếng.
May mắn thay, những ca phẫu thuật mà Bạch Chỉ từng làm từ trước đến nay đều không có xuất hiện các tình huống ngoài ý muốn, cũng không có ca nào thất bại.
Cô nhớ Phó Tây Phán có nói rằng anh từng liên tục tiến hành các ca có tình trạng bệnh phức tạp, thì nghiêm túc hỏi: “Phó Tây Phán, có phải anh đã từng trải qua phẫu thuật thất bại?”
“Ừ.”
Phó Tây Phán gật đầu, gương mặt có chút ảm đạm.
Một lúc sau, anh ngẩng mặt lên, nửa đùa nửa thật mà nói: “Có một thời gian tôi điều trị các ca bệnh phức tạp ở khoa, sự thất bại trong phân nửa đời bác sĩ đều từ chỗ đó.”
Anh thậm chí dùng tay mô tả một chút: “Ngày đó hồ sơ trên bàn mỗi ngày đều một chồng như thế này, đa số đều là các ca phẫu thuật không thành công. Mỗi ngày đều lặp đi lặp lại như vậy. Chán nản đến mức chả buồn bộc lộ ra ngoài. Mỗi ngày tan tầm đều tự ổn định tâm trạng của chính mình.”
Bạch Chỉ khó hiểu: “Vì sao?”
Khi vừa mới tới bệnh viện thực tập, cô từng gặp qua một bác sĩ thực tập cùng giáo viên hướng dẫn của mình cùng nhau tiến hành phẫu thuật. Khi được thông báo phẫu thuật thất bại, việc đầu tiên vị bác sĩ ấy làm là chạy lập tức vào nhà vệ sinh, khóc một tràng.
Phó Tây Phán nhíu mày. “Là vì trong phòng chăm sóc đặc biệt, người nhà bệnh nhân không được vào, chỉ có bác sĩ là người duy nhất mà bệnh nhân có thể gặp được, cũng là tia hy vọng duy nhất của bọn họ. Nếu chúng ta không vững vàng, bọn họ phải làm sao đây?”
Nghe được những lời giãi bày của Phó Tây Phán, Bạch Chỉ cảm thấy lòng mình như nghẹn lại, giống như bị một tảng đá đè nặng trong lồng ngực, khó chịu đến không thở nổi.
Cô cũng hình dung ra được, áp lực cũng sự bất lực mà các bác sĩ điều trị ở khoa bệnh phức tạp phải chịu đựng mỗi ngày, rồi vượt qua như thế nào.
Bạch Chỉ sợ hãi hỏi: “Vậy anh bình ổn tâm trạng như thế nào?”
Phó Tây Phán suy nghĩ hồi lâu: “Đầu tiên là sự tự tin. Có những cuộc phẫu thuật biết chắc là sẽ không thành, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không cho phép lỗi lầm đó bắt nguồn do bản thân thiếu tự tin. Hay đối với những ca phẫu thuật mà bất cứ bác sĩ nào cũng không thể làm thành công, vậy tại sao cô không cố gắng làm tốt hơn một chút?”
Nói xong câu này, anh lập tức quay sang nhìn Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ lắc đầu, tựa như có chút không đồng tình.
“Nhưng phẫu thuật thất bại chính là phụ sự kỳ vọng của bệnh nhân và người nhà của họ.”
Phó Tây Phán khẽ nhíu mày, anh nhìn ánh mắt kiên định của Bạch Chỉ, môi mấp máy nhưng không biết đáp lại cô như thế nào.
Có trách nhiệm và tình cảm trước nay vốn không phải chuyện xấu. Nhưng nếu để trách nhiệm ấy gây ra áp lực cho chính mình, khiến bản thân suy sụp, chân tay run sợ hay ảnh hưởng đến phán đoán khi phẫu thuật thì lại không phải điều tốt.
Anh thở dài: “Bác sĩ không phải là Đấng cứu thế. Nếu em vẫn suy nghĩ như vậy thì sẽ khiến bản thân chìm đắm trong khổ sở, tự trách mà không thể nào thoát ra được.”
“Anh không phải cũng vậy sao?”
Lời đã nói ra không thể thu lại, Bạch Chỉ hít sâu một hơi rồi nhanh tay che miệng mình.
Không biết vì lí do gì, ngay từ lần đầu gặp gỡ Phó Tây Phán, cô đã cảm thấy có chút gì đó khác thường.
Dường như biểu hiện xa cách cùng lãnh đạm của anh đều là vỏ bọc.
Càng tiếp xúc lâu dài, cô càng khẳng định.
Con người của Phó Tây Phán giống như một chú ốc sên khoác lên mình lớp vỏ cứng nhắc nặng nề, bên trong lại chứa cặp râu sên nhạy cảm.
Dù là Bạch Chỉ hay bất kì ai khác, khi muốn đến gần anh, cái râu sên kia sẽ nhanh nhạy phát ra tín hiệu nguy hiểm, sau đó ngay lập tức rúc mình vào lớp vỏ cứng rắn.
Bạch Chỉ cũng từng vô tình bắt gặp Phó Tây Phán ở cửa phòng phẫu thuật của khoa chăm sóc đặc biệt.
Cô phát hiện Phó Tây Phán lúc nghỉ trưa sẽ một mình một người ngồi ngây ngốc ở cửa phòng phẫu thuật.
Từ chuyện này cũng có thể hình dung ra cuộc sống của Phó Tây Phán lúc ở khoa điều trị các ca bệnh nặng diễn ra như thế nào.
Bạch Chỉ suy đoán, hẳn là trong thời gian làm việc ở khoa điều trị đặc biệt, anh nhất định phải trải qua chuyện gì đó nên mới như vậy.
Cô vô tình lẩm bẩm nói ra những suy nghĩ trong lòng, khiến Phó Tây Phán có chút nghi hoặc mà hỏi:
“Em nói mấy lời này là có ý gì?”
Bạch Chỉ ấp úng nói: “Tôi thường thấy anh hay ngồi ở cửa phòng phẫu thuật. Cho nên muốn hỏi thử anh một chút xem anh có phải từng làm qua cuộc phẫu thuật thất bại nào đó rồi không thể quên hay không?”
Lời nói đơn giản vậy mà lại trúng đích, đánh chính xác nỗi lòng sâu kín của Phó Tây Phán.
Nhưng việc anh ngồi ngây ngốc ở cửa phòng phẫu thuật không phải vì ca mổ cho bệnh nhân nào đó bị thất bại mà vốn dĩ đây là nơi cuối cùng anh được gặp mẹ mình.
Trước đây anh từng đứng ở cửa phòng phẫu thuật suốt một đêm, nhưng cũng không thể chờ được tin tức tốt đẹp về ca phẫu thuật.
Ký ức đó giống như một tấm lưới vô hình bao phủ chặt chẽ lấy anh, đến thở cũng đau đớn.
Phó Tây Phán đưa tay lên che mắt chính mình.
Trải qua những lần Bạch Chỉ nhắc đến, anh nhắm mắt lại. Trong đầu bao phủ bởi những kí ức bi thương ngày trước.
Nước mắt theo kẽ hở ngón tay chảy dọc xuống, men theo gương mặt chảy vào cổ áo.
Bạch Chỉ khẽ cắn môi, cảm thấy mình thật rảnh rỗi sinh nông nổi mà, tự dưng nhắc đến chuyện không vui.
Hồi lâu, cô lắp bắp khẽ an ủi: “Thực ra theo suy nghĩ thời nay, phẫu thuật có thất bại cũng không có gì…”
“Tôi có việc nên về trước đây.”
Phó Tây Phán đánh gãy lời Bạch Chỉ. Không hề do dự mà xoay người đứng lên, đi ra khỏi phòng khám.
Trên đường về, Phó Tây Phán đạp xe chạy thật nhanh, nhưng gió lạnh bên tai cũng không ngăn nổi dòng nước mắt đang không ngừng tuôn rơi trên khuôn mặt ướt đẫm.
Lúc về đến nhà, anh đứng trước gương thay quần áo. Bên cạnh thân hình hoàn mỹ cùng tuyến nhân ngư quyến rũ là một vết sẹo nhỏ.
Mười bốn năm đã trôi qua, vết thương từ vụ tai nạn năm đó cũng đã dần mờ đi. Chỉ đến khi đầu ngón tay chạm vào mới có cảm giác hơi trũng xuống.
Phó Tây Phán cúi đầu nhìn vào vết sẹo trong gương, lẩm bẩm nói: “Mày sẽ tốt lên thôi, đúng không?”
Tắm xong, anh bưng một ly trà xanh đến ban công.
Còn chưa kịp ngồi xuống, gương mặt Phó Tây Phán đã đỏ lên trong tức khắc, không chỉ có xấu hổ mà còn có chút phẫn nộ.
Ở ban công phòng bên cạnh thế nhưng lại phơi vài bộ đồ nội y của con gái?!
Phó Tây Phán nhớ rõ lúc cho thuê nhà đã nói qua với người thuê là không cho người ngoài ngủ lại, dù là bạn bè cũng phải báo với anh một tiếng.
Anh nhanh tay cầm di động nhắn tin Wechat cho người thuê cách vách.
Mà đêm đó, Bạch Chỉ đang ngồi trong văn phòng, chuẩn bị làm phẫu thuật.
Cô kiểm tra lịch trình ca bệnh một lúc, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hộp bánh quy ở góc bàn.
Đó là một hộp bánh quy tinh xảo được làm thủ công mà cô bé là bệnh nhân lần trước mang đến.
Bạch Chỉ nghĩ nghĩ, quyết định sẽ để dành mai mang về nhà chia cho chị gái chủ nhà một ít.
Dù sao thì con gái đều yêu thích đồ ngọt mà.
Nghĩ đến chị gái chủ nhà, cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra nhìn trang cá nhân của cô ấy của chút.
Kết quả vừa lấy điện thoại ra đã thấy tin nhắn mới: “Em đưa bạn về nhà sao?”
Trong lòng Bạch Chỉ lộp bộp một tiếng. Cô không nghĩ tới chị gái lại lợi hại đến vậy, Lục Uyển Đồng cùng lắm mới vào cửa ngồi được mười phút mà vẫn bị cô ấy phát hiện ra.
Cô nhanh nhẹn trả lời: “Thật sự xin lỗi, ngày đó là bạn em ghé qua, nên…”
“Không có lần sau.”
Chị gái nhanh chóng trả lời mấy chữ ngắn gọn mà có lực.
Từ bốn chữ này, Bạch Chỉ ngỡ như có thể thông qua màn hình mà nhìn thấy bộ dạng tức giận của chị gái chủ nhà vậy.
Bạch Chỉ thở dài, có hơi áy náy.
Cô chia bánh quy ra thành hai phần, dùng túi nhỏ bọc cẩn thận, chuẩn bị thật tốt để ngày mai mang về cho chị gái nhỏ, thuận tiện mua thêm một chiếc bánh kem để tạ lỗi.