Phó Tây Phán vốn là người có tầm ảnh hưởng trong bệnh viện vậy nên tin tức anh theo đuổi Bạch Chỉ chả khác gì một trái bom lớn phát nổ, làm náo loạn cả bệnh viện Nam Quang, đã vậy uy lực còn vô cùng kinh người.
Khiến không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ đang ngo ngoe rục rịch của mấy y tá và bác sĩ còn độc thân vỡ vụn.
Đến ngay cả những vị trưởng khoa của các phòng ban bên cạnh cũng chỉ còn biết thở dài ngao ngán, vốn dĩ bọn họ muốn giới thiệu cho con gái của mình, nhưng bây giờ xem ra không thể được rồi.
Giờ nghỉ trưa, các y tá và bác sĩ trong khoa đều vây quanh Bạch Chỉ hỏi han.
“Bác sĩ Bạch, cô đồng ý với Phó Tây Phán rồi hả?”
“Bác sĩ Bạch, sao cô lại làm được vậy nha? Tôi ở bệnh viện này đã 4 năm rồi mà còn chưa từng thấy qua bác sĩ Phó như vậy đâu.”
“Đúng thế! Thật lợi hại.”
Bạch Chỉ ôm trán, vẻ mặt xấu hổ.
Cô cũng muốn biết Phó Tây Phán đang bị chập mạch chỗ nào đây.
Mấy người đang nói chuyện rôm rả, bỗng nhiên Phó Tây Phán bước vào văn phòng bác sĩ, nhẹ nhàng gõ cửa: “Đi nhà ăn không?”
“Đi!”
Bạch Chỉ bị bọn họ hỏi đến mức hết kiên nhẫn, trùng hợp Phó Tây Phán lại đến đúng lúc, giải cứu được cô.
Nhưng ngay sau khi cô đi theo anh ra khỏi phòng, vẻ mặt lại lập tức xị ra.
Giải cứu đúng lúc cái gì chứ, rõ ràng người mang đến phiền phức cho cô chính là anh mà!
Trường đại học Y bắt đầu nghỉ lễ, thân là giảng viên ở đó cho nên Giang Ly đương nhiên cũng nghỉ lễ theo.
Bấy giờ cô mới có thêm càng nhiều thời gian để quan tâm, ở bên Lâm Kinh Mặc vẫn còn đang trong quá trình trị liệu phục hồi.
Mấy người cùng ngồi tại nhà ăn, Diệp Viễn Chí nhìn một bàn đầy thức ăn mà chảy nước miếng ròng ròng.
Anh không khỏi khen ngợi: “Oa! Giang Ly à tay nghề của chị quá xuất sắc luôn!”
Bạch Chỉ gắp một miếng thịt vào bát cô, phụ họa theo: “Tất nhiên rồi, chị Giang Ly làm gì cũng đỉnh.”
Diệp Viễn Chí quét một vòng những người đang người cạnh, ánh mặt đột nhiên dừng lại ở người ngồi đối diện.
Anh kinh ngạc nhìn Lục Uyển Đồng trước mặt.
Cô ấy không ốm đau, cũng không làm việc trong bệnh viện, nhưng mà mỗi lần Giang Ly mang cơm đến cho Lâm Kinh Mặc, cô ấy luôn theo sát đi cùng.
Diệp Viễn Chí không nhịn được hỏi: “Lục Uyển Đồng, sao cô lại đến đây?”
Lục Uyển Đồng nhai đồ ăn trong miệng, ậm ờ nói: “ Tôi lái xe đưa chị Giang Ly đến.”
Diệp Viễn Chí bĩu môi: “Ừm…..”
Bạch Chỉ ngồi bên cạnh, nghiêm túc đẩy tất cả cà rốt trong đĩa sang một bên.
Giang Ly nhìn thấy, học theo giọng điệu của ba Bạch Chỉ dạy dỗ: “ Tiểu Chỉ à, ăn cà rốt rất tốt có thể làm sáng mắt, làm da dẻ trắng trẻo, ngăn ngừa bệnh đường ruột, bổ huyết. Em nên ăn nhiều vào. Kén ăn không được đâu, sẽ không xinh đẹp nữa.”
Lục Uyển Đồng giơ ngón tay cái lên, thở dài: “Giống. Quá giống luôn. Đến cả sự tinh túy của bác sĩ Bạch mà chị cũng học được.”
Bạch Chỉ trợn mắt nhìn Lục Uyển Đồng, tiếp tục công việc gắp hết cà rốt sang một bên.
Sớm biết phiền phức thế này thì cô đã không thèm gọi cơm rang.
Từ nhỏ cô đã không thích ăn cà rốt, đặc biệt khi nhìn thấy trong chợ có con thỏ trắng ngậm củ cà rốt trong miệng, cô lại càng thêm ghét cà rốt.
Phó Tây Phán ngồi trước mặt cô nhìn, nhẹ giọng nói: “ Tối về nhà, tôi làm cho em bánh pudding cà rốt, như thế có phải sẽ ngon hơn không?”
Vừa nghe thấy Phó Tây Phán có ý định kết hợp món cô ghét nhất là cà rốt và món bánh yêu thích nhất lại với nhau, suýt dọa Bạch Chỉ bay màu.
Mà lời nói vừa mới thốt ra, đã thu hút sự chú ý của những người khác.
Chỉ có người biết rõ nội tình là Lục Uyển Đồng, khóe miệng cô ấy cong lên, vẻ mặt như đang xem kịch hay.
Người hay lắm chuyện như Diệp Viễn Chí tinh ý bắt được điểm đáng nghi trong lời nói của Phó Tây Phán, anh dứt khoát hỏi: “Về nhà? Hai người ở cùng nhau sao?”
Hai má của Bạch Chỉ đỏ ửng, Phó Tây Phán nhíu mày, không biết nên trả lời như thế nào.
Lâm Kinh Mặc ho nhẹ một tiếng, muốn ngăn cản anh ta tiếp tục truy hỏi: “Việc của bọn họ chúng ta….”
“Có phải không thế? Anh Phó? Anh xuống tay cũng nhanh quá đấy? Tình hình như thế nào?”
Diệp Viễn Chí là người không quá tinh tế nên không ngừng truy hỏi.
Chuyện giữa Phó Tây Phán và Bạch Chỉ đã truyền đi khắp nơi, anh có nghe phong phanh ở bên phụ khoa, vốn ngay từ lúc bắt đầu ăn cơm là anh đã rén lắm rồi, nhưng đợi mãi mà chẳng tìm được cơ hội.
Bây giờ hiếm lắm mới bắt thóp được một lần Phó Tây Phán lỡ miệng, anh đương nhiên không thể bỏ qua được.
Mấy ngày này Bạch Chỉ bị những lời bàn bán khắp nơi này làm cho khó chịu, trong lòng luôn có ngọn lửa không tài nào dập tắt được cho nên lời nói của Phó Tây Phán bây giờ càng làm cô tức giận thêm.
Cô trừng mắt nhìn Diệp Viễn Chí, dọa anh ấy sợ hãi đến mức nuốt hết những lời chuẩn bị nói vào trong.
Bạch Chỉ cúi đầu nhìn xuống đĩa cơm của mình: “Em ăn xong rồi, bên khoa còn có việc, em đi trước.”
“Vậy tôi cũng phải quay trở lại……”
Phó Tây Phán chưa kịp nói hết câu, Bạch Chỉ đột nhiên ngồi trở lại vị trí của mình: “Vậy anh đi trước đi.”
Phó Tây Phán sững sờ vài giây rồi mới chậm chạp đứng dậy.
Bạch Chỉ lạnh lùng nói thêm một câu: “Phó Tây Phán, đừng có đi theo em nữa, rất phiền.”
Anh nhỏ giọng đáp: “Ừ. Anh biết rồi.”
Nhìn thấy bóng lưng hiu quạnh của Phó Tây Phán, Diệp Viễn Chí càng kinh ngạc hơn.
Phó Tây Phán, người luôn ngẩng cao đầu, giờ lại mang dáng vẻ thảm hại như hồn bay phách lạc, khiến cho anh càng thêm tò mò về Bạch Chỉ.
Anh nhịn không được khuyên: “Bác sĩ Bạch, cô đồng ý với anh ấy đi. Kỳ thật, Phó Tây Phán thực sự rất tốt. Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi cảm thấy anh ấy sẽ suy sụp mất.”
Bạch Chỉ không nói gì, chỉ bưng đĩa cơm theo sau Phó Tây Phán rời khỏi nhà ăn.
Sau khi hai người rời đi trong không vui, được một lúc Lâm Kinh Mặc cũng mất cảm giác thèm ăn nên đành bỏ đũa xuống, chống cằm thở dài.
Lát sau lại cầm đũa lên, dùng đũa gõ lên đầu Diệp Viễn Chí: “Ai khiến em nhiều lời.”
“Hả? Là tại em sao?”
Giang Ly và Lục Uyển Đồng cùng lúc nhìn anh ấy, đồng thanh nói: “ Chẳng lẽ lại…không?”
Sau khi ra khỏi nhà ăn, Lâm Kinh Mặc đến thẳng văn phòng bác sĩ.
Anh kéo chiếc ghế bên cạnh Phó Tây Phán rồi ngồi xuống: “Có phải cảm thấy tiểu Chỉ rất khó theo đuổi không?”
Phó Tây Phán ho khan một tiếng, tay lật hồ sơ bệnh án trở nên nhanh hơn, lòng dạ rối bời đáp: “Anh không về phòng bệnh mà còn rảnh rối đến đây làm gì? Lát nữa trưởng khoa sẽ đi kiểm tra phòng đấy.”
Lâm Kinh Mặc cười nhẹ, chân thành đề nghị: “Thực ra em không cần phải làm như vậy. Như thế này em cũng không thoải mái mà cả cô ấy cũng khó chịu. Phó Tây Phán, em chỉ cần là chính mình là được. Mở rộng lòng mình, cởi bỏ phòng bị sẽ tốt hơn là cư xử như bây giờ.”
Nói xong, anh vỗ vỗ vai Phó Tây Phán, từ từ bước về phòng bệnh.
Phó Tây Phán cắn môi, liên tục lẩm bẩm những lời đó: “Hãy là chính mình ư?”
****
Buổi tối, Bạch Chỉ trở về nhà, cô mở cửa bước vào thì thấy phòng khách tối om, không có bật đèn.
Bạch Chỉ sững sờ ba giây, Phó Tây Phán vẫn chưa về sao? Không đúng, hôm nay khoa ngoại không phải đúng giờ tan ca hả?
Cô thăm dò gọi một tiếng: “Phó Tây Phán?”
“Anh ở đây.”
Giọng nói truyền đến từ phía ban công.
Bạch Chỉ cởi giày, bật đèn phòng khách rồi bước nhanh vài bước vào phòng.
Cô thấy Phó Tây Phán đứng một mình bên chậu hoa, tay ôm một chậu hoa tử la lan [1] đã khô héo.
[1]Hoa tử la lan, hay còn gọi là hoa chuông tình yêu (valentine), có tên khoa học là Sinningia speciosa hay Gloxinia speciosa. Ngoài ra còn có một số tên gọi khác như hoa thánh, hoa mõm chó biển, đại nhâm đồng, hồng xiêm, phú quý. Cây có nguồn gốc từ Brazin.
“Anh sao vậy?”
Khuôn mặt u ám của Phó Tây Phán khiến không khí xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo.
Bạch Chỉ nghĩ tới những lời mình nói lúc trưa.
Thật lòng, khi cô vừa nói ra đã thấy hối hận rồi.
Nghĩ đến trước đó khi dọn dẹp trong phòng sách nhìn thấy <Quyển sổ tình yêu> của Phó Tây Phán.
Cô cảm thấy anh rất nghiêm túc, chỉ là dùng sai phương pháp thôi.
Bạch Chỉ dè dặt nói: “Những lời nói lúc trưa em không phải muốn nói anh nghe đâu, chỉ là…..Ờ….”
“Không sao.” Phó Tây Phán cố gượng cười: “ Anh cũng không để ý.”
Bạch Chỉ nhìn chậu hoa trên tay anh, lại nhìn giàn cây tử la lan bên cạnh.
Lúc đầu, trong tờ giấy ghi những lưu ý khi ở cùng, Phó Tây Phán đã viết rõ ràng rằng hi vọng người thuê nhà có thể giúp anh chăm sóc cây cối ở ban công, anh thậm chí còn viết ra đặc điểm của từng loại cây và những điểm lưu ý khi chăm sóc chúng.
Chỉ duy nhất giàn tử la lan là anh tự tay chăm sóc.
Cô thường thấy Phó Tây Phán ngồi trên chiếc ghế đan ngoài ban công, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào những cánh hoa, ánh mắt dịu dàng.
Những bông hoa đó hẳn là rất quan trọng đối với anh.
Bạch Chỉ đoán.
“Phó Tây Phán, những bông hoa này…..”
Lần này, anh không từ chối sự quan tâm của cô, mà còn chủ động nói: “Đây đều là hoa mà mẹ anh thích nhất. Những chậu này là do anh mang từ nhà đến.”
“Nhưng mà không biết năm nay bị làm sao chúng đột nhiên đều khô héo hết.”
Bạch Chỉ mím môi, khẽ đặt tay lên vai anh.
Phó Tây Phán cười: “Anh không sao. Thật đấy.”
Bạch Chỉ đứng với anh ở ngoài ban công một lúc, ánh mắt nhìn vào những chậu tử la lan trước mặt, cô chợt nhớ ra bố của Lưu Đình cũng là một người trồng hoa, vừa hay ông ấy mới làm phẫu thuật xong nên vẫn chưa xuất viện, có lẽ ngày mai cô có thể đến hỏi ông ấy xem sao.