Lúc Tư Gia Di sắp rẽ vào khu phố nhà mình bỗng phát hiện có một chiếc xe đi theo phía sau.
Chiếc xe kia càng tiến sát, Tư Gia Di lại nhấn chân ga. Nhưng tình hình giao thông không tốt lắm, muốn đi nhanh cũng chẳng hơn được bao nhiêu, đành dẫn chiếc xe phía sau đi lòng vòng.
Cô ở khu phố này nhiều năm, sớm đã thông thuộc đường ở nơi đây. Cô chạy lòng vòng đến lúc cắt đuôi được chiếc kia mới yên tâm, lái xe quay trở về nhà.
Cô không ngờ phóng viên đã sớm chầu chực trước cửa nhà cô ôm cây đợi thỏ.
Mấy tháng gần đây, hiếm khi Tư Gia Di thoát được khỏi vòng vây của phóng viên. Nhưng lần đầu tiên cô gặp tình huống như ngày hôm nay, phóng viên nhiều hơn cả lần đầu tiên cô tham gia lễ trao giải. Lời cảnh báo của Diêu Tử Chính văng vẳng bên tai, Tư Gia Di không kịp giải thích những nghi vấn đang dấy lên trong lòng cô lúc này. Cô vội vàng quay đầu xe, đi thẳng ra đường lớn.
Cô nhìn qua gương chiếu hậu, có người đã phát hiện ra xe của cô, không ngừng hét tên cô rồi chạy về phía này. Tư Gia Di liên tục tăng tốc, đúng giây phút cô chuẩn bị rẽ vào một lối ngoặt phía trước thì đột nhiên có người xông ra. Người này muốn chặn đường của cô, tay vẫn còn cầm máy ảnh bấm liên tục. Trong tình thế cấp bách, Tư Gia Di bẻ tay lái, xe rẽ ngoặt sang một bên đường rồi chấn động mạnh, sau đó âm thanh va chạm lớn vang lên.
Đầu óc Tư Gia Di bỗng mơ màng, cô mơ hồ nghĩ: Chắc là đâm vào giải phân cách rồi.
Cùng với âm thanh túi khí an toàn mở ra, Tư Gia Di dần mất đi ý thức.
***
Lúc tỉnh lại, Tư Gia Di nhận ra mình đang ở bệnh viện, bởi xung quanh cô toàn mùi thuốc khử trùng.
Tay chân cô có thể cử động nhưng đầu óc vô cùng choáng váng, cổ bị đặt nẹp không thể động đậy được. Đầu giường bệnh của cô có tiếng máy chạy ù ù. Trong màn đêm có bóng người đi về phía cô, bước đi chậm rãi. Tư Gia Di giật mình, nhìn theo hướng âm thanh phát ra, ngỡ ngàng khi thấy một cơ thể cao lớn. Nhưng cô vẫn vô thức nói: “Diêu Tử Chính?”
Diêu Tử Chính đi đến bên giường bệnh, dưới ánh trăng mông lung mờ ảo, anh xoa đầu cô.
Sự bình tĩnh của anh lúc này khiến người ta có thể yên tâm, nhưng cô vẫn muốn hỏi một câu: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Hãy tin tôi, đừng hỏi gì cả.”
Câu nói đã chặn họng cô.
Sau đó cô ở nhà dưỡng bệnh vài ngày, thật ra so với chuyện nói cô là bệnh nhân, chẳng thà gọi cô là phạm nhân còn hơn. Ở tạm một biệt thự ở ngoại ô của Diêu Tử Chính, tivi chỉ bắt được vài kênh, cũng chẳng có internet.
Cả hai cùng nghỉ ngơi, phần lớn là hai người ở bên nhau.
“Tại sao trước đây chưa từng nghe anh nói có một ngôi biệt thự đẹp thế này?”
“Chỉ khi nào thật phiền lòng tôi mới đến đây nghỉ xả hơi vài ngày. Từ sau khi ở cùng em, rất ít khi tôi cảm thấy buồn phiền.”
Tư Gia Di thích nghe những câu thế này, nhưng vấn đề xảy ra trước đo khiến cô không kìm được hỏi anh: “Khi nào chúng ta về thành phố?”
“Nghỉ ngơi vài ngày với tôi cũng không thích à?”
“Thường ngày anh còn bận rộn hơn em. Bây giờ nghỉ ngơi rảnh rỗi như vậy làm sao anh chịu được?”
“So với công việc, em vẫn quan trọng hơn.”
Tư Gia Di nhận thấy người đàn ông này nói chuyện rất cẩn trọng, trong lòng cô lại thầm nghĩ, anh rất có tương lai làm chuyên gia đàm phán.
Cô đeo nẹp cổ nên ăn cơm hay thay quần áo rất khó khăn. Diêu Tử Chính tự nguyện giúp cô, làm chuyện nào cũng hoàn hảo, chăm sóc cô vô cùng chu đáo. Tư Gia Di cảm thấy đây là lần đầu tiên cô chính thức bước vào cuộc sống của người đàn ông này.
Thì ra anh cũng thích ăn sô cô la của hãng đó.
Thì ra khả năng bếp núc của anh thật tệ, ngoài làm salat ra thì những món khác đều thất bại thảm hại.
Thì ra không phải anh thuận tay trái từ khi còn nhỏ mà do anh tập thành thói quen. Bởi thời niên thiếu anh bị người bác đánh dẫn đến tổn thườn dây thần kinh tay phải.
Thì ra anh không hề am hiểu cách phối caravat. Tư Gia Di phải phối sẵn caravat với áo sẵn đó để anh tiện dùng.
Thì ra chỉ cần anh ở nhà thì đều đi chân đất, không bao giờ xỏ dép lê.
Thì ra anh chưa từng xem qua bộ phim điện ảnh đầu tiên của công ty mình.
Thì ra con người cao ngạo như anh chỉ cần lộ cái tính trẻ con ra sẽ khiến người khác… Tim đập thình thịch.
Ánh mặt trời trên cao khiến thời tiết ấm áp. Tư Gia Di đang tựa người bên cửa sổ sát đất phơi nắng thì nghe thấy tiếng bước chân. Tư Gia Di vừa nghiêng đầu nhìn, anh đeo cho cô một chiếc kính râm: “Ánh mặt trời rất độc, đừng để mắt bị tổn thương.”
“Anh vừa đi đâu?”
“Đi mua vài thứ lặt vặt.”
“Đồ ăn à?”
“Hình như gần đây em béo lên không ít, vẫn muốn ăn thêm à?” Mặc dù anh nói thế, nhưng lại quay ra phòng khách, xách một túi đồ ăn vặt đến đây.
Tư Gia Di khá thèm ngủ, cũng tăng cân. Nhưng cô có lý do chính đáng: “Vai diễn mới của em cần tăng cân. Mũm mĩm một chút mặc sườn xám mới đẹp.”
“…”
“Đúng rồi, anh có hỏi bác sĩ xem bao giờ em mới được bỏ nẹp cổ không? Em phải trở về quay bù, bộ phim đã chậm tiến độ lắm rồi, chậm nữa là em chịu trách nhiệm được đâu.
“Không sao cả, lần trước tôi gặp đạo diễn Bành, ông ấy nói bảo em nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho tốt. Thậm chí ông ấy còn bảo muốn đến thăm em đấy.”
Tư Gia Di không tưởng tượng được vị đạo diễn nổi tiếng ấy lại hạ giọng bảo muốn đến thăm cô.
Cô càng không ngờ được, người đầu tiên đến thăm cô không phải là đạo diễn Bành.
Khi tiếng chuông cửa vang lên, Tư Gia Di đang xem tivi chán đến mức sắp chết. Diêu Tử Chính đã rời khỏi nhà, cô không thể không tự mình đứng lên mở cửa.
Nhìn qua mắt mèo trên cửa ra ngoài, người cô nhìn thấy là...
Quý Khả Vi.
***
Tư Gia Di do dự hồi lâu mới mở cửa. Quý Khả Vi đứng ngoài cửa nhìn cô chằm chằm khiến cô đỏ mặt, nhưng cô ta vẫn nở nụ cười: “Xem ra khoảng thời gian này đúng là đã nghỉ ngơi rất tốt.”
“…”
“Sao thế? Không mời tôi vào nhà sao?”
Mặc dù Tư Gia Di vẫn lùi nửa bước để cô ta vào, ánh mắt vẫn đầy vẻ cảnh giác chưa từng thả lỏng. Đối với vẻ mặt của cô, Quý Khả Vi chỉ cười nhàn nhạt, thong thả bước vào cửa: “Căn nhà này vẫn y như trước nhỉ, đồ gia dụng cũng không hề thay đổi.”
Những lời này nghe cực kỳ chói tai, Tư Gia Di miễn cưỡng nhếch miệng nói mới vị khách không mời mà đến này: “Quý tiểu thư, cô đang dùng thân phận bạn gái cũ đến nơi đây để đánh giá chốn yêu đương cũ của hai người đấy ư?”
Quý Khả Vi chau mày, nhưng rõ ràng tâm trạng của cô ta vẫn rất ổn, thoải mái ngồi xuống sô pha: “Yên tâm đi, tôi không có ý gì khác, chỉ đơn giản là cảm thán một câu mà thôi. Tôi từng chứng kiến miệng lưỡi sắc bén của cô, nên cũng chẳng dám cãi nhau với cô một lần nữa. Chẳng là hôm nay thời tiết rất tốt, mà tôi lại chẳng có lịch trình công việc. Nhàn rỗi đơn giản là buồn chán, cho nên tôi định đi thăm bạn bè, vừa đúng dịp đi ngang qua nơi này. Tôi còn đang nghĩ không biết có phải cô ở đây hay không. Nghĩ là làm, tôi liền đến xem, chẳng ngờ kết quả là tôi đoán đúng.”
Nói xong cô ta đột nhiên ngước mắt, liếc nhìn Tư Gia Di đầy ý tứ: “Nói thật, tôi thật sự ghen tị với cô. Bởi vì cô chẳng cần tốt nhiều tâm sức đã có thể cướp được người đàn ông của tôi. Cũng như lúc này, khi dư luận bên ngoài đang xôn xao thì cô laijd dược anh ấy cất giấu ở một nơi an toàn như nơi đây, tự do tự tại. Hẳn là có rất nhiều người phụ nữa cũng hy vọng có người đàn ông đối xử tốt với mình như vậy.”
Đây là ngưỡng mộ ư? Trong mắt cô ta đầy sự châm chọc và vẻ mặt khẩu thị tâm phi. Tư Gia Di đã nhìn thấu bộ mặt cô ta. Ánh mắt kia khiến người ta cảm thấy trông mình rất buồn cười. Cho dù ai bị nhìn kiểu này cũng sẽ muốn chấm dứt nhanh mọi chuyện: “Có chuyện gì thì nói thẳng đi. Cái gì mà ‘dư luận bên ngoài đang xôn xao’?”
Quý Khả Vi nhún vai, sự châm chọc trong mắt cô ta càng sâu, giọng điệu càng trở nên thoải mái: “Chuyện cần biết thì một ngày nào đó tự cô sẽ biết. Anh ấy đã cảnh cáo tôi, anh ấy bảo tôi không được phá hỏng việc của anh ấy.”
Tư Gia Di không kiềm chế được, hừ lạnh một tiếng: “Thì ra lời nói của cô Quý đây thật đi vào lòng người. Nếu cô cho rằng, chỉ vì cô chạy tới đây hót vài ba câu vô vị thì tôi sẽ chạy đến tìm và làm ẫm ĩ lên với anh ấy thì cô sai hoàn toàn rồi đấy.”
Tư Gia Di không biết sắc mặt Quý Khả Vi thay đổi nhanh chóng trong phút chốc có phải là do bị đoán đúng tim đen hay không. Bởi vì dường như chỉ sai giây lát, cô lại khôi phục lại vẻ mặt không muốn tranh cãi: “Cô nghĩ nhiều quá rồi, tôi thật sự muốn nói với tư cách bạn bè, tôi không lừa cô. Nếu không ngại cô có thể đi cùng tôi, người bạn này của tôi, có khi cô còn biết rõ hơn ấy chứ.”
***
Cụm từ nổi bật trên các tạp chí là “Bịa đặt gia thế” của một ngôi sao nữ trẻ chính là sự kiện chấn động độc nhất vô nhị. Mặc dù đã trôi qua được một thời gian nhưng vẫn không ngừng gây bão trong dư luận. Dưới tốc độ truyền bá kinh người của Internet, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, “Bịa đặt gia thế” chính là chủ đề nóng nhất hiện nay. Bởi thế hầu hết những thông tin về người thân, bằng cấp, gia cảnh và thậm chí cả tin đồn từng đụng chạm dao kéo của nữ minh tinh này đều bị người ta đào bới. Đương sự lại biến mất tăm mất tích, công ty quản lý đang rất cô gắng bưng bít mọi chuyện.
Nhưng mấy ngày gần đây, sự kiện ấy dường như có chuyển biến. Tờ tạp chí nổi tiếng kia bị tố cáo “Tung tin bán đứng, giao dịch ngầm giúp một số công ty chèn ép nghệ sĩ nhà khác” như lời đáp trả tin tức kia. Toà soạn tung tin tức kia cũng bị cục nghệ thuật điều tra, khó mà bảo đảm sự an toàn, nữ ngôi sao kia cũng được rất nhiều nghệ sĩ đứng ra bảo vệ, trong đó không thieus những diễn viên gạo cội nổi tiếng. Cùng lúc đó công ty quản lý tung chứng cứ bác bỏ tin đồi lâu nay.
Công chúng như người đi trong sương mù, giới giải trí càng thêm hỗn loạn. Người nào đó đang ngồi trong văn phòng, vừa nói chuyện với đạo diễn, vừa nghe điện thoại cầu cứu của tổng biên tập tạp chí kia.
“Diêu tiên sinh, tin tức là do nghệ sĩ công ty anh gửi cho tôi, còn chính tôi là người cho phép công khai tin tức đó, không nên để liên luỵ đến cả toà soạn. Anh làm như vậy là muốn đẩy tôi vào chỗ chết đấy ư?”
Người nào đó cất giọng lạnh lùng như gió thoảng: “Có một số người, nếu không lột da tróc thịt sẽ không chịu dễ dàng ngoan ngoãn.”
“Mọi chuyện đều nằm trong tay Diêu Tử Chính cậu, tôi không còn gì để nói. Cậu ra điều kiện đi.”
Diêu Tử Chính khẽ cười:
“Thứ nhất, tôi muốn trang nhất tập san tuần tới của các anh phải đăng tin xin lỗi và làm rõ sự việc.”
“…”
“Thứ hai…”
…
…
Khi cuộc điện thoại sắp chấm dứt, di động bên cạnh máy bàn trên bàn làm việc của Diêu Tử Chính đổ chuông. Diêu Tử Chính không nghe mà liếc mắt nhìn biểu tượng trên màn hình di động, vẫn tiếp tục không nghe. Nhưng chỉ một lát sau, di động lại đổ chuông lần nữa. Kiên trì như vậy, Diêu Tử Chính ngắt điện thoại với tổng biên tập của tờ tạp chí kia, nhận cuộc gọi từ di động.
Anh không nói câu nào.
Đối phương bị ép nên không thể không mở miệng trước: “Đoán xem bây giờ em đang ở đâu.”
“Có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
“Quả nhiên là người yêu, hai người các anh đến cả lời nói cũng giống hệt nhau.”
“Em đi gặp cô ấy?”
“Thật chẳng giấu được anh chuyện gì. Vậy anh lại đoán xem, em làm như vậy để làm gì?”
Diêu Tử Chính đứng bật dậy, bước nhanh về phía cửa văn phòng. Đến lúc này sự tức giận như con sóng cuộn trào mà anh thể hiện trong giọng nói: “Quý Khả Vi, không nên thách thức giới hạn tha thứ của tôi.”
“Anh phải đối phó với đối thủ của anh trước rồi hay tới đối phó với em…”
Giọng điệu bị chọc giận của người phụ nữ đột nhiên chuyển biến, trong giọng nói dường như có ý cười: “Hôm nay em vốn định đến thăm Diêu Á Nam. Anh giỏi đoán lòng người như vậy, thế thì anh thử đoán xem, nếu để cô ta nhìn thấy mộ phần của Diêu Á Nam, cô ta sẽ phản ứng thế nào?”
Không đợi anh kịp nói gì, Quý Khả Vi đã ngắt điện thoại.