Đã bao lâu rồi nhỉ? Rất lâu rồi. Chẳng biết từ ngày tháng nào, năm nào, Thiên Hinh đã luôn làm một nàng đá yêu bên bờ sông Hinh quanh năm xanh mướt. Khi ấy, nàng ngày ngày đều ngắm một chú Cửu Tiêu Hồ.
Lông của hắn có màu lạ lắm, là hồ ly chín đuôi màu đen. Không biết có phải vì sự khác biệt ấy mà hắn bị đồng loại xa lánh hay chăng mà lúc nào cũng thấy cô tủi một mình, thi thoảng lại ngồi thơ thẩn bên bờ sông Hinh, đối diện nàng. Thi thoảng lại thấy bắt cá, nghịch nước rồi cũng lại thoáng trầm tư một khúc.
Trông hắc hồ ly buồn lắm.
Hòn đá muốn nói mà chẳng thể được. Nó không chuyên tâm tu hành đâm ra mãi không thể hóa nhân dạng.
Trái ngược với nàng thạch yêu. Một thời gian sau, chú hồ ly đen nhẻm đã hóa thành người. Khi hắc hồ ly quay lại tạm biệt dòng sông Hinh lần cuối, đó là khi cục đá biết rung động.
Hắn đẹp lắm, từ ngũ quan, dáng dấp cho đến phong thái. Khi ấy, cũng là tuyết đầu mùa, từng dòng nước lạnh cắt da cắt thịt liên tục chảy, cọ xát vào người cục đá nhưng cũng không đủ để khiến trái tim nó thôi rạo rực, rung rinh. Từng hạt tuyết nhỏ đậu lại trên mái tóc đen láy và bờ vai hắc y nam tử khiến hắn đẹp xao xuyến một cách vô thực, từng đường nét đều như tạc tượng.
Cục đá ngắm hắn từ rất lâu rồi, nhưng không ngờ được hắn lại là một mỹ nam tử anh tuấn, tiêu sái như thế, lại có nét kiêu kì vốn có của một Cửu Tiêu Hồ.
Lúc ấy hắn đã làm một hành động mà khiến trái tim sắt đá của nàng muốn mủn ra.
Hắn đã cầm cục đá yêu lên, rồi đưa nàng xa bờ hơn, hắn nói:
“Như thế thì mùa lũ ngươi sẽ không lo bị cuốn trôi nữa. Chuyên tâm tu luyện đi.”
Hắn đã từng tử tế dịu dàng với nàng như thế. Nhưng liệu hắn có còn nhớ nàng không? Hay đó chỉ là một hành động nhất thời thôi.
Hòn đá không biết.
Các Cửu Tiêu Hồ khác khi hóa chân thân sẽ có màu tóc trắng bạc điển hình, nhưng hắn lại khác, màu đen tuyền. Hòn đá băn khoăn không biết hắn có bị người ta xa lánh dè bỉu hay không, nó muốn kiểm chứng, nhưng lại đợi mãi chẳng thấy người về.
Thế là nó quyết tâm tu luyện.
Trong thời gian ấy, nó vẫn lẳng lặng bên bờ sông Hinh vậy thôi. Mấy mươi năm trôi qua, nghe những vị khách tản mạn qua dòng sông, nó biết được hắc hồ ly năm ấy đã khác xưa nhiều rồi.
Hắn đã thành một vị tướng ngang tàn, bạo ngược tung hoành tứ hải. Từ một hắc hồ ly lang bạt, tứ cố vô thân giờ đây đã có binh lực áp đảo, quyền khuynh triều dã trong tay được kì vọng sẽ trở thành Tân Đế của Yêu Giới. Người ta hay hắn là Cửu Vô Dạ.
Nó ôm giấc mộng đẹp có thể góp công bình định giang sơn mà lớn lên. Mấy trăm năm nay Yêu giới xảy loạn phân tranh, Yêu Đế bất tài vô dụng chỉ biết đè đầu cưỡi cổ mấy vị tộc trưởng, lão ăn chơi hưởng lạc rồi lại quay ra nịnh nọt các vị Đế vương khác của lục giới nhằm bảo toàn cái ngai vị lão đang ngồi, không quan tâm đến con dân Yêu giới đang lầm than, gào khóc ai oán ra sao.
Thành ra chúng yêu nổi dậy, xảy ra “loạn bách yêu”. Trăm loài yêu quái thi nhau đấu đá, tranh giành hoàng vị, kẻ này kẻ kia đòi xưng Đế thống nhất chúng yêu.
Phải đến từ khi Cửu Vô Dạ xuất hiện, hắn tận dụng quyền lực vốn có trong tay Yêu Đế tung hoành tứ hải, dẹp loạn tứ phương, Yêu giới mới mở ra cơ hội được thống nhất.
Hắn đã từng một đao tiễn Yêu Đế về Diêm Vương, hạ sát biết bao những kẻ cầm quân mà bất tài dù cho đó có là đồng loại của hắn, thẳng thừng giết những ai có ý đồ phản hắn. Cũng để thống nhất, bình định “loạn bách yêu” mà giết không biết bao mạng.
Bởi thế về sau, Cửu Vô Dạ được người ta gọi là bạo quân.
Cũng trong cái năm mà tên tuổi Cửu Vô Dạ nổi lên như diều gặp gió ấy, cục đá đã tương ngộ với một vị tiên lữ đi dạo qua bờ sông Hinh.
Người đó tự xưng là Thái Âm quân Cẩm Vân sư tổ, nghe hào nhoáng lắm. Đi cùng y có một thạch yêu khác đã thành người, tuổi đời tuy ít hơn nàng nhưng vì chuyên tâm tu luyện nên đã đi sớm một bước.
Cẩm Vân sư tổ nhận nàng về, đặt nàng tại viên trang nhỏ của ông.
“Xem nào, có phải nơi này thích hợp để tu luyện hơn phỏng?”- Ông vuốt chỏm râu bạc chỉ dài qua cằm một đoạn, cười hiền hậu nói.
Phải, viên trang của ông nằm trong rừng trúc thôi mà sao nó yên bình, dồi dào địa linh đến lạ thường.
Hòn đá nhanh chóng hóa thành hình người, được Cẩm Vân sư tổ đặt cho cái tên Thiên Hinh.
Thiên vì mong nàng sẽ luôn ngẩng đầu nhìn về tương lai phía trước, đừng vì oán niệm hay vì bất kì cứ gì đen tối của thế gian mà làm nhiễu loạn tâm tính. Hinh vì đó là bởi cơ duyên tương ngộ của đôi thầy trò bên bờ sông quanh năm dòng xanh mướt ấy.
Cẩm Vân sư tổ ôn tồn hỏi Hinh:
“Thế tiểu thạch yêu, con có muốn tu luyện tiên thuật không?”
Thiên Hinh nghiêng đầu hỏi đầy ngô nghê:
“Con là yêu, có thể tu luyện tiên thuật sao ạ?”
“Ồ, đương nhiên được rồi, đã là pháp thuật thì không phân chia chủng loại, giai cấp. Cũng như sau này nếu con không ngoan, rơi vào oán niệm, con sẽ thành ma, tiên hay ma là do tâm tính không phân biệt người hay yêu.”
Yêu thuật, tiên thuật hay tà đạo, chỉ cần người tu luyện có tâm niệm thì đều có thể học. Trong đó, tà đạo thì yêu hay tiên hay người đều dễ mà sa vào nhất. Chỉ cần trong lòng có tâm chướng tà niệm, không biết giữ mình đều sẽ trở thành món mồi béo bở cho ma quỷ lợi dụng, hoành hành.
Tiểu thạch yêu chơm chớp mắt, nó tiếp tục hỏi:
“Nhưng hình như tiên thuật chỉ có thể trị thương, cứu nhân độ thế thôi phải không sư phụ?”
Cẩm Vân dùng cây phất trần khẽ gõ nhẹ vào đầu Hình:
“Còn có thế bảo vệ chính mình, hành hiệp trượng nghĩa nữa.”
“Vậy thì con sẽ học.”
Hinh học là để tương lai sẽ cùng hắn cáng đáng giang sơn.
Nàng nghĩ rồi, nàng không thể im lặng làm hòn đá cả đời. Nàng muốn gặp hắn, bảo vệ hắn, rồi sẽ nói cho hắn tấm lòng của nàng, của một hòn đá đã luôn lẳng lặng ngắm nhìn hắn bên bờ sông Hinh suốt mấy trăm năm.