Yêu Hai Lần!

Chương 17



"Hạ An Nguyệt là con nuôi của Hạ gia, vào ba năm trước cậu ta bị tai nạn rất nghiêm trọng, nghe nói An Nguyệt sau  khi tỉnh dậy ngay cả tên tuổi cũng không nhớ Hạ phu nhân thấy cậu ta giống đứa con đã mất của bà nên liền nhận làm con nuôi" thuộc hạ thân cận hướng anh khai báo.
"Tai nạn? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Thưa Diệp Tổng vẫn chưa điều tra kỹ càng được thông tin của người này quả thật mơ hồ."
"Vậy sao."
Bất giác anh nở một nụ cười khó dò hiện trên gương mặt sắc lạnh làm cho thuộc hạ lạnh hết sống lưng.
"Còn nữa thưa ngài tôi điều tra được cậu ấy gia nhập làng giải trí vào 2 năm trước. Lúc này cũng có một chút nổi tiếng sau đó dường như không xuất hiện trước truyền thông nữa. Có lẽ do cậu ta đắc tội với nhiều người máu mặt trong giới."
Sắc mặt của anh vẫn như cũ không thay đổi gì, đợi một lúc sau liền nói.
"Tối nay gọi người đó đến gặp tôi!"
______________________________________
Đánh liều gõ cửa căn phòng trước mặt, trong đầu cậu hiện lên suy nghĩ dường như việc này đã từng xảy ra rồi.
Cốc! Cốc! Cốc!
"Ai đó?" Tiếng nói từ căn phòng kia vang lên trầm thấp băng giá đến rợn người.
Hít một hơi thật sâu trả lời:
"Là tôi"
Cánh cửa mở ra, cậu bước vào bóng lưng và bờ vai rộng của người đàn ông trước mặt đập vào mắt cậu.
Thình thịch! Thình thịch!
Lại là cảm giác khó chịu truyền từ lòng ngực tới đại não đó. Lần nào cũng vậy chỉ cần nhìn thấy người này là đã khiến trong lòng cậu hiện lên một cỗ cảm xúc khó hiểu này.
Từ từ quay mặt lại nhìn con mèo đang run rẩy trước mặt, miệng anh không biết bao giờ đã cong lên một đường.
"Nghe nói cậu bị bệnh?" Lạnh nhạt hỏi một câu không thể hiện chút ý tứ gì.
"D...dạ vâng thưa ngài" cậu chột dạ trả lời.
Anh lại gần cậu khiến cậu sợ hãi mà lùi lại.
"Không phải hôm qua cậu còn có thể đá tôi sao? Hôm nay lại bệnh rồi?"
"K...kh..không...tôi.." cậu sợ đến nỗi nói lắp ngôn ngữ lộn xộn cả lên.
Anh đặt lên bàn một khẩu súng cùng một tờ giấy và cây bút.
"Ở đây có một khẩu súng cậu tự ra tay hay để tôi ra tay?"
An Nguyệt thấy khẩu súng mặt mày liền tái mét cho đến khi nghe anh nói xong hồn trực tiếp lìa khỏi xác.
Thấy dáng vẻ sợ hãi của cậu anh quả thực buồn cười. Thu gọn lại tâm ý của mình lại lần nữa lạnh lùng nói:
"Nếu không muốn chết thì cậu có thể ký vào bản hợp đồng này và trở thành tình - nhân - của - tôi!"
Cậu lập tức gật đầu chạy nhanh tới giật lấy cây bút trên bàn ký vào tờ giấy kia.
Phải đợi một lúc sau não mới kịp nhận ra cái hợp đồng đó là hợp đồng với ác ma!
"Tôi tình nhân của....ngài sao?" Cậu dùng ngón tay chỉ vào mình, gương mặt lúc này ngơ ngác không thể tả.
Diệp Vũ tiến sát lại gần cậu liếm vào vành tai nhạy cảm kia.
"Em nói xem?"
Anh đẩy ngã cậu lên giường rất nhanh chóng từng kiện quần áo trên người được cởi bỏ.
Cậu liền lập tức đoán được chuyện kinh khủng gì sắp xảy ra...
______________________________________
Bước xuống giường với đôi chân mềm nhũn, tay chống vào tường mon theo nó mà đi vào phòng tắm.
Cơ thể cậu đã được anh vệ sinh sạch sẽ, những dị vật trọng người cũng được lấy ra.
Nhìn vào gương cậu thật sự cảm thấy kinh hoàng. Từng vết hôn loã lồ hiện lên trên cơ thể cậu.
Thân dưới đau nhức.
"Rốt cuộc anh ta bị cấm dục bao nhiêu năm rồi chứ?" Mặc quần áo che đi vết thương kia cậu thầm mắng chửi.
Đóng cửa lại thật nhẹ nhàng mà bước ra ngoài như không muốn bị ai đó nhìn thấy. Hôm nay là ngày cuối của tiệc kỷ niệm nên có lẽ mọi người đã tập trung lại chuẩn bị rời tàu.
"Ôi thần linh ơi Hạ An Nguyệt của tôi cậu vẫn còn sống sao" quản lý Trịnh nhìn thấy cậu thì nước mắt, nước mũi vội chạy tới ôm chầm lấy cậu.
"Hơ hơ...Em sắp không xong rồi đây"
______________________________________
Chuông điện thoại reo lên, hiện lên màn hình là số lạ, cậu bắt mắt.
"Lưu số điện thoại này lại lần sau bắt máy trong vòng 3 giây!"
Bíp____!
Đứng hình mất vài giây liền tức giận mà chửi thề một câu.
"Tôi là chó bảo gì thì làm chắc, con mẹ nó anh dám..."
Tuy miệng chửi nhưng tay thì vẫn bấm máy lưu lại số điện thoại kia 2 chữ: "ÁC Ma"
"Sao mặt xụ ra thế có tin vui đây!"
Quản lý Trịnh vẻ mặt hớn hở bước vào.
"Chuyện gì chị Trịnh?" Cậu thắc mắc hỏi
"Có một bộ phim muốn mời cậu đóng, lại còn là vai nam thứ" quản lý Trịnh vừa vui vẻ vừa kích động nói.
"Còn nữa đây là phim có nhiều nhà đầu tư lớn, biên kịch và đạo diễn cũng vô cùng nổi tiếng cậu biểu hiện tốt một chút liền lập tức có nhiều cơ hội"
"Được chuyện tốt như thế nhất định phải ăn mừng, chị Trịnh đi thôi."  Cậu hướng quản lý nói.
______________________________________
"Cạn ly!" Uống cạn ly rượu trên bàn quản lý Trịnh cao hứng hướng con mèo đã say khướt đối diện nói.
"Ai ya Hạ minh tinh tửu lượng thật kém, cậu xem sau này nổi tiếng phải làm sao a~"
Đang nói chuyện vui vẻ bỗng đằng sau có tiếng của một người gọi tới.
"Không phải là Hạ An Nguyệt kia sao? Đường đường là một ngôi sao mà lại say xỉn đến mức này."
Người vừa nói là Bạch Kiến, tiểu thịt tươi đang hot nhất nhì hiện nay.
Quản lý Trịnh đang vui thì bị cụt hứng liền tức giận.
"Rốt cuộc Bạch đại minh tinh đây là muốn gì?"
Bạch Kiến bầy ra vẻ mặt ủy khuất.
"Tôi nào có ý gì chỉ là sợ cậu ấy bị người ta nhận ra thì không hay....a bậy rồi cậu ta thì làm sao bị nhận ra được hahaha"
"Làm phiền cậu đi cho" kiềm nén tức giận quản lý Trịnh nói với Bạch Kiến.
"Đương nhiên là phải đi rồi, không hiểu sao Diệp tổng hôm nay muốn tới đây ăn cơm trùng hợp tôi biết đường nên ngài ấy liền mời tôi haha"
Nói dứt câu như muốn chứng minh lời Bạch Kiến nói là thật, Diệp Vũ đang đứng trước mặt quản lý Trịnh khiến cô há hốc một phen.
"A Diệp tổng đã để ngài chờ tôi gặp người quen cũ..."
Chưa nói dứt lời thì Bạch Kiến đã thấy Diệp Vũ đi gần tới người đang nằm gục trên bàn kia, bế cậu gọn gàng trong vòng tay mình.
Bước ra cửa trong sự ngơ ngác của tất cả, anh còn không thèm liếc mắt đến Bạch Kiến một cái mà trực tiếp rời đi.
Một lúc sau trợ lý của Diệp Vũ mới nói với Bạch Kiến.
"Bạch tiên sinh ngài cứ từ từ dùng bữa tiền Diệp tổng sẽ trả, còn nữa ngài ấy cảm ơn tiên sinh vì đã dẫn đường đến đây."
Bạch Kiến tức giận đập bàn bỏ đi. Quản lý Trịnh vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác thì bỗng cười phá lên.
"Hahaha Bạch đại minh tinh không phải là đi ăn cùng Diệp tổng sao vậy mà bây giờ ngài ấy lại dẫn người của tôi đi.....Khoan sao Diệp tổng lại dẫn Hạ An Nguyệt đi chứ?"
______________________________________
Về đến biệt thự của anh, nhẹ nhàng đặt người say khướt trong tay xuống giường. Lau cơ thể cho cậu bằng nước ấm.
Sau đó ngồi cạnh mép giường ôn nhu mà nhìn ngắm con người mà anh thương nhất vuốt ve gương mặt cậu. Cuối cùng không kiềm được hôn lên bờ môi êm dịu của cậu.
Người con trai này hoàn toàn điều khiển thế giới của anh. Khiến Diệp Vũ rơi vào vực thẩm của trầm tư, khiến Diệp Vũ vì cậu mà điên cuồng.
3 năm trước khi Tiêu Ngọc giết cậu anh đã thề sẽ cho cô ta chết một cách khó coi nhất. Anh đã thề sẽ khiến cả Tiêu gia phải theo bồi cậu
Định dậy tính rót cho mình một ly nước ấm, nhưng lại cảm nhận được một lực đạo đằng sau đang không ngừng kéo anh lại.
"Đừng đi!" Giọng nói của cậu rất nhỏ.
Anh phải cuối xuống để nghe rõ thì bỗng bị một vòng tay ôm lấy cổ của mình kéo xuống.
Mặt đối mặt, mắt chạm vào nhau. Sau đó ánh mắt của cậu hạ xuống bờ môi của Diệp Vũ. Như có một ma lực gì đó cậu chạm môi mình lên nó, nụ hôn sâu kéo dài mang theo thứ xúc cảm khó nói.
"Tôi vốn dĩ đã muốn tha cho em, là em ép tôi"
______________________________________
Mệt mỏi mở mắt ra, có lẽ men say vẫn còn ám ảnh cậu. Đầu óc cậu đau nhức, nó lại càng đau hơn khi mới mở mắt ra đã hiện lên gương mặt người kia.
Gương mặt với ngũ quan anh tuấn hoàn mỹ. To gan mà chạm lên từng đường nét trên gương mặt anh. Trái tim cậu lại không tự chủ được mà đập liên hồi. Lập tức bỏ tay ra vô nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo.
Nhớ lại những chuyện hôm qua cậu liền xấu hổ đến đỏ mặt.
Nhìn xuống phía dưới của căn biệt thự cậu đã thấy vườn hoa xinh đẹp kia rồi. Đặc biệt nhiều nhất là hoa diên vĩ loài hoa mà cậu thích nhất.
Bất giác nhìn ngắm chúng mà mỉm cười.
"Thật đẹp!"
"Vẫn luôn rất đẹp!"
Nghe thấy âm thanh đầy từ tính truyền từ phía sau cậu giật mình quay đầu lại, là anh.
"Diệp tổng ngài dậy rồi"
Dường như đêm qua anh ngủ rất ngon, sắc mặt cũng vô cùng tốt.
Quả thực anh đã đứng đây nhìn cậu từ rất lâu rồi. Bảo bối của anh như những bông hoa diên vĩ xinh đẹp kia, cậu là hy vọng của anh, là ánh sáng cứu rỗi mọi thứ.
Từ 3 năm trước chưa đêm nào anh có thể ngủ trọn vẹn được một giấc nào, vốn dĩ không sợ bóng tối nhưng lại không thích cảm giác đối diện với nó dù chỉ một chút.
"Những bông hoa Diên Vĩ kia thật đẹp, tôi rất thích nó" cậu hướng anh nói
"Rất đẹp giống như người tôi yêu..." Mỉm cười ôn nhu anh bất giác nói.
Cậu sững người khi thấy nụ cười dịu dàng đó, tim lại một khắc mà chệch nhịp. Tự trấn an lại bản thân
"Bình tĩnh sự ôn nhu đó vốn dĩ không dành cho mày!"
"Cậu ấy tên Gia Bảo, là Bối Gia Bảo phải không?" Không hiểu sao cậu lại hỏi anh câu đó.
Anh im lặng một lúc sau lại trả lời:
"Phải!"
Vốn dĩ biết rõ câu trả lời nhưng vì sao bản thân lại khó chịu. Cái tên đó thật sự có sức mạnh vô hình khiến cho cậu cảm thấy đau lòng.
Lần đầu gặp cậu có lẽ anh đã nhầm cậu thành "Gia Bảo" của anh, cho đến mỗi khi giao hoan anh vẫn luôn gọi cậu là "Gia Bảo"... Có lẽ trong mắt anh cậu chỉ là một người thay thế của "Gia Bảo"
Đánh gãy những dòng suy nghĩ ngu ngốc hỗn độn kia của cậu.
"Đây là chìa khóa nhà, còn nữa thẻ ngân hàng mật khẩu là '0205' "
Đưa hai thứ đó ra trước mặt cậu.
"Hôm nay chuyển tới đây ở, thẻ ngân hàng em sử dụng lúc nào cũng được." Anh nói như cách một vị vua đang ra lệnh cho bầy tôi của mình. Đây là một mệnh lệnh không thể chống lại.