Yêu Không Thể Yêu

Chương 167



 

Chương 167

Bây giờ đến đề bù đắp mọi thứ, thực sự quá muộn rồi, không ai có thể trả Tiểu Thiên lại cho tôi. Bây giờ mới hiểu, xung quanh tôi, ngoại trừ tôi, không có ai đơn giản. Là tôi ngu, là tôi ngốc, lúc này tôi chỉ hy vọng con tôi có thể được sinh ra bình an.

Tôi nhắm mắt lại, không muốn nhìn ai nữa, trong lòng cầu nguyện Phật Tổ, dù phải dùng tính mạng của tôi cũng phải để cho con tôi được bình an.

Vì tôi đã thả lòng, đồng thời vị trí thai nhi không tốt, cho nên phải chọn sinh mổ khẩn cấp, trước khi làm phẫu thuật, tôi còn ký tên, ấn vân tay, còn nội dung là gì tôi không hề nhìn rõ.

Tôi khom người, phối hợp với bác sĩ gây tê là tất cả những gì tôi có thể cố gắng, tôi nhìn thấy rõ bụng tôi bị mổ ra từ ánh đèn phản quang, từng lớp từng lớp một, khi cảm thấy đau, đứa bé đã được lấy ra.

Tiếng đứa bé khóc rất to rõ, khiến sự lo lăng trong tôi lập tức được thả lỏng ra. Có thể khóc to như vậy chứng †ỏ phổi phát triển rất tốt. Trẻ sinh non sợ nhất là sự phát triển của phổi và não bộ.

Trong thời gian mang thai, tôi đã tiêm thuốc kích thích phát triển tim phổi. Dù có đau đến mấy, khó chịu đến mấy, tôi cũng có thể chịu đến khi con tôi sinh ra, có thể làm vì nó, người làm mẹ như tôi không bỏ qua bất cứ điều gì.

“Mẹ nhìn này, là một bé gái xinh xắn!

Thơm một cái nào!” Bác sĩ không hề nói đến chuyện đầu đứa bé, chuyện này chúng tôi sớm đã biết.

Tôi nghe thấy hai chữ “bé gái”, đầu tiên là sững sờ, sau đó là vui mừng. Vì là con gái, nếu sau này tôi và nhà họ Trang xảy ra chuyện gì, vậy thì khả năng tôi dành được quyên nuôi con là rất cao.

Tôi hôn lên đầu của bảo bối, nhìn thấy chiếc đầu nhọn, khuyết rõ một phần, tim tôi vô cùng đau đớn, càng hận Châu Tư Dĩnh hơn.

Cô ta làm gấy một tay một chân của tôi, tôi cũng sẽ không thù hận đến như vậy, nhưng cô ta lại ra tay với con gái tôi.

Có lẽ là do bản năng giữa mẹ và con gái, không ngờ bảo bối lại cười với tôi, tôi biết đây là cười trong vô thức nhưng tôi cảm thấy đây là nụ cười đẹp nhất trần đời. Đôi mắt kia đẹp đến nỗi làm tôi quên đi mọi đau đớn trên cuộc đời này.

Đứa bé nhanh chóng được bác sĩ đưa đến khoa sơ sinh, sinh non như vậy chắc chắn phải ở trong lồng kính, còn thêm bệnh bại não.

Tôi nôn ba lần trên bàn mổ, vì phẫu thuật khẩn cấp, lúc chiều tôi có ăn một chút nên dạ dày vô cùng khó chịu. Đợi đến khi chuyển sang nằm phòng bệnh, tôi lại nôn thêm hai lần nữa, toàn bộ thực quản đều đau rát.

Tôi mơ màng thiếp đi, dường như nghe thấy tiếng cãi vã, chắc là mẹ tôi tới! Toàn thân tôi mồ hôi chảy không ngừng, như thể tôi ngủ dưới nước vậy.

Mẹ tôi câm khăn bông giúp tôi lau mồ hôi, dùng bông ngoáy tai thấm nước, giúp tôi lau sạch môi. Y tá đến ấn lên bụng khiến tôi bị cơn đau đánh thức.

“Mẹ, mẹ gặp đứa bé chưa? Tình hình bây giờ ra sao?” Trang Dật Dương không ở trong phòng, tôi chỉ có thể hỏi mẹ tôi.

Nhắc đến đứa bé, mẹ tôi thở dài, “Mẹ mới nhìn thấy đứa bé một cái đã bị bác sĩ đưa đến khoa sơ sinh rồi, không cho nhìn thêm nữa. Mới nhỏ như vậy đã phải chịu khổi”

Đứa bé bị bại não, lúc này mẹ tôi không trách tôi, ngược lại là thương nó, điều này khiến tôi rất cảm động. Tôi vốn tưởng, mẹ tôi sẽ mắng tôi một trận, mắng tôi không nghe lời bà ấy, sau này nhất định sẽ hối hận.