Buổi sánglúc tỉnh dậy Mạc Mạc mơ màng nhưng có thể cảm nhận rõ có một đôi tay xấu xa đang để trên ngực cô, cách một lớp áo ngủ của cô mà cọ nhè nhẹ, lòng bàn tay nóng rực, thô ráp như muốn châm ngọn lửa lên người cô.
Mạc Mạc từtừ xoay người, đối mặt với khuôn mặt của Giản Chiến Nam, mắt phượng hẹpdài mang theo vẻ lười biếng, rồi lại mang theo sự tủi thân của ham muốnkhông thể thỏa mãn, có thể ôm, không thể sờ tùy tiện, có thể sờ nhưnglại không thể làm, nghẹn khuất, không biết có thể nghẹn đến hư đi khôngnữa?
Thân dướilửa nóng của Giản Chiến Nam cũng kêu gọi cơ thể của Mạc Mạc, con ngươiđen của hắn cũng nhìn Mạc Mạc, dù cảm thấy có nơi nào đó không đúng,nhưng sắc mặt của Mạc Mạc vẫn bình thản, ánh mắt trong suốt, sự trongsuốt không có ý loạn tình mê, lại thầm nghĩ muốn một chút, nhưng rất rõràng, đối với sự đụng chạm của Giản Chiến Nam hoặc nói, không có hứngthú với hắn.
Nếu như làMạc Mạc trước kia, nếu hắn đối với cô như thế, mặt của cô sẽ đỏ lên nhưtôm luộc, rồi êm ái mà kêu hắn là Anh Giản, hoặc là sẽ sợ hãi mà hônhắn, nhưng bây giờ cô đã không hề có tình cảm mà nhìn hắn.
Lửa nóngtrên người Giản Chiến Nam bỗng nhiên dập tắt, căn bản là không dập cũngkhông có biện pháp, bây giờ Mạc Mạc đang mang thai, hắn chỉ có thể nềnếp một chút. Nếu dưới tình huống bình thường này, mặc dù Mạc Mạc khôngcó hứng thú thì hắn cũng có cách để cô trở nên có hứng thú.
Bàn tay đặttrước ngực mềm mại của Mạc Mạc lại chạy xuống dưới bụng dưới của cô, đôi môi của Giản Chiến Nam hơi nhướng lên, khuôn mặt rất khôi ngô, có thỏamãn: “Mạc Mạc, con sẽ gọi là Giản Mạc Bảo được không?”
Giản MạcBảo, bảo bối của Giản Chiến Nam và Mạc Mạc. Nghe cái tên cũng biết người đặt tên rất thương và quan tâm con, tình cảm của hai vợ chồng mới tốtcỡ nào. Mạc Mạc chỉ ừ một tiếng cũng không nói tiếp. Thực ra cô đangnghĩ, đây là cái tên kỳ quái.
Giản ChiếnNam thấy Mạc Mạc không phản đối, trong lòng liền mừng mỡ, được voi đòitiên liền hôn môi Mạc Mạc, buổi sáng môi Mạc Mạc sẽ hơi cương lên mộtchút nhìn rất mê người, khiến người khác không thể nhịn được mà đi nếmmùi vị của nó.
Mắt Mạc Mạcnháy nháy, lông mi thật dài nháy theo con mắt, chớp như hai cánh bànchải nhìn mặt Giản Chiến Nam tới gần, cảm giác được môi hắn đã dán lênmôi mình.
Giản ChiếnNam như đứa trẻ ăn được kẹo, ăn được hương vị trong miệng Mạc Mạc, MạcMạc thuận theo, khiến nụ hôn sáng sớm của hắn càng thêm sâu, dục vọng cơ thể lại nổi lên, hai tay không tự chủ được mà tập kích nơi mềm mại nonmềm của Mạc Mạc. “Mạc Mạc…” hắn vừa thở gấp vừa lẩm bẩm bên môi cô, tay cũng đắm say vuốt ve nơi mềm mại kia, nói: “Bánh bao biến thành trái dừa rồi…”
So sánh kiểu gì thế, lúc Mạc Mạc đang muốn nói chuyện thì trần buồn nôn xông tới,đột nhiên đẩy Giản Chiến Nam ra, như con thỏ chạy vào toilet, Giản Chiến Nam xuống giường, vội nói: “Mạc Mạc, chậm một chút, nôn trên mặt đất cũng không sao…”
Mạc Mạc nônkhan trong toilet, Giản Chiến Nam vỗ nhẹ trên lưng cô, vừa luống cuốngchân tay lấy nước để cô súc miệng, sau đó theo thói quen mà ôm lấy MạcMạc, để cô nằm lại trên giường, lại gọi cho bác sĩ, hét lớn: “Vợ của tôi vừa mới nôn xong….”
“Bảo bối Mạc Mạc, muốn ăn gì.” Lúc Mạc Mạc ngẩn người, khuôn mặt điển trai của Giản Chiến Nam lại sántới gần, người sắp làm ba nên có dáng vẻ trưởng thành mới đúng, sao cứcảm thấy hắn lại ngày càng trẻ con.
“Cái gì cũng được, tôi không kén ăn…”chính xác mà nói là rất kiêng ăn, không thể trách cô, sở thích của tên tiểutử trong bụng rất kén, cô không chắc nữa, một hồi muốn ăn cái này, mộtlát lại muốn ăn cái kia, nhưng tới khi đưa tới bên miệng rồi thì lạikhông ăn vào được.
“Anh đi xem điểm tâm sáng có cái gì.” Giản Chiến Nam nói xong thì đi ra ngoài, Mạc Mạc nằm xuống, bàn tay mò vàodưới gối, mò tìm băng ghi âm, ánh mắt mê mang nhìn ngoài cửa sổ, cuốicùng không biết nhớ tới cái gì liền quyết định rời giường, sau khi rửamặt xong vừa lúc Giản Chiến Nam gọi cô ăn điểm tâm.
“Lát nữa anh phải tới công ty.” Lúc ăn, tầm mắt của Giản Chiến Nam rơi vào trên mặt của Mạc Mạc, bìnhthản nói một câu, nhưng thực ra như đang hỏi Mạc Mạc có muốn đi cùngkhông.
Mạc Mạc uống một miếng anh thịt bò, thờ ơ nói: “Tôi ở nhà đợi anh là được rồi.”
“Vậy em ở nhà nghỉ ngơi, anh sẽ cố gắng để về sớm.”
“Ừ,”
Sau khi ănsáng, đira cửa thì thấy hôm nay Mạc Mạc nhiệt tình hơn so với những ngày trước, bởi vì hôm nay Mạc Mạc nói với hắn hơn 3 câu, hơn nữa còn khôngcòn cách nào khác để hắn hôn, để cho hắn sờ..khiến hắn hơi không muốntới công ty “Mạc Mạc…”
“Đi đường cẩn thận” Mạc Mạc nói xong thì trực tiếp quay người về phòng ngủ.
Giản ChiếnNam muốn nói cô đi tới công ty cùng hắn, nhưng châm chước đến cục cưngđã ba tháng trong bụng cô, cho nên hắn hậm hực rời đi, nhưng lại luônkhông nỡ, đang muốn đi thì lại nghe thấy Mạc Mạc kêu “Giản Chiến Nam!”
Đôi mắt đencủa hắn híp lại, Mạc Mạc đã mặc bộ quần áo rộng thùng thình đi ra, tóccắt ngắn đã dài đến vai để hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu lại xinhđẹp “Hử?”
“Đi cùng đi. Một mình ở nhà rất chán.” Mạc Mạc thản nhiên nói, Giản chiến Nam bỗng nhiên vui sướng, ôm lấy eoMạc Mạc đi ra ngoài. Dọc đường đi, Giản Chiến Nam chuyên tâm lái xe, màMạc Mạc thì nhìn phong cảnh bên ngoài, im lặng….
Giản ChiếnNam chủ trì cuộc họp, còn Mạc Mạc thì xem tạp chí trong phòng làm việccủa hắn, đứng dậy đi ra bên ngoài. Mở cửa, mới bước nửa bước chân liềncó người chào hỏi “Cô Mạc, có gì yêu cầu ạ?”
Mạc Mạc nhìn cô gái trẻ tuổi trước mắt, nói nhỏ: “Lát nữa giám đốc họp xong, cô chuyển lời với hắn, nói tôi về nhà trước rồi.”
“Nhưng mà…”
“Tôi sẽ bảo tài xế đưa tôi về, không sao, bây giờ đừng làm phiền giám đốc họp.” Mạc Mạc nói xong liền đi tới thang máy, lúc thang máy đi xuống, cô hơi khẩn trương.
Ra khỏi tòanhà của công ty, Mạc Mạc hít một hơi thật sâu, đi tới ven đường, lúcđang muốn đón xe thì một cô gái xinh đẹp với khuôn mặt quen thuộc cùngtiếng cười trào phúng xuất hiện trước mắt cô.
“Thì ra thế thân tồn tại cũng rất có giá trị, không biết giá trị tồn tại của cô có thể duy trì được bao lâu.” Cô gái xinh đẹp mở miệng liền đâm thẳng vào vết thương của Mạc Mạc,nhưng Mạc Mạc đã không còn đau đớn nữa, con người luôn có giới hạn, côđã đau đủ rồi.
Mạc Mạc nhìn Nhã Nhi thản nhiên nói: “ Thế thân có giá trị hay không, không có quan hệ với tôi. Nhưng mà côcó giá trị hay không thì quyền quyết định không ở trong tay tôi, cho nên cô tìm tôi không phải là tìm lầm người rồi chứ.”
“Đương nhiên là rồi có giá trị, Chiến Nam với cô chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, hơn nữa, không bao lâu nữa bảo bối của tôi với Giản Chiến Nam sẽ rađời, cô vẫn là thế thân không có giá trị như cũ.”
Nhã nhi có con của Giản Chiến Nam!
Thật sao?
Hay giả?
Đây làchuyện không liên quan tới cô, cô cũng không cần, nhưng sao trái tim lại lén lút nhói đau từng cơn, khiến tay cô trở nên lạnh lẽo: “Vậy chúc các người hạnh phúc.” Mạc Mạc nói xong thì đưa tay ra bắt taxi, rồi nói với tài xế: “Quán cà phê XX.”
Xe chở Mạc Mạc chạy về phía trước thì Nhã Nhi chau màu nhìn theo hướng Mạc Mạc rời đi, cuối cùng cũng vội vã bắt một chiếc taxi “Đuổi theo chiếc xe phía trước.”
Mạc Mạckhông phát hiện ra có người đi theo mình, sau khi tới quán cà phê, thanh toán tiền xe xong liền đi vào trong quán, Tô Thiệu Cẩn vẫn chưa đến,Mạc Mạc liền tìm một chỗ để ngồi xuống.
Gọi cà phênhưng không uống, chỉ dùng bàn tay lạnh lẽo cầm chặt ly cà phê ấm áp,nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh, Mạc Mạc nhìn người đi lại trên đường,có bao nhiêu duyên phận vốn là gặp tháng qua, có bao nhiêu duyên phậnvốn là cả đời mà nắm trong tay.
Trong đầukhông kiềm chế được nhớ tới tình huống vừa rồi, còn có hành vi chào hỏitrẻ con lúc buổi tối của Giản Chiến Nam với đứa bé, nỉ non trong lúc mơmàng, hắn nói muốn đi học võ để bảo vệ cô.
Mặc dù tổn thương cô, nhưng từ trước tới nay người khác chưa hề làm tổn thương được cô.
Nhưng mà, chỉ một câu nói mớ lại khiến lòng cô nhiễu loạn.
“Mạc Tiêu Hữu, nghĩ gì mà xuất thần như thế, anh sống sờ sờ mà em lại không nhìn thấy.” Không biết Tô Thiệu Cẩn với khuôn mặt bực mình, tay thì chà đạp tóc côxuất hiện lúc nào, đỉnh đầu bị anh vò thành tổ chim, Mạc Mạc tức giậnchụp tay anh, rồi sửa lại mái tóc bị vò đến loạn cả lên.
Mạc Mạc chu mặt, trêu chọc Tô Thiệu Cẩn: “Không phải nói đến muộn là quyền của phụ nữa sao, nhưng mỗi lần gặp mặt thì người đến muộn lại là anh.”
“Vấn để này rất dễ giải thích.”’ Tô Thiệu Cẩn cười trộm, sau đó nói với vẻ mặt đứng đắn: “Nói rõ, em không phải phụ nữ, anh không phải đàn ông.”
“Đừng, cái logic này, em là phụ nữ hàng thật giá thật, còn anh, cùng lắm là gay.”
“Vậy, theo lời em thì anh cũng đường đường là nam nhi, không phải em đã nhìn qua rồi sao, các bộ phận của anh đều đầy đủ.” Tô Thiệu Cẩn da mặt dày, còn nháy mắt mấy cái, một chút cũng không biết cái gì gọi là rụt rè, chỉ biết làm sao đừng face.
Nhớ tới lầntrong bệnh viện đó, mặt Mạc Mạc đỏ lên, người đàn ông này chuyện đã baolâu rồi mà đến giờ còn nhắc tới, cô xấu hổ nói: “Còn nói nữa, hại em đau cả mắt.”
Tô Thiệu Cẩn nhướng mắt, vẻ mặt cười xấu xa: “Ai, nói lại, anh một bông hoa nam vàng ngây thơ, đều bị em nhìn hết, có phải em nên chịu trách nhiệm với anh không?”
Bông hoa nam vàng, thiếu chút nữa là Mạc Mạc cười phá lên, “Chú ý hình tượng, đừng có dạy hư cục cưng trong bụng em.” Tay Mạc Mạc chỉ chỉ về phía bụng mình.
“Xin lỗi, xin lỗi, lời trẻ em không kiêng kỵ….” Tô Thiệu Cẩn không chân thành mà khom người, tỏ vẻ mình đã nói sai.
Mạc Mạc bấtđắc dĩ liếc mắt trừng Tô Thiệu cẩn một chút, cũng là người đàn ông haimươi mấy tuổi đầu tôi, còn lời trẻ em không kiêng kỵ. Lắc đầu, vẻ mặtđầy ý cười.
“Mạc Mạc, em nói tìm anh muốn nói chuyện?”
Mạc Mạc lặng đi, vẻ mặt hơi bất thường “Ừ, …có việc, chuyện là thế này….”
Mạc Mạc nóichuyện với Tô Thiệu Cẩn, Nhã Nhi đứng ngoài quán cà phê dễ dàng nhìn lén được, thấy Mạc Mạc và Tô Thiệu Cẩn thân mật, bộ dạng nói cười vui vẻ,Nhã Nhi không nhịn được mà đưa di động ra chụp ảnh của Mạc Mạc và TôThiệu Cẩn.
Đang muốnrời đi thì thấy Mạc Mạc đứng dậy, dường như đang nói lời tạm biệt vớingười đàn ông kia, Mạc Mạc đi ra cửa, Nhã Nhi vội trốn ở phía sau xe.
Tô Thiệu Cẩn muốn tiễn Mạc Mạc, nhưng Mạc Mạc từ chối, Tô Thiệu Cẩn cũng không miễncưỡng, bởi vì người đàn ông kia sẽ đến đón Mạc Mạc, anh chỉ là người bạn bình thường của Mạc Mạc mà thôi, cùng lắm cũng chỉ là bạn tốt, khôngphải người đàn ông của Mạc Mạc, cho nên anh sẽ rời đi như thế.
Mạc Mạc thấy Tô Thiệu cẩn lái xe đi, từ từ quay người, nhìn thấy thùng rác venđường, một tay cô nắm chặt, sau đó do dự từng bước đi tới bên thùng rác, đứng im trong một lúc, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, đưa cái gì đó trong tay vứt vào thùng rác, rồi xoay người bước đi.
Cô có ngườithân, không phải là người nào khác mà chính là cục cưng trong bụng cô,cùng sống nương tựa lẫn nhau, cùng sống trong một cuộc sống hạnh phúcđơn thuần, cô sẽ làm một người mẹ tốt, yêu cục cưng của mình, nhìn nóphát triển từng chút một, sự việc như thế nhất định sẽ rất hạnh phúc,rất hạnh phúc.
Hận thù, đau thương chỉ có thể khiến con người ta rơi vào địa ngục, cô không nên như thế, không nên, nói tạm biệt với tất cả trong quá khứ, cô muốn một cuộc sống mới, cục cưng là duy nhất với cô, là hi vọng của cô.
Cô muốn nói lời tạm biệt triệt để với quá khứ!
Tạm biệt mối tình đầu!
Tạm biệt tình yêu!
Tạm biệt thù hận!
Tạm biệt Giản Chiến Nam!
Không bao giờ gặp lại nữa!
Mạc Mạc mà một kẻ lừa gạt, một kẻ siêu lừa gạt.
Khi GiảnChiến Nam họp xong không tìm thấy Mạc Mạc, cô nói về nhà rồi, nhưngtrong nhà cũng không có bóng dáng của cô, nhà chính thức của cô, nhà của Lăng Việt Nhiên cũng không có, điện thoại của cô dù hắn gọi thế nào đinữa cũng toàn là tắt máy.
Mạc Mạc chỉđể lại cho hắn một tờ giấy, dán vào trên cửa phòng ngủ trong nhà chínhthức của cô. Mạc Mạc biết, hắn sẽ tới tìm cô, sẽ nhìn thấy tờ giấy này,trên mặt giấy chỉ viết mấy chữ đơn giản nhưng rất lạnh lẽo, Giản ChiếnNam, không có cách nào nắm tay quay về hồng trần, thì quên vào biểnngười đi.
Quên vào biển người.
Từ trước tới nay Mạc Mạc vốn không hề tha thứ cho hắn, hoặc là tha thứ nhưng đãkhông còn yêu hắn nữa cho nên không muốn ở chung với hắn.
Giản ChiếnNam có cảm giác bị vứt bỏ, bị Mạc Mạc vô tình vứt bỏ, loại cảm giác nàykhó chịu không nói nên lời, hắn rất đau khổ, rất tức giận, rất muốn bắtMạc Mạc về từ nơi nào đó mà hắn không biết, hung hãn đánh cho một trận,để cô quên, để cô chạy mất.
Mùi vị bị vứt bỏ rất đau.
Hắn đã từngvứt bỏ Mạc Mạc, đã từng buông tha cho Mạc Mạc, Mạc Mạc lúc đó rất đaukhổ…. Hắn cảm nhận được, cảm nhận được cái đau đến tê tâm phế liệt,nhưng Mạc Mạc đi đâu chứ?
Hắn tưởngMạc Mạc đã thỏa hiệp rồi, thật sự đã thỏa hiệp rồi, Mạc Mạc bị hắn giữtrong tay, cô sẽ ở bên cạnh hắn, cùng hắn chào đón đứa bé, thật sự hắnrất chờ mong, rất chờ mong sự xuất hiện của đứa bé.
Đã chuẩn bịtư tưởng của một người ba, khiến tâm tình hắn mỗi ngày đều không giốngnhau, vô số lần ảo tưởng hình ảnh một nhà ba người. Nhưng Mạc Mạc lạichạy đi như thế, mang theo đứa con chưa chào đời của bọn họ, không thểgặp nhau, cho hắn một giấc mộng đẹp hư ảo mà ngắn ngủi, sau đó lại tànnhẫn đập nát nó.
Một khoảng thời gian cô lại quay về bên hắn,
Một khoảng thời gian hắn sắp được làm ba.
Một khoảng thời gian hắn đã thực hiện được.
Hắn hunghăng vò tờ giấy của Mạc Mạc để lại đến nát bét, vẻ mặt phẫn nộ, dữ tợncùng không cam lòng, dù phải đào từng tấc đất, hắn cũng phải tìm đượcMạc Tiêu Hữu, nếu cô bỏ con đi, hắn sẽ không để yên cho cô.
Trái timhoảng loạn thất thường, rất khó chịu. Lúc đầu mới chia tay với Nhã Nhi,hắn cũng không khó chịu đến thế, hình như linh hồn đã bị đánh mất, tráitim cũng bị mang đi rồi, hắn sắp điên lên mất, hắn quyết tâm, thực sựquyết tâm, đời này hắn sẽ không để yên cho Mạc Tiêu Hữu, trong lòng lạilần nữa gào thét, không phải cô chạy sao, hắn sẽ đuổi theo, hắn khôngtin, Mạc Tiêu Hữu cô có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay hắn, mặc dù côvô tâm, nhưng cô cũng đừng mong rời đi khỏi tôi, đừng mơ… (yêu quá hóahận)
Một năm sau
Trong chiếcghế lớn như thế, ngọn đèn mê đắm mông lung, một ít mùi rượu, tiếng nhạcđau tai tràn ngập khắp không gian, nam nữ ôm nhau thân mật ngồi chung,có uống rượu, cũng có nói chuyện, có đánh bài, cũng có tiếng quỷ rống.
Cơ thể caolớn của Giản Chiến Nam dựa vào lưng ghế sofa màu đen, lạnh lùng, khôngchơi đùa, không ầm ĩ, cũng không vui vẻ, không ăn ý, nhưng lại không ảnh hưởng tới sự nhiệt tình của bất cứ kẻ nào, bên người có người phụ nữxinh đẹp với lớp trang điểm đậm đang ngã vào trong lồng ngực rắn chắccủa Giản Chiến Nam, một tay từ khe hở của áo sơ mi mà mò vào trong người Giản Chiến Nam như rắn nước, sờ tới sờ lui cơ ngực của hắn, một chútcũng không giới hạn mà khiêu khích.
Tay GiảnChiến Nam túm lấy tóc người phụ nữ, kéo mặt cô tới trước mặt mình, muốnhôn xuống, nhưng khuôn mặt trăng điểm toàn phấn son, hôn xong không biết hắn phải ăn vào bao nhiêu mỹ phẩm trên đó nữa, khuôn mặt đánh phấn quádày, mùi nước hoa hợp với mùi rượu và thuốc cũng không biết tạo nên mùigì nữa.
Giản Chiến Nam phiền chán đẩy ra, mí mắt đẹp nhíu lại, một người đàn ông vóc dáng gầy gò đi tới, hỏi rất cẩn thận: “Anh Chiến, những cô bé đó, đều không vừa ý sao?”
Lương Ba hút thuốc, phun khói ra cười nói: “Lão Tiết, anh lo cho anh đi, đừng để ý tới anh ấy, khả năng x của anh ấy bây giờ vô năng rồi.”
Giản ChiếnNam nắm gạt tàn trên bản không khách khí mà hất về phía Lương Ba, LươngBa nhanh nhẹn nhận lấy, gạt tàn vững vàng rơi vào trong tay, đặt lênbàn, thuận tay bắn tàn thuốc: “Anh Chiến, thẹn quá hóa giận rồi, cần mạng sao.”
Có người giỡn nói “Anh Lương, logic này nói không thông, nếu nói như thế, khả năng X của Khâu Chí cũng rất đáng hoài nghi nha.”
Mặt Khâu Chí không thay đổi, tiếp tục chơi bắt xúc xắc trong tay, thắng rồi.
Mọi ngườinhìn nhìn Giản Chiến Nam, rồi lại Nhìn Nhìn Khâu Chí, khâu Chí vốn không gần nữ sắc, theo đề tài mọi người thảo luận, không phải Khâu trí đangtheo đuổi một em gái khóa dưới sao. Bọn họ lại cảm thấy Khâu Chí thíchđàn ông, lời này nói Khâu Chí, cũng quá không tiến bộ, theo đuổi em gáikhóa dưới đã hơn một năm, cho tới bây giờ vẫn thuần khiết chưa từng nắmtay.
Giản ChiếnNam lại quá mức bắt bẻ với phụ nữ, không phải ghét bỏ mắt người ta không đẹp, thì cũng ghét vì cơ thể không đủ mềm, da không đủ tốt, nếu khôngnói người ta không thơm thì lại miệng quá lớn, nếu khi hôn thì có cảmgiác như như bị ăn tươi nuốt sống vậy.
Người quenbiết Giản Chiến Nam và Mạc Mạc đều biết tiêu chuẩn chọn phụ nữ của GiảnChiến Nam không phải là Mạc Mạc sao, mắt to xinh đẹp, hình dung như thếnào ta, như hồ nước, hình thư có thể so sánh như thế. Miệng xinh xắn, da trắng tinh, nhìn qua rất mềm mại.
Người phụ nữ đó một năm trước đã đi rồi, tiêu chuẩn chọn phụ nữ của Giản Chiến Namthẳng ra mà nói là giống như đúc với Mạc Mạc, như thế thì hắn sẽ hàilòng. Mọi người cười đùa vài câu sau đó lại chơi tiếp, những đàn ôngmang theo “Thức ăn mặn” chơi đùa, thi thoảng nhìn nhau, chỉ là mọi người không dám nói giỡn như thế với Giản Chiến Nam, chỉ có Lương Ba và KhâuChí mới có thể nói chuyện như thế với Giản Chiến Nam.
Nhưng Giản Chiến Nam không giận, chỉ cầm ly rượu uống hết trong một ngụm, sau đó nói chậm như rùa: “Lương Ba, nghỉ phép tháng sau của cậu, có thể hủy đi.”
“Anh chiến, anh không thể lấy việc công báo thù riêng.” Lương Ba đẩy cô gái bên người ra, dịch tới gần Giản Chiến Nam, cô gáikhiêu khích bên người Giản Chiến Nam cũng tức thời đứng dậy đi sang mộtbên chơi.
Giản Chiến Nam hơi híp mắt, liếc mắt nhìn Lương Ba một cái: “Cậu nói tôi công tư không phân biệt được?”
Lương Ba xấu hổ: “Không có, không có, em uống rượu, em nhận phạt.” vừa nói vừa rướn người sáp tới trước mặt Giản Chiến Nam,hỏi: “Anh Chiến, anh sẽ không thủ thân vì người nào đó chữ? Cẩn thận không nghẹnchết đó, thỉnh thoảng phóng túng một chút cũng rất có ích cho cơ thể.”
Nói thật,mấy anh em không có cảm giác gì hay với Mạc Mạc, bởi vì Mạc Mạc khiếnGiản Chiến Nam tổn thương, chuyện băng ghi ấm lần đó thiếu chút nữa đãkhiến Giản Chiến Nam và Giản Thần Hi vào tù, may mà cuối cùng cũng đâuvào đó, chuyện này cũng trôi qua theo thời gian, từ từ bị lãng quên.
Trong mắtbọn họ Mạc Mạc đủ tàn nhẫn, Giản Chiến Nam nhớ mãi không quên với mộtngười phụ nữ như thế, lấy điều kiện của Giản Chiến Nam muốn phụ nữ nhưthế nào mà không có, thanh thuần, duyên dáng, xinh đẹp, chỉ cần ngoắcngón tay là có một đống.
Nhưng mà một năm nay, Giản Chiến Nam không hề buông tha cho Mạc Mạc, bọn họ khôngbiết là vì bản thân Mạc Mạc hay vì đứa bé Giản Chiến Nam mới không chịubỏ qua như thế, tóm lại, đàn ông không thể gục ngã trong tay đàn bà. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, bọn họ cho rằng muốn cùng đánh thiên hạ vớiGiản Chiến Nam thì vẫn hi vọng Giản Chiến Nam cách họa thủy ra một chút.
Giản Chiến Nam buông chén rượu, vẻ mặt lạnh lùng không có một chút tâm tình nào, chỉ thản nhiên nói với mọi người, “Hôm nay Lương Ba trả tiền, mọi người cứ tận tình mà chơi đùa, còn có tiết mục gì thì tìm Lương Ba.”
Lương ba nghe lời nói của Giản Chiến Nam mà đứng như trời trồng….
Ngay lúc mọi người cười đùa thì di động Giản Chiến Nam rung lên, tay hắn lấy điệnthoại từ trong túi nhìn thoáng qua số gọi, ánh mắt uể oải lúc đầu lạitrở nên sắc bén, đứng dậy khỏi chiếc ghế.
“Anh Chiến, có tin rồi.”
“Tôi lập tức qua đó.” Giản Chiến Nam nói đơn giản xong thì tắt máy, đi rất nhanh, trái tim đập kịch liệt, bước đi cũng nhanh hơn.
Giản ChiếnNam nhìn ảnh chụp trong tay, anh không nhịn được mà xoa nhẹ gương mặttrong ảnh, cô thành kính quỳ gối trước tượng phật, như đang cầu nguyệnlại như đang sám hối. Tiếp tục xem ảnh, ảnh chụp phần lớn đều có liênquan đến phật.
Quỳ lạy, còn ngồi nghe đại sư nào đó giảng đạo, xem bố trí của hội trường như cóliên quan với phật học, con ngươi hắn trầm xuống, ngẩng đầu lên nói vớingười đối diện: “Cô ấy… bây giờ ở đâu?” trong đầu không khỏi hiện lên ý nghĩ cô có xuất gia không?
Người đàn ông kia mỉm cười, rất khiêm tốn nói: “Người bây giờ ở thành phố T, tôi đã phái người đi theo rồi, không mất đâu, tùy lúc nào ngài cũng có thể tới đó.”
Tay GiảnChiến Nam cầm chặt ảnh chụp, con ngươi đen sâu nhìn một tấm, mắt nhìnkhông nháy mắt khuôn mặt đẹp trên ảnh. Một năm rồi, một năm rồi, rốtcuộc cũng tìm thấy, Mạc Mạc, anh xem em trốn ở đâu, Mạc Tiêu Hữu, em….rốt cuộc cũng xuất hiện.
“Ngày mai tôi muốn gặp cô ấy.” hắn đột nhiên nói, trái tim không kiềm chế được mà muốn gặp cô ngay lập tức, yêu cũng được, hận cũng được, dù cô đã từng phỉ báng hắn, yêu cô,cũng cần cô, hận cô, cũng cần cô. Tóm lại cô đừng nghĩ là thoát đượchắn.
Một khu nhàtrọ rất đơn giản, nhưng lại bố trí rất ấm áp, thiết bị sưởi ấm đầy đủ,phòng ấm áp, có thể khiến người khác cảm thấy muốn ngủ. Bên cạnh bàn ăn, là một cô gái tóc dài cuộn sóng.
“Gấp như vậy sao?”, người đàn ông kia nói, Giản Chiến Nam nhíu mày liếc hắn một cái, người đàn ông kia vội nói: “Để tôi đi sắp xếp!”
Ánh mắt sáng rực rỡ động lòng người, môi hồng răng trắng, cái mũi khéo léo, xinh đẹp đến mức khiến cho người khác không dám rời tầm mắt, Mạc Mạc, là MạcMạc, cô thay đổi không ít, còn cuốn hút hơn so với trước kia.
Cô biết phải ăn thật nhiều cơm tối, bạn của cô cũng ngồi đối diện với cô “Mặc Bảo, xin lỗi mà, buổi sáng lúc ra ngoài quên để cơm trưa cho mày, đừng buồn mà, thưởng cho mày này.” Nói xong cô cầm một cục xương cho bạn đối diện.
Mặc Bảo hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, hà hơi, không thèm để ý đến Mạc Mạc, Mạc Mạc rất xin lỗi nói: “Được rồi, cùng lắm thì tối nay cho mày ngủ cùng trên giường với tao, nhưngmà, nhưng mà mày không được để lông rơi trên giường tao đó.”
Mặc bảo bấtmãn kháng nghị, cằm đặt lên bàn, ánh mắt ai oán mà nhìn Mạc Mạc, cảngười nó là lông, làm sao có thể không để rơi lông được. Mạc Mạc nóitiếp: “Mau ăn đi, lát nữa chúng ta còn đi tản bộ.”
Tản bộ, lậptức tinh thần của Mặc Bảo tỉnh táo hắn, vậy không phải có thể thấy côchó Tiểu Mẫu nhà bên cạnh sao, nói vội liếm chén thức ăn tối, ăn vộivàng, Tiểu Mẫu ơi Tiểu Mẫu.
Mạc Mạc ănxong quay về phòng ngủ thay quần áo, tìm một bộ thể thao, soi gương, cột mái tóc xoăn dài lên, vì đoạn tình cảm kia, cô không muốn làm người thế thân, liền để lại mãi tóc dài thời gian trước, cũng cắt hết tình cảmkia với Giản Chiến Nam, chỉ có như thế cô mới không phải là thế thân,chứng minh cô chính là cô.
Nhưng bâygiờ cô hiểu rõ, nói tạm biệt với quá khứ, sẽ phải vượt qua chướng ngạitrong lòng, tóc xoăn dài, chỉ cần cô muốn thì cái gì cũng có thể, khôngđể tâm thì sẽ ok.
Mặc Bảo muốn ra ngoài, nên đi còn nhanh hơn cô, vừa mới xuống lầu, Mặc Bảo đang đánh mùi gì đó, kéo theo cô chạy tới một nơi. Đây là nơi dừng chân của người đưa chó đi bộ. Nhưng vẫn là nơi dừng chân nha, Mạc Mạc không tự chủđược mà bị Mặc Bảo kéo chạy theo, Mạc Mạc vừa chạy vừa lảm nhảm: “Mặc Bảo, đừng chạy loạn…”
Mặc Bảokhông nghe lời, thoát ra khỏi dây cổ, trực tiếp chạy về cô chó Tiểu Mẫucủa nhà dì Lâm. Nó kêu lên đầy vui sướng, lúc Mạc Mạc muốn chạy tới thìmột bóng sáng màu đen che trước đường của cô, Mạc Mạc không phòng bị mà đầm sầm vào tường rắn chắc.
Mạc Mạc lờmờ, hơi thở quen thuộc, khiến cho tim của cô đập thình thịch, Mạc Mạctheo phản xạ lui về phía sau, hai mắt xinh đẹp nhìn thứ đang cản đườngmình, khuôn mặt đẹp dưới ngọn đèn mờ nhạt.
Chạy!
Trong đầuchỉ có một chữ này, nghĩ là làm, nhưng cánh tay lại bị nắm chặt, cơ thểcủa cô ngã vào lồng ngực cứng rắn. Khuôn mặt của hắn vẫn điển trai nhưthế, con ngươi của hắn vẫn thâm trầm như thế, nhưng cả người đều trànnhập hơi thở lạnh lùng. Thời gian một năm, nói dài cũng không dài màngắn cũng không ngắn, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ gặp lại nhau nhanh nhưthế.
Sự lạnh lùng của hắn gần như khiến cô rét rung, lại thêm cái lạnh cực độ của thờitiết khiến càng lạnh hơn, cơ thể Mạc Mạc không nhịn được mà phát run,rất lạnh, rất lạnh, vẫn là trong phòng thì tốt hơn.
Con ngươiđen của Giản Chiến Nam nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, cô càngxinh đẹp mê người, bởi vì giãy giụa mái tóc dài đã bị bung ra, từng cuộn tóc xoăn dài cuộc sóng rối tung, thêm vài phần cuồng dã. Cô để lại tócdài, cô không để ý tới quá khứ nữa, vẫn không sao?
Tầm mắt ham mê mà nhìn khắp người cô, cuối cùng dừng lại ở bụng của cô, hắn giữ chặt cô, nhìn từ trên cao xuống, lạnh lùng nói: “Đứa bé đâu?” lúc cô rời đi đã mang thai 3 tháng, sinh đứa bé ra chắc cũng được 5 tháng rồi.
Vừa rồi nghe cô gọi Mặc Bảo, lại cho rằng đó là đứa bé, có thể nghĩ đến một đứa béđược 5 tháng thì làm sao mà chạy được. Nhưng cho đến lúc nhìn lại conchó kia, hắn mới biết được cái tên mình nghĩ ra cho đứa bé lại bị MạcMạc dùng đặt tên cho chó, trong lòng Giản Chiếm Nam hiện lên dự cảmkhông tốt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo đáng sợ, “Đứa bé đâu?”*
(*Tên mà Giản Chiến Nam nghĩ là Giản Mạc Bảo,vì Mặc với Mạc có phiên âm đọc giống nhau)
Mạc Mạc nhìn ánh mắt giữ tợn của Giản Chiến Nam một câu cũng nói không nên lời. MạcMạc bị Giản Chiến Nam giữ chặt cánh tay đi lên lầu, đứng trước cửa,Giản Chiến Nam ra lệnh: “Mở cửa!”
Mạc Mạcmuốn tìm chìa khóa nhưng cô đã sớm không còn quan hệ gì với hắn rồi, bọn họ đã chia tay rồi, làm sao có thể quay về. Bình thường khi chia tayrồi không phải thành người xa lạ, kẻ thù, hay vẫn tiếp tục làm bạn bè.Nhưng cô với Giản Chiến Nam không tính là kẻ thù đi, đương nhiên cũngkhông tính là bạn bè, thì chỉ là người xa lạ, nhưng người xa lạ khôngnên làm những việc ái muội như thế? Những đôi tình nhân khác chia taycũng như vậy sao? Người ta chia tay không phải là đều đi tìm xuân mớisao?
Mạc Mạckhông mở cửa, Một tay Giản Chiến Nam giữ chặt hai tay Mạc Mạc ở saulưng, một tay thì tìm chìa khóa trong túi của cô, mở cửa, không phí mộtchút sức nào.
Phòng ở rấtđơn giản, một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng bếp, Giản Chiến Namgiữ Mạc Mạc rồi nhìn khắp một lần, ngoại trừ hắn với Mạc Mạc , không có ai khác, không cần đứa bé kia…. cũng có thể sao?
Giản Chiến Nam giữ chặt cổ tay Mạc Mạc , lạnh lùng nói: “Mạc Tiêu Hữu, đứa bé không còn, đúng không?”
“Phải!…” mặt Mạc Mạc trắng bệch phun ra một chữ, con mắt không hề chớp mà nhìnGiản Chiến Nam, tim dội lên từng cơn đau đớn. Giản Chiến Nam cúi đầu,đôi môi tàn nhẫn hôn xuống môi Mạc Mạc, không biết là quá mức phẫn nộhay là thương tâm, hay là khát vọng, hắn đã không rõ nữa.
Nghĩ muốnđánh cô thật mạnh, ai bảo cô không nghe lời mà rời đi, nhưng tự chủ lại, hắn không xuống tay, không đánh phụ nữ, huống gì cô gái trước mắt hắnđã tìm kiếm rất lâu rồi, hắn chỉ muốn hôn cô, mãnh liệt mà hôn cô, giữlấy cô, để cho cô biết, làm trái ý hắn phải trả giá như thế nào.
Ôm cô tớiném lên trên giường, cơ thể hắn cũng ép tới. Trí nhớ của Mạc Mạc vẫndừng lại ở lần thô bạo lần trước, hắn tổn thương cô, cả tim và thể xác,nhưng lúc này lại như thế nữa: “Đừng mà…” Mạc Mạc hét lên đầy hoảng sợ.
Đừng mà? Giản Chiến Nam nhìn cô, giống như một đứa trẻ ngang ngược không nói tới “Mạc Tiêu Hữu, trả đứa bé lại cho anh, trả lại cho anh…”
Đáy lòng cô tổn thương, thiếu chút nữa bị vạch trần, cô thống khổ nói: “Giản Chiến Nam, chúng ta chia tay rồi, anh nhớ chứ, chúng ta không còn quan hệ gì nữa, anh muốn có con có thể tìm người phụ nữ khác sinh cho,ai cũng có quyền tìm hạnh phúc cho riêng mình, có quyền bắt đầu một lầnnữa. Tôi thích cuộc sống hiện tại, cầu xin anh thả tôi đi đi.”
Giản Chiến Nam cười lạnh “Mạc Tiêu Hữu, anh sẽ không buông em ra, trừ khi em trả đứa bé lại cho anh.”
“Giản Chiến Nam, tôi sẽ không ở cùng anh, trừ phi anh trả lại cậu nhỏ cho tôi.”
Giản ChiếnNam biến sắc, tay đặt trên cổ duyên dáng của Mạc Mạc, như phải bóp chếtcô nhưng lại có phần luyến tiếc, hung hãn gằn từng tiếng như phản báclại: “Mạc Mạc, em không có tư cách nói điều kiện với anh, anh đến để đưa em về nhà.”