Yêu Một Kẻ Ngốc

Chương 57



Giản Tuỳ Anh chỉ muốn bắt tên Bạch tân Vũ kia chỉnh cho một trận, nhưng lại không thể không nghĩ đến dì. Vì thế hắn chọn hôm thời tiết đẹp mua ít đồ đến nhà dì, quả nhiên Bạch Tân Vũ không có nhà như Giản Tuỳ Anh dự tính.

Hắn đến từ đầu đến cuối không hề đề cập đến mấy chuyện Bạch tân Vũ làm, mà lấy suy nghĩ của một người anh trai vì tiền đồ của em mình yêu cầu nhà dì đưa Bạch tân Vũ đi bộ đội.

Lúc đầu cả dì cùng chồng đều có chút do dự, bảo là Tân Vũ không muốn đi, nhưng cuối cùng cũng chỉ là vì đi bộ đội rất khổ.

Giản Tuỳ Anh nói Bạch tân Vũ không thể lo được việc buôn bán. Ở Bắc kinh hỗn loạn này, tóm lại nếu còn qua lại với mấy ngơời không đứng đắn, cái gì cũng mang ra đánh cược, chẳng mấy chốc thì của cải gì cũng bay sạch, phải đưa nó đến một nơi vắng vẻ, cố gắng giáo dục nó. Hơn nữa hắn cũng có quen biết một vài người trong bộ đội, nếu có thể cố gắng kiên trì đi theo con đường này, về sau tuyệt đối có tiền đồ, so với nó bây giờ chỉ biết chơi gái lêu lổng tốt hơn rất nhiều.

Giản Tuỳ Anh vẫn còn suy nghĩ muốn chỉnh Bạch Tân Vũ, nhưng quyết định này quả thực cũng là vì Bạch gia cùng Bạch Tân Vũ.

Hôm nay nó có thể vì chút lợi ích mà lừa cả tiền của anh họ mình, ai biết được lần tới nó sẽ làm ra trò súc sinh gì, trước khi nó phạm ra lỗi lớn gì Giản Tuỳ Anh nhất định phải uốn nắn được nó. Hắn hy vọng môi trường bộ đội có thể làm Bạch Tân Vũ hoàn toàn thoát thai hoán cốt.

Hai người già cuối cùng cũng đồng ý với hắn, chủ yếu là vì Giản Tuỳ Anh nói những câu có lý, bọn họ đều rất lo lắng, quả thực đây là con đường tốt nhất, nếu có thể làm nên nghiệp ở trong bộ đội, trong nhà lại có quan hệ, tương lai sau này tất nhiên không thể đo lường được. Bây giờ phải sắt đá, cũng chỉ là vì tương lai của thằng con mà thôi.

Ba người bàn chuyện của Bạch Tân Vũ sau lưng nó đã ổn thoả.

Giản Tuỳ Anh có một bữa tiệc vào buổi tối, phải dẫn theo cấp dưới đi chắn rượu.

Nhưng không nghĩ tới nhóm người kia lại uống tốt như vậy, đã cố ý dẫn theo một người chắn rượu rồi mà vẫn không thể trụ được, bản thân bị chuốc cho say mềm.

Lái xe đưa hắn về nhà, lúc hắn mơ mơ màng màng ngồi ghế phía sau thì nhận được một cú điện thoại.

Hắn nhìn màn hình điện thoại, hiển thị là Tam Huyễn, hắn tự cưỡi giễu Một cái, tiếp điện thoại: “Alo, Triệu cục trường à…”

Trong điện thoại chính là phó cục trưởng cục XX của Bắc Hải, người này là Lý Huyền giới thiệu cho hắn, giúp đỡ hắn trong chuyện đất đai ở chỗ đó, hai người đã cùng ăn với nhau hai bữa cơm, Giản Tuỳ Anh cảm thấy người này tính cách ngay thẳng, có khả năng, bèn cố gắng thắt chặt quan hệ. Tuy rằng chuyện đất đai đã thất bại, nhưng vẫn là bạn bè của nhau.

Hắn không biết Triệu cục trưởng lần này tìm hắn là có việc gì.

“Này, người anh em, đi uống không.”

“Cũng không phải không muốn, nhưng vừa bị người theo từ trên bàn về đây… Triệu cục trưởng khi nào đến Bắc Kinh vậy, để tôi còn chuẩn bị chiêu đãi thật tốt nữa chứ…” Giản Tuỳ Anh ợ một tiếng nói tiếp “.. chiêu đãi…”

“Ha ha, sao mà cậu lại uống say đến mức vậy, tôi không thể theo như vậy được, thực sự khiến tôi lo lắng rồi đấy.”

Giản Tuỳ Anh cười to hai tiếng: “Anh cứ đến đi, tôi sẽ chuốc anh.”

Hai người trò chuyện mấy câu vô nghĩa, Triệu cục trưởng đã nói đến vấn đề chính, lời nói cực kỳ uyển chuyển, nội dung là: “Người anh em à, khối đất thành phố kia đã quyết định phê duyệt cho câu, mấy ngày nay lại có chút chuyện, nhưng tôi mới xem tài liệu gần đây, sao cậu lại thay đổi chủ sở hữu? Tôi không biết các lo lắng chuyện gì, nhưng dùng tên chính danh của công ty vẫn an toàn hơn, dù dao công ty của cậu cũng rất có thực lực, chúng tôi cũng sẽ để cho cậu chút thời gian để ổn định.”

Đầu óc Giản Tuỳ Anh giờ chỉ có rượu, nghe những lời này suy nghĩ thật lâu, hắn cau mày “A” nửa ngày nhưng vẫn không bắt được trọng điểm.

Hắn cảm thấy chuyện này là tin tức rất quan trọng, nhưng hiện tại hắn không thể suy nghĩ được.

Triệu cục trưởng cũng biết trạng thái bây giờ của hắn không thích hợp bàn chuyện này, thở dài nói: “Được rồi, ngày mai tôi đến nói chuyện lại với cậu, ngày mai cậu có thể nhớ được những lời chứ, thôi được rồi, nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

Cúp điện thoại xong Giản Tuỳ Anh chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Đầu hắn hơi đau, hơn nữa còn rất mơ hồ, hắn biết chuyện cục trưởng Triệu  nói rất quan trọng, nhưng hắn không có cách nào tập trung suy nghĩ nổi, loại cảm giác thật khiến người ta bực mình.

Buổi tối hôm đó lái xe đưa Giản Tuỳ Anh về phòng, lâu lắm rồi hắn không uống nhiều như vậy, cả đêm nôn ra ba lần, khiển ngủ không ổn, khổ không nói nổi.

Hôm sau hắn ngủ thẳng đến hai giờ chiều, mới ôm đầu lết ra khỏi giường.

Ăn uống rồi uống thuốc giải rượu xong hắn mới thấy có chút tinh thần.

Hắn tập trung vào điện thoại xem mình có bỏ lỡ chuyện gì quan trọng không, sau đó thấy màn hình hiển thị cuộc gọi đến của Cục trưởng Triệu.

Trong đầu Giản Tuỳ Anh loé lên, đột nhiên nhớ tới lời Cục trưởng Triệu nói với hắn hôm qua.

Hắn cẩn thận nhớ lại từng lời của cục trưởng Triệu, càng nhớ lại lòng hắn lại càng nặng nề.

Theo lời cục trưởng Triệu đã nói, chuyện khối đất kia bọn họ chưa gạt đi, chẳng qua đem tên công ty bọn họ gạch đi trên tài liệu, thay bằng tên công ty tư nhân kia, hoặc là là một người nào đó có tiền đăng ký một công ty ảo.

Trước khi phân tích mổ xẻ, hắn cẩn thận suy nghĩ lại toàn bộ, hai người ngu ngốc đợt trước khiến hắn không xoay sở được, đem hắn đạp ra một phát rồi quay ngoắt đi hợp tác cùng người khác, lại còn muốn hẫng tay trên của hắn miếng đất của chính phủ.

Giản Tuỳ Anh bực mình đá cái ghế dựa trong nhà một phát khiến nó lật nhào.

Hắn cực khổ dọn đường, tặng tiền, tạo quan hệ, vát vả cùng cực mới tới được miệng, lại bị người khác một ngụm cướp luôn, hắn như người làm không công cho người khác, nghĩ Giản Tuỳ Anh hắn tâm cao khí ngạo không nóng nảy, nhưng hắn có khả năng để như vậy sao.

Hắn nghĩ lại từng chuyện đã qua, nói không chừng chuyện này ngay từ đầu đến giờ chính là do hai người kia lên kế hoạch hết.

Hai bên đàm phán cơ bản, Giản Tuỳ Anh cũng tính toán đến chuyện nếu không lấy được miếng đất thì bọn họ sẽ không chịu chi tiền hoặc thái độ để nói chuyện hợp tác, Giản Tuỳ Anh  cũng không đi với bọn họ để ký hợp đồng, chỉ định khi nào lấy được đất thì nhập lên sàn cổ phiếu.

Lúc ấy họ lấy công ty thức ăn gia súc làm hàng đầu để xin chính phủ miếng đất, không quan tâm đến chuyện quản lý của các công ty bảo vệ môi trường, Giản Tuỳ Anh  không trực tiếp đứng ra, nhưng nếu không có hắn mở đường cho các mối quan hệ thì làm sao công ty kia giải quyết được chuyện này.

Chuyện này cứ nghĩ sẽ thành công, nhưng không ngờ gần xong bọn họ lại lật lọng, không muốn cùng Giản Tuỳ Anh hợp tác nữa, tài liệu đưa tên của công ty thức ăn gia sức kia, và không có họ, Giản Tuỳ Anh không lấy được đất. Mà quan hệ với chính quyền ở đấy đã được Giản Tuỳ Anh mở đường, lãnh đạo  đã quyết định chuyển miếng đất kia cho công ty thức ăn gia sức, quả thực lúc này Giản Tuỳ Anh cực kỳ bị động.

Nhưng là ngay từ đầu Giản Tuỳ Anh thật sự không ngờ, bọn họ lại có gan to như vậy, dám ở sau lưng hắn rút củi dưới đáy nồi rồi lại qua sông đoạn cầu. Theo lý khi bọn họ không hợp tác xin đất nữa thì Lý Huyền hẳn là phải biết trước tiên, hoặc tin tức trao đổi với mấy cổ đông sau đó, Lý Huyền cũng là người biết đầu, nếu Lý Huyền đã biết, thì Giản Tuỳ Anh hắn cũng ngay lập tức biết được chứ!

Nhưng thông tin này hắn lại có được từ miệng một ông cục trưởng không có quan hệ thân thiết, hơn nữa theo lời ông ta, người này hoàn toàn không biết hắn đã rời khỏi chuyện hợp tác này, nên một xu tiền tiễn đưa cũng không có.

Từ miệng người khác mới biết được ngọn nguồn của mọi chuyện bỉ ổi, chỉ cần Lý Huyền không có hận thù gì với hắn thì sao có thể phiêu lưu mạo hiểm đắc tội với hắn được chứ? Huống hồ hắn và Lý Huyền vẫn có quan hệ không tồi.

Giản Tuỳ Anh đột nhiên cảm thấy có chút rối loạn, hắn không biết đến tột cùng khúc mắc trọng chuyện này là gì, rốt cuộc trong đó có bao nhiêu hiểu lầm, rất nhiều chuyện hắn không thể thấy, không thể hiểu.

Hắn ngồi im suy nghĩ quá luôn giờ nghỉ trưa, cứ ngồi như vậy khi sắc trời cũng đã dần tối.

Không biết qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại cũng kéo hắn về hiện thực.

Hắn cầm lấy điện thoại, là Lý Ngọc, lúc này hắn mới nhớ hắn hẹn Lý Ngọc đến nhà. Hôm qua say mềm, đến hôm nay đầu đau muốn nứt ra, lại còn gặp phải chuyện phá hoại kia thì sao có thể nhớ được, mà bể bơi còn chưa dọn sạch nữa.

Hắn vẫn nghe điện thoại.

Bên kia truyện đến tiếng đóng cửa rồi vang lên giọng  Lý Ngọc: “Bây giờ em đi, anh muốn ăn gì, em đi siêu thị mua ít đồ.”

Giản Tuỳ Anh ngượng ngùng nói: “Tiểu Lý, ngại quá, hôm nay em đừng đến.”

Lý Ngọc đang định khởi động xe, chìa khoá cũng đã xoay được một nửa, vừa nghe lời này của hắn, liền dừng tay lại, động cơ phát ra một tiếng kỳ quái: “Làm sao vậy?”

“Tối qua anh có bữa tiệc, uống nhiều quá, không đi làm cả ngày, giờ đầu rất đau, bề bơi cũng chưa dọn sạch sẽ….”

Lý Ngọc im lặng một chút: “Để e đến xem anh thế nào, anh chưa ăn cơm đúng không.”

“Ăn rồi, kêu bên ngoài.”

“Vậy anh muốn ăn gì, tối em đến làm cho anh.”

Bây giờ Giản Tuỳ Anh chẳng có chút tâm trạng nào để gặp người yêu, đầu óc hắn giờ chỉ có chuyện Bắc Hải kia, lại tưởng tượng đến nghi ngờ trong lòng với Lý Huyền, cảm thấy bây giờ gặp Lý Ngọc cũng không phải lúc, nhỡ đâu hắn nói sai gì đó sẽ không tốt lắm, vẫn phải giả quyết chuyện kai rõ ràng rồi nói sau.

“Bảo bối à em đừng đến đây được không, tâm tình bây giờ của anh không tốt, lười hoạt động, không muốn em nhìn thấy…. Hôm nào khác, được chứ?”

Lý Ngọc thất vọng thở dài: “Hôm sau đi, anh ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”

Giản Tuỳ Anh nhẹ nhàng thở ra: “Được, em không cần lo lắng cho anh, chỉ là lâu rồi anh không uống rượu, nghỉ ngơi nhiều là tốt thôi, hôm nào em đến nhé.”

Lý Ngọc trầm giọng nói: “Về sau không được uống nhiều như vậy nữa.”