Yêu Nghiệt Tiên Hoàng Tại Đô Thị

Chương 57: Mời chào!



Chương 57: Mời chào

Tiêu Trần quan sát nam tử.

Cha của Lăng Tiểu Trúc, là Lăng Thiên Hào.

Những người ở địa vị cao lâu ngày, đều có một loại khí thế, giống như Bành Siêu là vương giả bóng tối của Thành phố Lan Ninh.

Loại khí thế đấy cũng có thể thấy được trên người Lăng Thiên Hào, hắn và Bành Siêu cũng thuộc một loại người, mà còn đáng sợ hơn Bành Siêu!

Hoặc là nói, bọn họ không phải là cùng một cấp bậc!

-Tiểu Trúc, thủ tục thôi học đã làm xong rồi, hắn là…

Lăng Thiên Hào nhìn về phía Tiêu Trần, đối với nam sinh đi lại gần với nữ nhỉ của mình, hắn tương đối chủ ý.

-ba, hắn chính là Tiêu Trần!

Lăng Tiểu Trúc trả lời.

-A?

Lăng Thiên Hào lộ ra ánh mắt bất ngờ, đánh giá Tiêu Trần từ trên xuống dưới.

Tiêu Trần cũng rõ ràng, Lăng Thiên Hào từ hai người Lăng Tiểu Trúc và cô của nàng nghe được mình đánh bại Hỗn Nguyên Thủ Vương Hạo, cho nên mới lộ ra vẻ mặt này.

-Tiểu Trúc, ta muốn nói chuyện với hắn một chút!

Lăng Tiểu Trúc nhìn Tiêu Trần, gật đầu nói:

-Được, nhưng không cho phép ba hù dọa hắn!

-ha ha… Tiểu Trúc, sao ngươi lại nói ba thế? Hắn là ân nhân cứu mạng của con, làm sao ta lại hù dọa hắn?

Lăng Thiên Hào cười lớn.

Tiêu Trần thầm nghĩ cũng có thời gian rảnh, không bằng nghe xem Lăng Thiên Hào muốn nói cái gì, thế là hắn cũng đi theo Lăng Thiên Hào.

-Tiêu Trần, nếu ngươi có thể đánh lui Vương Hạo, chắc là ngươi cũng là người trong Võ đạo, mà còn luyện ra nội kình?

Lăng Thiên Hào hỏi.

Tiêu Trần từ chối cho ý kiến, không trả lời.

Lăng Thiên Hào cũng không thèm để ý, mà cảm thá nói:

-Quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, là một nhân tài!

Tiêu Trần thản nhiên nói:

-Lấy thân phận của ngươi, cần gì phải quanh co lòng vòng, trực tiếp một chút đi, quá lãng phí thời gian!

-Ách…

Lăng Thiên Hào ngẩn người, không gnhix đến Tiêu Trần lại nói chuyện trước mặt hắn, còn có thể ung dùng nhàn nhã như vậy, tâm tính rất tốt!

-Vậy ta liền nói thẳng!

Lục Thanh Tuyền nhìn Tiêu Trần nói:

-Ta muốn cho ngươi ra khỏi trường học, làm việc cho ta, ngươi có nguyện ý hai không?

-Làm thủ hạ của ngươi?

-Không sai!

Lăng Thiên Hào nói:

-Đầu tiên, ngươi trẻ tuổi mà luyện ra nội kình, đúng là có năng lực. Thứ hai, ngươi cứu Tiểu Trúc, có ân với Lăng gia.

-Vậy thì thôi, ngươi bỏ cái suy nghĩ này đi.

Tiêu Trần lắc đầu, thầm nghĩ Lăng Thiên Hào thật đúng là tự tin, ta đường đường là một tiên hoàng, lại đi làm việc cho ngươi, nằm mơ à?

-Ngươi không nguyệ ý?

Lăng Thiên Hào bất ngờ, hắn còn tưởng rằng Tiêu Trần sẽ đáp ứng ngay chú

-Ta có đường của riêng mình, không muốn bị trói buộc!

Tiêu Trần vẫn đang tương đối khách khí, không có trực tiếp đánh mặt Lăng Thiên Hào.

Nhưng mà Lăng Thiên Hào vẫn bất mãn, nghiêm mặt nói:

-Ngươi đang khinh thường Lăng Thiên Hào ta? Cho rằng đi theo ta là trói buộc?

Tiêu Trần không trả lời.

-Tiêu Trần, ngươi không biết Lăng gia ta như thế nào, nên mới nói như vậy thôi. CŨng khó trách, Thành phố Lan Ninh quá nhỏ, mắt ngươi bị che đậy, không nhìn được bầu trời rộng lớn bên ngoài.

Lăng Thiên Hào rất lý giải tâm tính của Tiêu Trần.

Tại Thành phố Lan Ninh, võ giả nội kình đủ tung hoành một phương, được mọi người tôn kính, tôn là thượng khách.

Tiêu Trần sinh hoạt tại Thành phố Lan Ninh, tuổi trẻ đã đạt được nội kình, khó tránh khỏi việc cao ngạo.

-Ánh mắt ta quá thấp sao?

Tiêu Trần sờ mũi, không biết nên nói gì cho tốt.

Lăng Thiên Hào vỗ vỗ vai Tiêu Trần nói:

-Suy nghĩ một chút nữa đi? Nếu như đi theo ta, có thể có nhiều cơ hội phát triển hơn so với người khác, còn có thể tiếp xúc với Tiểu Trúc, ngươu thấy thế nòa?

-Ngươi nguyên ý cho con gái ngươi ở cùng một chỗ với thủ hạ của mình

Tiêu Trần biểu hiện không tin.

-Vậy phải xem là thủ hạ nào nếu ngươi có thể trở thành phụ tá đắc lực của ta, cũng không phải không có khả năng.

-Quên đi, vẫn là câu kia, ta có con đường của chish mình. Với lại, ta với con gái ngươi không có quan hệ đó.

Tiêu Trần lần thứ hai lắc đầu.

-Sao ngươi lại hồ đồ như thế?

Lăng Thiên Hào có chút tức giận, hắn đường đường là lão đại của Long Thành, tận tình mời chào một tiên tiểu bối, lại bị cự tuyệt năm lần bảy lượt?

Còn việc Tiêu Trần không có quan hệ gì với Tiểu TRúc, hán không tin.

Vừa rồi hắn thấy Tiêu Trần đi cùng Tiểu Trúc, nói giữa hai người không có tình nghĩa, đánh chết hắn cũng không tin.

-Tính toán một chút, lấy tính tình bướng bỉnh này, đến Long Thành cũng ăn không ít thua thiệt, không bằng để cho ngươi một chút thời gian cân nhắc.

Lăng Thiên Hào nhìn Tiêu Trần nói.

Nếu như ngươi nghĩ thông, bất cứ lúc nào cũng có thể tới Long Thành Tìm ta. Nhưng ta nhắc ngươi một câu, người theo Tiêu Trần dài liền miên, nếu như ngươi tới trễ, ta có thể giữ được hay không thì không biết!

Thấy sắc mặt không biểu tình của Tiêu Trần, Lăng Thiên Hào tiếp tục nói:

-Ở Cấp ba Lan Ninh có một người là Tần Tu Kiệt, chắc ngươi cũng biết chứ?

-Tần Tu Kiệt?

Tiêu Trần đúng là có nghe tên này, đứng đầu Lan Ninh tứ thiếu, mọi người đều hay bàn luận.

-Không sai, Tiểu Trúc đi tưới Lan Ninh, hắn vẫn quấn quít lấy Tiểu Trúc.

-Về sau, hắn nghe nói Tiểu TRúc là con gái ta, biết mình không xứng với Tiểu Trúc, trực tiếp buông tha việc đi học, liền đi nhập ngũ đào tạo chuyên sâu, tuyên bố trong năm năm có được thành tựu, sau đó đến Long Thành cầu hồn.

Lăng Thiên Hào tán dương tinh thần này.

-Nhìn lại hắn, những phương diện khác không nói, tối thiểu là dám vì Tiểu Trúc nhập ngũ, ta rất xem trọng hắn!

-Ngươi nói những lời này, không liên quan chút nào với ta!

Tiêu Trần thản nhiên nói.

-làm sao lại không liên quan?

Lăng Thiên Hào nói tiếp:

-Du thế nào đi nữa, ngươi và hắn đều là tình đinh với nhau.

-Buồn chán!

Tiêu Trần cảm thấy Lăng Thiên Hào toàn nói lời vô ích, cảm thấy không cần thiết phải nói chuyện nữa.

-Nếu như ngươi không có chuyện gì khác, ta liền đi trước!

-Đợi một chút!

Lăng Thiên Hào gọi Tiêu Trần lại.

-Ta nhắc nhở ngươi một câu, Hỗn Nguyên Thủ Vương Hạo có thủ rất lớn với ta, bây giờ ta mang Tiêu Trần đi, hắn không có cách báo thù, nhất định sẽ chút giận lên ngươi, ngươi phải đề phòng.

-Không cần thiết, Vương Hạo đã bị ta giết chết, lẽ nào ta còn sợ hắn biến thành quỷ để báo thù hai sao?

Tiêu Trần nói xong liền rời đi

Lục Thanh Tuyền sữn sờ tại chỗ, lộ ra vẻ khiếp sợ.

-Vương Hạo đã chết

Hắn từ miệng Lăng Tiểu Trúc biết được, Vương Hạo bị Tiêu Trần đuổi chạy, nhưng không có chết.

Hắn cho rất nhiêu người đi tìm nơi Vương Hạo trốn, nhưng không có tin tức.

Bây giờ Tiêu Trần nói, hắn đã giết chết Vương Hạo?

-không đúng, dù Vương hạo bị trọng thương, cũng không phải võ giả nội kình phổ thông có thể đối phó, tối thiểu là phải đạt được hậu kỳ!

-Lẽ nào… Tiêu Trần chính là nội kình hầu kỳ?

Lăng Thiên Hào thấy Tiêu Trần tuổi này tu luyện ra nội kình, cũng có thể là nhập môn mà thôi, nhưng hiện rại xem ra, cũng không phải như vậy

-Nhưng mà… hoặc là hắn khoác lác, cũng có thể là Vương hạo bị thương quá nặng, tự chết!

Lăng Thiên Hào lắc đầu, bỏ đi suy nghĩ không thực tế tỏng đầu.

Mười tám tuổi đạt được Nội kình hậu kỳ, ở Long Thành cũng là thiên tài rồi, một Thành phố Lan Ninh nho nhỏ, sao có thiên tài như vậy.

Dịch: HonDe