Giữa đám đông bạn bè đang tán chuyện cười đùa ỏm tỏi, chỉ có mỗi tôi là im lặng nhìn bâng quơ cảnh sân trường. Tiểu Mai tay mân mê đoạn tre tôi đưa, thỉnh thoảng nàng lướt tay trên thân tre và gõ nhẹ vào đó, cứ như muốn kiểm tra xem âm thanh vọng ra là như nào, rồi lại nhẹ nhàng mỉm cười. Rồi nàng mấp máy môi, khẽ ngân nga một đoạn nhạc mà có đến chết tôi cũng không thể nào quên được:
- Love you….and… love me……!
Thanh âm nhẹ nhàng, cao vút nhưng cũng thật khẽ khàng lướt ra từ đôi bờ môi đỏ mọng, chỉ vừa đủ cho cả hai đứa nghe thấy.
Và tôi giật bắn người, bởi đã lâu lắm rồi tôi mới nghe lại bài hát này, là bài “ Love you and love me “ mà Khả Vy đã cho tôi nghe.
Tôi không giấu được vẻ sửng sốt, vô tình quay sang nhìn Tiểu Mai:
- Hi, gì vậy? – Bắt gặp ánh mắt của tôi, nàng ngừng hát, mỉm cười hỏi.
- À….không, đâu có gì! – Tôi lúng búng chối ngay.
- Không có gì thế nhìn mình làm chi, hì hì! – Nói rồi nàng bật cười khúc khích.
- Ừm…thì…Mai cũng biết tiếng Trung Quốc à? – Tôi trớ đại sang một lí do khác.
- Đâu có, ai nói vậy? – Tiểu Mai nháy mắt tinh nghịch.
- Thì…bài nhạc vừa hát ấy, là của Trung Quốc mà? – Tôi ngẩn người.
- Nhưng mình chỉ hát được mỗi câu tiếng Anh thôi, còn lại là…ừ, như máy phát nhạc vậy đó, vầy nè….! – Và nàng lại ngân nga theo giai điệu nhưng không hát thành lời.
- Ra thế! – Tôi lắc đầu cười khổ.
Như mọi khi, tôi biết Tiểu Mai sẽ lại im lặng, và tôi cũng thế, bao giờ cũng vậy, luôn có một khoảng lặng nửa vời giữa hai đứa.
Thế nhưng lần này lại khác, chính Tiểu Mai lại là người bắt chuyện trước:
- Sao Nam không lên hàng trên ngồi?
- Làm gì? – Tôi ngẩn tò te không hiểu.
- Kìa! – Nàng nói rồi ý tứ đưa mắt về phía Khả Vy đang cười giỡn với tụi Khang mập.
- …………..! – Tôi lặng im không trả lời.
- Ưm…vậy hè vừa rồi của Nam thế nào? – Tiểu Mai khẽ cười bí ẩn.
- Ừ…vui vui! – Tôi trả lời bằng giọng không hề có sức thuyết phục.
- Vui là vui, buồn là buồn, chứ ai nghe vui vui bao giờ? – Nàng nghiêng mái đầu bĩu môi.
- Thì…ý là…tàm tạm! – Tôi đã bắt đầu lắp bắp.
- Tàm tạm là như nào chứ? – Đến đây thì tôi đã biết nàng trêu mình rồi, vì Tiểu Mai cố làm mặt tỉnh nhưng lại sắp phì cười đến nơi.
- Ây dà, là vậy đó…ừ, cái bóng đèn sao rồi? – Và tôi lại trớ sang chuyện khác.
Tuyệt, đến đây thì tôi ngẩn người ra luôn, đúng là vừa rồi tôi hỏi ngu thiệt mà, đã lái sang chuyện khác thì phải tìm chuyện nào ở rộng đường đi văn chương một chút, chứ ai lại đi lái vào ngõ cụt như tôi chứ.
- Đùa thôi, hì, tối nay có người qua thay lại rồi! – Trông mặt tôi đần quá, Tiểu Mai tủm tỉm giải thoát tôi khỏi ngục tù của “ tủ đứng trong miệng “.
- Ừ…vậy tốt rồi! – Tôi gật đầu đáp, chuyển sang công kích hung thủ của vụ án bể bóng đèn kinh điển. – Mấy thằng con nít đó phá quá, sút banh bậy bạ!
- Hứ, chứ ai hồi đó cũng một lần làm vỡ bóng đèn, một lần làm ướt người ta? – Nàng nguýt dài, nhìn tôi đầy kiêu kỳ.
Chưa bao giờ tôi thấy Tiểu Mai cười nhiều như những ngày vừa qua, có lẽ sau mùa hè được ở cùng gia đình nên nàng đã cảm thấy vui hơn. Nàng vui, tôi cũng như cất đi một gánh nặng, vì ít ra tôi tưởng sau khi mình để lại quyển sổ Guitar lại nhà nàng thì Tiểu Mai phải buồn lắm chứ, dù gì hành động đó cũng không khác lời từ chối đề nghị của nàng là bao.
Kết thúc buổi học ban sáng, chúng tôi tan hàng về nhà nghỉ trưa để 1h30 chiều lại tập trung bắt đầu vào học chương trình quân sự chính thức.
- Mình cầm cây tre này về nhà nhé? – Tiểu Mai quay sang tôi hỏi lúc hai đứa dắt xe ra.
- Sao…không để mình cầm về? – Tôi ngẩn người, định tỏ ý ga lăng cầm về rồi buổi chiều lại đem lên cho nàng.
- Nam tặng mình rồi mà! – Nàng thản nhiên nói, và nhìn cách nàng nói cứ y như là chuyện này đã là điều hiển nhiên rồi vậy.
- Ừ….! – Tôi lại lúng búng gật đầu.
- Mình về nhé, chút gặp lại! – Tiểu Mai mỉm cười.
- Ừa…! – Và tôi chẳng làm được gì hơn là đóng vai một thằng luôn luôn là ngố rừng trước mặt nàng mọi nơi mọi lúc.
Trưa hôm nay tôi nói với mẹ là ăn trưa ở trường luôn cho tiện, thật ra chả phải tiện gì, chỉ vì tôi lười trưa nắng phải chạy về nhà. Thế là lượn loanh quanh trong trường mãi cũng chán, gặm xong ổ bánh mì khô khốc, tôi chạy xe lên quán internet quen thuộc, ngồi vào máy và truy cập vào một trang web nghe nhạc.
- “ Love you…and love me…..! “
Tôi lặng im nghe bản nhạc đầy ắp kỉ niệm ấy, tiếng sóng biển rì rào hệt như những ngày tôi cùng Vy ngồi chơi ở thảm cỏ xanh mướt ngoài bờ biển Đồi Dương vậy. Tua đi tua lại nhiều lần, trưa hôm ấy tôi cũng chỉ nghe độc nhất một bản nhạc này. Tôi nhớ lần hai đứa giận nhau, Vy cho tôi nghe bản nhạc này, bỗng chốc tôi quên cả giận mà chạy như bay đến nhà em ấy, tôi nhớ nụ cười toả nắng khi thấy em ấy đứng đợi mình. Vậy mà…
- “ Tại sao em lại làm vậy với tôi chứ, Khả Vy? Gieo cho tôi hi vọng, dạy tôi biết thế nào là tình cảm lứa đôi, để rồi đá tôi rơi thẳng xuống vực thẳm của những thất vọng tràn trề! “
- “ Tại sao những gì em giải thích trong giấy, lại chẳng giống như sự thật mà tôi thấy trong những ngày qua vậy? “
Và tôi cũng chợt tự hỏi một ý nghĩ vừa nháng lên trong đầu:
- “ Tại sao… bất cứ hành động gì của Tiểu Mai cũng lại có thể làm tôi thẫn thờ đến vậy? Không lẽ ngày trước tôi đã sai rồi sao? “
Mãi đắm chìm trong bản nhạc của hồi ức, tận lúc chỉ còn 10 phút nữa là đến giờ vào lớp thì tôi mới giật mình đứng bật dậy, nhanh chóng tính tiền và đạp xe hết tốc lực hướng về trường.
- Vừa kịp….hộc…! – Tôi thở dốc, đưa tay quệt mồ hôi sau khi đã gửi được xe vào bãi.
Đưa mắt nhìn học sinh các lớp đang dần tập trung lại giữa sân trường nắng nóng, tôi vội rảo bước theo hành lang đi về phía lớp mình. Ngang qua chỗ phòng y tế, tôi thoáng thấy Tiểu Mai tay cầm điện thoại di động và đang nói chuyện. Thấy vậy nên tôi bước thật nhanh qua để không làm phiền nàng, dù bên tai nghe loáng thoáng được một câu:
- Không biết nữa, hai người đó làm sao ấy, chẳng diễn tả được, ừa…. nhưng tóm lại là không ngoài dự đoán! – Tiểu Mai nói vào điện thoại.
Đến chỗ bọn Khang mập đang tụ tập quanh nhóm Vy và nhỏ Huyền, tôi lựa một băng ghế trống dưới tán cây rồi ngồi xuống, lấy cuốn sổ tay quạt lấy quạt để át. Và bất chợt ánh mắt tôi cùng Tiểu Mai chạm nhau, vẻ như trong lúc đang nói chuyện điện thoại với ai đó, nàng thỉnh thoảng có nhìn về phía tôi. Nhưng nếu như mắt tôi không lầm, thì cũng có lúc nàng lại đưa mắt nhìn Khả Vy.
- “ Gì thế nhỉ? Tiểu Mai kể với ai chuyện của mình và Vy à? “ – Tôi nhíu mày nghĩ khi xâu chuỗi lại vài chi tiết mơ hồ vừa rồi.
- “ Chậc, chả phải đâu, Tiểu Mai đâu phải loại người tò mò như vậy! “ – Và tôi ngay lập tức phản bác lại nghi vấn mình vừa đưa ra. – “ Mà có kể với ai cũng chẳng sao, đằng nào thì sớm muộn gì mọi người cũng biết hết thôi! “
Đang ngồi nghĩ vẩn vơ thì thằng Luân ngồi phịch xuống cạnh tôi, mồ hôi nhễ nhại túa ra ướt đẫm cả lưng áo:
- Sao mày toàn đi trễ thế? Hụt bữa đá cầu rồi kìa! – Nó hỏi.
- Ờ, ngủ quên! – Tôi đáp bừa cho qua chuyện.
- Buồn hoài, tao mới tối qua đi ăn chè cũng ngồi chung quán với Vy, cũng thấy em nó đi với thằng mới quen luôn mà, thôi chấp nhận sự thật đi! – Thằng này vỗ vai tôi đầy an ủi.
- Chấp nhận là một chuyện, còn đối mặt lại là một chuyện khác! – Tôi cay đắng trả lời, nghĩ đến cách mình chọn “ Vong tình thiên thư “ để đối diện với sự thật cũng thật tàn nhẫn.
Bất thần từ đằng sau lưng hai đứa, có hai thằng con trai lớp khác lạ hoắc lò dò đi tới:
- Ê…bạn….! – Một thằng trong hai đứa nó cất giọng hỏi.
- Gì? – Thằng Luân quay lại.
- Nhỏ kia lớp tụi mày à? Tên gì vậy? – Thằng này vào ngay vấn đề.
- Nhỏ nào đâu? – Thằng Luân ngơ ngác.
- Kìa, nhỏ đang nói chuyện điện thoại đó! – Thằng kia chỉ tay về phía Tiểu Mai.
- À…Trúc Mai, có gì không? – Luân khùng xác nhận.
- Hỏi cho biết thôi, thanks mày nhé! – Rồi hai thằng quay đi, mặt cười toe toét như vừa bắt được vàng, lại còn cụng tay nhau “ ồ yeah “ bôm bốp.
- Chậc, đúng là người đẹp có khác, đi đâu cũng được mến mộ! – Thằng Luân thở hắt ra nhìn về phía Tiểu Mai.
- Ờ.! – Tôi nhún vai đáp bâng quơ.
- Mày…có khi nào nghĩ Trúc Mai thích mày không nhỉ? – Nó khều vai tôi hỏi.
- Vớ vẩn….tao….chả xứng đáng! – Nếu là khi trước thì tôi đã gạt phắt đi, nhưng bây giờ mọi sự đã khác nhiều rồi.
Nghe tôi nói thế thằng Luân hết ham tìm hiểu nữa, nó tặc lưỡi rồi đứng dậy nhập bọn với tụi Dũng xoắn đang đấu láo ngoài sân. Mỗi tôi là ngồi lại ghế, trong đầu vẫn còn vang vọng câu hỏi của thằng Luân khi nãy, không ngăn được mình đưa mắt nhìn Tiểu Mai đang nói chuyện, tôi thẫn thờ phút chốc rồi lại lắc đầu cười buồn một mình.
Mặt mũi nào mà quay lại với người mình từng từ chối dứt khoát nữa chứ, ừm, tôi giờ chẳng có tư cách gì để xứng đáng với Tiểu Mai nữa rồi!