Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 265



Không khí bàn tiệc rộn ràng và đầy ắp tiếng cười từ hết thảy mọi người, tiếng chén đũa ly tách va vào nhau leng keng tạo thành một nét rất riêng của những buổi tiệc. Khang mập thì hết chồm qua bên này gắp lại xọ đũa sang bên kia:

- Ngon!

- Quá xá ngon, món này phải nói là độc nhất vô nhị!

- Ê…trả lại tao…..!

Thằng mập sau khi giật được que gà xiên từ chén Dũng xoắn thì vội vã gân cổ đòi lại con tôm luộc trong chén nó vừa bị thằng Chiến hốt tay trên.

Trong khi đó, Tuấn rách cứ liên tục nốc rượu, hết ly này đến ly khác, đã thế nó lại còn quay sang mời Luân khùng:

- Thôi, ba cái thứ này hại người lắm! – Thằng Luân lại giở mửng cũ.

- Uầy… làm một ly cho đời nó thêm tươi! – Tuấn rách gật gù.

- Dẹp mày đi, tao bỏ rượu rồi! – Luân khùng nhăn mặt đẩy ly rượu ra rồi vờ cắm cúi vào dĩa thịt bò trước mặt nó.

- Nhục quá con trai, đàn ông mà như thế thì gái nó xem ra gì …ực….! – Thằng Tuấn khích tướng rồi cười hề hề, nốc thêm ly nữa.

Tuyệt chiêu khích tướng của Tuấn rách quả là lợi hại, khi mà bé Trân vô tình nghe được hai ông nát rượu này đang bơm đểu nhau chí choé bèn đưa mắt nhìn Luân khùng. Thằng Luân tưởng bé Trân cũng thích nó uống rượu, tưởng rằng trong mắt Trân những thằng con trai nào không biết uống rượu thì không phải là con trai, chính vì vậy mà Luân “ anh khùng “ nay đã biến hoá thành Luân “ anh hùng “, nó giật lấy chai rượu rồi nốc ừng ực cả mấy hơi liên tiếp:

- Dzô mày….khà…..!

- Được… tao tiếp mày! – Tuấn rách khoái chí vỗ đùi đánh đét một cái.

Riêng thằng Quý với thằng Xung thì đang thi nhau xem đứa nào ăn được nhiều hơn, tụi nó liên tục đấu “ đũa “ với nhau tanh tách.

- Mày bỏ ra, miếng này của tao!

- Hê hê, bên kia còn một dĩa kìa, sao phải xoắn!

Chỉ mỗi Sơn đen là sướng nhất, khi mà nó đang ngồi cạnh bé Trân và tha hồ mặc sức buông lời ong bướm hòng tán tỉnh người đẹp cạnh bên:

- Sao em ăn ít vậy?

- Giữ dáng anh ơi! – Trân nhún vai đáp.

- Hèn gì em dễ thương quá chừng, đã có bạn trai chưa? – Sơn đen hỏi tiếp.

- Thế theo anh, thì em đã có chưa? – Bé Trân cũng không vừa, đáp trả ngay.

- Chắc là chưa rồi, em đợi anh mà! – Thằng Sơn cười đê tiện.

- Còn lâu à nha! – Trân bĩu môi nói.

- Thì lâu lắm rồi mà, hì hì! – Sơn đen vờ gãi đầu cười.

- ……….! – Đến đây thì Trân đỏ bừng mặt.

- Anh giỡn đó, em đừng để ý! – Thằng Sơn lại rào trước đón sau.

Tôi lúc này cứ gọi là trố mắt ra nhìn thằng Sơn đang thể hiện trình tán gái bậc thầy của nó, thường ngày trông nó ù lì chỉ biết cắm mặt vào game online với đá banh suốt ngày, tôi cứ tưởng nó cũng nhát gái y chang tôi chứ. Ấy thế mà giờ đây nó gặp gái như cá gặp nước, mồm mép trơn như bôi mỡ, đến cả bé Trân lanh lẹ là thế mà cũng chịu thua trước những lời ong bướm của thằng “ thương binh “ này.

- Anh ăn thêm đi! – Tiểu Mai nói khẽ rồi gắp thức ăn vào chén tôi.

- Ừ… thằng Sơn ghê quá, nó chém gió thành thần rồi! – Tôi gật đầu đáp.

- Hi, phải có người này người kia chứ! – Nàng lắc đầu cười.

Đúng là có người này người kia thật, thằng Sơn ở bên này tán gái thì Dũng xoắn ở đầu bàn bên kia đang mặc sức… chém bão:

- Ngay lúc thằng Bon nó tung cước thì tao vội gập người né liền!

- Ồ….ghê! – Tụi Khang mập trầm trồ.

- Rồi tụi mày biết sao nữa không? – Dũng xoắn hỏi.

- Sao nữa? – Cả bọn nhao nhao lên, bắt đầu bị thu hút vào chuyện đời chinh chiến của thằng Dũng.

Được lời như cởi tấm lòng, Dũng xoắn đứng bật dậy giữa bàn ăn rồi quơ tay múa chân, bắt đầu kể lại trận thư hùng hôm trước:

- Thằng Bon đá hụt, thế là tao tranh thủ cơ hội tung một cú giò lái ngay mặt, thằng đó lặt lè ngay!

- Quá dữ luôn! – Thằng Xung xuýt xoa.

- Chưa hết, khi mà thằng A Lý sắp bị thằng Beo đánh lén thì tao liền vận công, sử ra ngay chiêu Kim Cang Bất Hoại Thân mà đỡ giùm cho A Lý một bàn thua trông thấy đấy nhé!

- Mày láo, đỡ đòn cho A Lý là tao! – Thằng Chiến đập bàn.

- Đúng rồi, thế nhưng lúc thằng Chiến đỡ đòn cho A Lý thì nó cũng bị thằng Bin đánh lén, cho nên tao đành phải vì nghĩa diệt thân mà ra tay cứu giúp, ngay lập tức xoay người trọn một vòng lên không mà tung cước, đạp vỡ mặt đối phương liền! – Đến lượt thằng Quý chém gió.

- Khà… tụi mày quên tao à, tao chiến cũng dữ lắm nhá, đáng lí ra… ấc…..tao là thằng… ấc…. đập chết thằng Beo nhá, chẳng qua tao…..! – Tuấn rách vừa nấc cụt vừa nói.

- Dẹp hết, bữa đó không nhờ tao thông minh tuyệt đỉnh nghĩ ra kế sách kháng địch thì tụi mày làm gì có cửa! – Sơn đen khoát tay nhằm ra oai với bé Trân.

- Ha ha, mày là thằng bị đánh nằm bẹp ở nhà, nghĩ cái đầu mày ấy! – Tuấn rách phá ra cười sằng sặc trong khi Sơn đen đỏ mặt tía tai kế bên.

- Tao hiểu mà Sơn, hê hê! – Luân khùng vỗ vai thằng Sơn mà cười đểu cáng.

- Nghĩ ra kế là thánh Nam, phải gọi là thiên tài có một không hai…ấc…. tình huống nguy cấp vậy mà vẫn bình tĩnh… ấc….. thánh… cho em kính thánh một ly…..! – Tuấn rách đưa cái ly rượu của nó về phía tôi.

- Mày uống nhiều rồi đấy! – Tôi khẽ nhăn mặt.

- Như dzậy nó mới sốc! – Tuấn rách hất hàm.

- Tao không uống đâu, say xỉn mệt lắm! – Tôi lắc đầu.

- Uống đi….uống….! – Nó lè nhè bên tai, phà hơi rượu vào mặt tôi.

Ở phía bên kia, Dũng xoắn đang hùng hồn tiếp tục kể chuyện trong ánh mắt theo dõi đầy thích thú của bé Trân:

- Rồi ngay sau đó thì sao? Nam sư phụ tung một đòn Nhất Ký Triều Thiên Cước đốn ngã thằng Huy, nó lăn quay ra đất xụi lơ cả hai càng!

- Bậy, thằng Nam lúc đó né đòn gần chết, cước gì mà cước!

- Mày ngu, Nam sư phụ thần thông cái thế, lại có kim cương hộ thể thì né đòn làm quái gì, bữa đó ấy…. thằng Nam nó đưa mặt ra đỡ đòn như vầy nè… bốp bốp…!

- Láo, tao không có! – Tôi sừng sộ cắt ngang.

- Thánh cứ để em kể, dìm hàng trước rồi mới nâng lên sau, mà em đã nâng là nâng thánh lên mây luôn! – Dũng xoắn tảng lờ đi rồi tiếp tục ba hoa.

- Lúc đó, thánh Nam sau khi bị trúng đòn của thằng Huy xong là lại lãnh thêm hai đấm của thằng Beo đánh lén nữa, mà cũng chưa hết đâu!

- Sao nữa? Uống hớp nước đi cho thông cổ!

- Ực… kế sau đó, thánh Nam nhà ta lại ăn một bạt tai của thằng Bon, rồi lại dính ngay một cùi chỏ vào bụng của thằng Huy, ấy thế mà vẫn còn gượng đứng được, thế là thằng Huy giáng cho thằng Nam một đấm nữa vô mặt, thằng Nam xỉu luôn tại chỗ, bất tỉnh nhân sự.

- Xạo mày, vậy ai đánh thằng Huy?

- Tao chứ ai, thực ra tao là cao thủ võ lâm, tao chỉ quan chiến thôi, nhưng mà tình thế cấp bách quá đành phải đại hiển thần thông, tao phất tay một cái là thằng Huy nằm phè ra!

- Dóc tổ, bữa đó mày bị tụi kia nó đập hội đồng, tụi tao không can ra là giờ này mày ngồi đây ăn được à!

- Tụi mày ngu, thực ra… tao làm nhiệm vụ… thu hút sự chú ý của quân địch để thằng Nam rảnh tay hồi sức đó chứ!

- Là sao?

- Mày không nhớ thằng Nam đang xỉu à, tao phải… hút hết quân địch về phía tao, vậy cho nên nó mới có thời gian hồi sức, mới đánh được thằng Huy chớ mậy!

- Quá dữ, mày kể nghe quá phê!

- Thật à anh? – Tiểu Mai khúc khích quay sang nhìn tôi.

- Bậy… nó láo đó! – Tôi nhăn nhó cười khổ.

- Nhưng thật sự là anh bị thương khắp người mà? – Nàng hỏi tiếp.

- Thì… cũng đúng một phần! – Tôi gượng gạo đáp.

Sở dĩ tôi bảo đúng một phần là để cho thằng Dũng tiếp tục kể chuyện, hi vọng đúng như lời nó nói là sau khi dìm hàng sẽ tâng bốc tôi lên tận mây xanh, ấy thế mà hình như thằng này nó quá hứng thú với công việc “ dìm hàng “ nên chẳng còn mảy may để tâm gì đến vai trò “ tâng bốc “ nữa.

- Tao là tao nói cho tụi mày biết nhá, thằng Nam bữa đó nó sắp thua đến nơi rồi, may mà tao đứng từ xa trừng mắt một cái là thằng Huy sợ vãi cả ra quần, thế nên mất hết ý chí chiến đấu! – Dũng xoắn vẫn mải mê chém gió.

- Thì sao? – Tụi Khang mập hỏi dồn.

- Thì thằng Nam tranh thủ lúc đó mà… đá vô chỗ hiểm hai chân thằng Huy, thế là thằng Nam chiến thắng cực kì dễ dàng, hê hê! – Dũng xoắn nói xong là ngay lập tức cả bàn ăn phá ra cười sằng sặc.

- Dẹp… dẹp mày đi! – Tôi đỏ mặt tía tai.

- Ờ, hề hề! – Thằng Dũng ngồi xuống, khoái chí nốc cạn ly nước ngọt.

Thế nhưng vừa dẹp yên xong thằng Dũng là lại đến lượt thằng Sơn:

- Em biết không Trân? Thằng Nam nó đến nhà anh, năn nỉ gần hết buổi chiều thì anh mới đồng ý âm thầm theo dõi bảo vệ em đó!

- Anh theo bảo vệ em làm gì? – Trân ngơ ngác.

- Bởi vì….anh đây rất quan tâm đến em, thân gái liễu yếu đào tơ, nhỡ có gì thì khốn! – Sơn đen giả giọng đường mật.

- Bleu, em chẳng tin! – Bé Trân lắc đầu nguầy nguậy.

- Ừ, mày láo hả, thằng Rế mới là đứa bảo vệ Trân, mày đâu phải! – Tôi gân cổ cãi lại.

- Nhìn vậy mà không phải vậy đâu con trai, thật ra tao cho tiền thằng Rế đi chơi, còn tao thì đi theo bảo vệ Trân đó! – Thằng Sơn nói dối một cách trắng trợn.

Tôi thì biết thừa là Sơn đen đang dóc tổ, bởi vì ngay từ đầu nó đã gạt đi khi tôi nhờ nó ngầm theo dõi Trân để tránh tụi Minh Huy làm hại con bé, thế nhưng thằng Sơn đời nào chịu bám đuôi một đứa con gái, thế là thằng Rế phải lãnh trách nhiệm. Vậy mà hôm nay được gặp tận mắt đối tượng theo dõi ngày trước là mắt nó sáng rỡ lên như đèn pha ô tô mà dành hết công lao về phần mình.

Đến đây thì tôi bắt đầu cãi nhau chí choé với Sơn đen, bên phía Tuấn rách với Luân khùng thì hai thằng này liên tục thách nhau so tửu lượng, tụi Khang mập vẫn đang hóng theo buổi “ kể chuyện em nghe “ của Dũng xoắn, đến cả bé Trân cũng say sưa theo dõi, chỉ mỗi Tiểu Mai là lẳng lặng ngồi tại bàn, thỉnh thoảng nàng có tủm tỉm cười hay đưa tay rót nước vào ly mọi người.

Giỡn nhau rồi chém gió chí choé đến gần hơn 9 giờ đêm thì tiệc mừng chiến thắng mới tàn, bọn Khang mập ai về nhà nấy, riêng Tuấn rách với Luân khùng thì được đặc cách qua nhà thằng Chiến ngủ tạm bởi hai đứa nó sau cuộc đấu tửu lượng vô tiền khoáng hậu giờ đã xỉn quắc cần câu, mặt mũi nhìn đần thối ra.

- Ớ…uống tiếp… ớ…! – Tuấn rách đang gục mặt hẳn vào lưng Dũng xoắn.

- Dzô…đê….! – Luân khùng thì ôm chặt lấy thằng Chiến mà lè phè.

- Thế về đây, cảm ơn Trúc Mai nha, thằng Nam tí về nhà đi mày, ngủ lại là chết đấy, hề hề! – Đám Khang mập chào hỏi xã giao rồi phóng xe tan cuộc.

- Vậy em về trước nhé, tại mẹ không cho đi khuya! – Bé Trân dắt xe ra ngoài sân.

- Ừa, cảm ơn em nhé! – Tiểu Mai gật đầu.

- Hì, có gì đâu chị, em về nhé thầy! – Trân tủm tỉm.

- Ờ…! – Tôi trả lời bâng quơ.

Và y như rằng Sơn đen dắt xe ra sau cùng, nó cười cầu tài nhìn Trân:

- Để anh về cùng em, hình như nhà tụi mình gần nhau đó!

- Hứ… anh mồm mép lắm! – Trân bĩu môi rồi đạp xe đi trước.

- Ế….đợi anh…! – Thằng Sơn nháo nhào đạp ngay theo sau, quên cả chào tạm biệt tôi.

Đợi ọi người khuất sau hết con đường rồi thì tôi và Tiểu Mai mới đóng cổng quay trở vào trong nhà:

- Anh cũng về đi, hơn 9 giờ tối rồi! – Nàng nhìn đồng hồ.

- Được mà, anh phụ em dọn dẹp rồi về, mình em sao làm nổi! – Tôi nhún vai đáp.

Và đúng là một mình Tiểu Mai thì chẳng thể nào dọn hết cả bàn tiệc giờ đã thành bãi chiến trường tan hoang này được, vì tính thêm cả tôi là tay rửa chén chuyên nghiệp lăng xăng vào phụ, Tiểu Mai thu xếp gọn ghẽ các thứ, tôi thì đứng rửa chén mà cũng gần nửa tiếng sau, cả hai đứa mới gọi là đã dọn dẹp lau chùi sạch sẽ nhà bếp.

- Uầy… đuối quá! – Tôi úp nốt mấy cái dĩa lên trên tủ.

- Hì, nhưng mà vui! – Tiểu Mai mỉm cười, nàng đưa tay lau lại phần gạch men gần lò gaz.

- Ừ, tụi nó giỡn mà cười đau cả ruột, nhất là cái thằng Dũng, chậc…! – Tôi tặc lưỡi đáp.

- Anh để giúp em giỏ hoa lên trên đầu tủ đi! – Nàng bước lại gần tôi đưa giỏ hoa trang trí.

Thế nhưng khi tôi cũng vừa bước tới, còn chưa kịp nhận lấy giỏ hoa từ tay Tiểu Mai thì nàng đã đứng sững lại tầm một giây rồi buông thõng người, giỏ hoa rơi phịch xuống nền nhà:

- Sao vậy? – Tôi ngạc nhiên bước lại gần nàng.

Tiểu Mai không trả lời, nàng chỉ khẽ thả người tựa hẳn vào vai tôi, đôi làn tóc mai che rủ lên hàng mi dài đang khép lại, hương hoa thanh khiết lại nhẹ lan ra….

- ……….!

- Sao… thế….?

- Em hơi mệt… anh cứ đứng đấy, tựa một chút thôi!

- Ừm…. em vất vả cả ngày nay rồi đấy!

- ………..!

- ………………!

- Này….!

- Sao em?

- Hứa với em… sau này có gì khó khăn thì nói với em nhé, mình cùng giải quyết, đừng như vừa rồi mà liên luỵ bạn bè!

- Ừ….!

- Hứa đi! – Tiểu Mai nhướn mắt lên nhìn tôi, phụng phịu nói.

Tôi mỉm cười rồi ôm nàng vào lòng, khẽ đưa tay vuốt tóc mai thanh mảnh, thì thầm vào tai nàng:

- Ừm… anh hứa!

- Phải giữ lời nha… em buồn lâu lắm rồi, chỉ mới vui được mấy ngày thôi đấy!

- Yên tâm, dù có phải thành thằng hề thì anh cũng mong chỉ được làm em cười là đủ rồi!

- Hôm nay sao giỏi ăn nói quá vậy, chàng?

- Bộ em không để ý là… lúc chỉ có hai đứa, anh luôn là người nói trước sao?

- Hi, con trai thì phải mở lời trước chứ!

- Chỉ khi nào thích hợp thôi!

- Là khi nào?

- ….Yêu…?!

- …………!

- ……………………!

Tiểu Mai tựa đầu vào vai tôi, nàng không nói thêm gì nữa, và tôi cũng không cần thiết phải nói gì thêm, vì cả hai đứa đều biết khoảng lặng của lúc này đây, là khoảng lặng của hai con tim đang cùng chung nhịp đập, tâm ý tương thông, đồng chung cảm xúc.

Có những lời nói, không nhất thiết phải nói ra, cũng có những phút giây, sẽ nằm ngoài quy luật của thời gian, vì chúng là mãi mãi.

Hạnh phúc đôi khi chỉ giản đơn như thế, một chút thanh bình và yên tĩnh!

Đắm say… đầy dịu ngọt!
— QUẢNG CÁO —