Sau màn ra oai đầy thị phi vào giờ truy bài môn Toán hôm đó, dù rằng Tiểu Mai đã có ý nhắc nhở tôi bằng cái trừng mắt sắc sảo rằng đừng có mà làm quá. Thế nhưng tôi điếc không sợ súng, cho rằng từ khi thằng Minh Huy đi rồi thì dưới gầm trời này trừ Tiểu Mai ra, tôi chẳng còn ngán ai nữa. Và sự thật là…
- Trí Nam, lên bảng giải bài! – Thầy Toàn gọi tôi lên giải Toán.
Từ lúc bước vào lớp, khi biết thằng Huy đã một đi không trở lại và tôi đã được phục chức làm cán sự Toán thì tôi trông thầy Toàn vẫn bình thường. Chỉ có một điều khác lạ, đó là tôi linh cảm như mình sẽ còn rắc rối với ông thầy này dài dài.
- Dạ! – Vừa được xướng tên là tôi đứng bật dậy, đường hoàng bước lên bảng trong ánh mắt ngưỡng mộ của hội bàn tròn.
Ngang qua dãy bàn của Tiểu Mai, tôi thấy nàng mấp máy môi bảo rằng làm bài cẩn thận, và tôi cười thật tự tin rồi hất đầu bằng một động tác rất ư là phớt đời, tôi bước lên bục giảng.
- “ Ôi xời, dễ ợt! “ – Tôi chắc mẩm khi nhìn đề toán trên bảng.
Chỉ mất năm phút tính toán và viết lại, tôi đã giải sạch sẽ bài toán trên bằng cách giải hợp lí và rõ ràng nhất. Đặt phấn vào hộp, tôi yên chí quay về chỗ ngồi, thế nhưng Tiểu Mai bên dưới lại nhăn mặt vẻ không vừa ý rồi nàng quay đi không thèm nhắc gì nữa.
- “ Anh làm đúng rồi mà, chắc chắn! “ – Tôi nghĩ thầm, hi vọng mình đang “ truyền âm nhập mật “ với Tiểu Mai.
Thật vậy, tôi dám đem mạng mình ra mà cá rằng bài giải trên là hoàn toàn đúng đắn, cả về công thức lẫn đáp án, không thể chê vào đâu được. Ấy vậy mà, toán thì đúng, nhưng văn thì… sai.
- Bài này đâu có tính min max, Nam? – Thầy Toàn gọi giật lại.
- Dạ… thì đâu có min max gì đâu thầy! – Tôi chưng hửng.
- Thế cái gì đây? Điều phải chứng “ min “? – Thầy hỏi tiếp.
- Ớ…..! – Tôi đần mặt ra vì bất động.
Thầy Toàn vẫn phong thái “ soi “ lỗi chính tả như mọi khi, lắc đầu bảo:
- Về chỗ, 7 điểm!
- Hơ…..! – Tôi há hốc mồm ra trong tràng cười to nhỏ của lũ bạn.
- “ Ôi đệch… có phải không trời…?! “ – Tôi ôm mặt thiểu não bỏ về chỗ ngồi, giờ thì mới hiểu nét nhăn mặt của Tiểu Mai lúc nãy mang ý gì. Hóa ra là do tôi viết sai lỗi chính tả chứ không phải do tính toán sai, thành thử ra màn ra mắt cả lớp của cán sự vừa trở về từ bảng phong thần này đã trở thành màn hài kịch “ min- max” đầu năm một cách hi hữu.
Giờ ra chơi, như mọi khi thì tôi sẽ cùng Tiểu Mai xuống căn-tin trường uống nước nếu như không có bài vở gì gấp gáp. Và hôm nay cũng không có bài vở gì nhiều, thế nhưng tôi lại bước ra cửa lớp, đưa tay chỉ về phía phòng học A2 trong ánh nhìn thắc mắc của Tiểu Mai.
Tôi đang có ý định gì? Dễ đoán thôi, tôi sẽ vào tận sào huyệt địch để bắt tướng giặc, tôi sẽ vào thẳng lớp A2 mà gặp Minh Châu để hỏi cho ra nhẽ. Bước xăm xăm vào thẳng phòng lớp bên, tôi chẳng nói chẳng rằng nhìn quanh quất một hồi rồi đi tới ngồi xuống trước mặt Minh Châu.
Cô nàng bí ẩn này hóa ra bị cận thị, đeo cặp kính trên mắt mà trông vẫn duyên phết, tóc rẽ mái xéo rồi xõa dài xuống lưng, khác hẳn với kiểu tóc kẹp mái của Tiểu Mai. Trông thấy tôi đằng đằng sát khí ngồi đối diện, Minh Châu khá ngạc nhiên rồi tháo kính ra, ngồi lùi lại dựa hẳn vào ghế, động tác rõ ràng là rất đang bối rối.
- “ Quá chuẩn, mình phải vậy thì con gái nó mới sợ! “ – Tôi hí hửng.
- Ê, vô đây làm gì? – Một thằng khác đập vai tôi hỏi.
- Có chuyện chút! – Tôi đáp không lấy làm thoải mái lắm.
- Chuyện gì? – Một thằng khác chen vào, vẻ như tụi nó quyết bảo vệ hoa khôi lớp mình đến cùng.
Lẽ dĩ nhiên thằng nào ở A2 lúc này cũng biết tôi đang là bạn trai của Tiểu Mai đẹp nhất nhì trong trường, thế cho nên hôm nay thấy tôi có vẻ đến tăm tia nốt hoa khôi còn lại thì đứa nào cũng mặt mũi hậm hực mà đứng vây lại.
- Chuyện… của tao, nói chút thôi! – Tôi lúng búng nói, thầm nghĩ đám này mà hùa vào đập hội đồng thì tôi chỉ có nước bế mạc đời trai.
- Ủa? Bạn này hôm bữa chơi Guitar hay lắm nè? Bữa Noel đó! – Một con nhỏ ở bàn trên quay xuống.
- À…ừ….! – Tôi gãi đầu cười trừ khi nhận ra đó là nhỏ cán sự Hóa để ý tôi hồi năm trước.
- Bạn qua lớp mình làm gì vậy? – Nhỏ lại hỏi tiếp.
Dè đâu ngay giữa đám đông vây xung quanh, nhỏ Minh Châu kế sau câu nói của tôi liền phản pháo bật lại ngay tắp lự:
- Đừng có gọi tên tôi, đồ phản bội! – Rồi nhỏ này quay ngoắt đi ra bên ngoài cửa lớp.
- Ơ… này….! – Tôi vội phóng theo.
Ra đến hành lang, tôi chạy đến chỗ Minh Châu đang đứng:
- Sao gọi tui là phản bội? Có quen biết gì đâu! – Tôi nóng gáy vào thẳng chủ đề chính.
- Ừ, hay lắm, có quen đâu! – Minh Châu cười lạnh.
- Vậy sao vu khống tui? – Tôi sầm mặt quạu đeo.
- Không có vu khống, là sự thật, nói mà không giữ lời, hay lắm! – Nhỏ này gay gắt nói lại.
- Ơ… nói gì? – Tôi ngơ ngác.
- Nói gì thì tự mà nhớ đi, hứ!
- Này… giải thích coi….!
- ………..!
- Này………!
Và Minh Châu lại một lần nữa đùng đùng quay thẳng vào lớp trong ánh mắt ngạc nhiên của đồng bạn, mỗi riêng tôi lúc này thì đang thộn mặt ra như thằng bù nhìn giữ ruộng dưa.
- A ù… thằng này coi thế mà sở khanh, hết em này qua em khác!
- Tổ bà nó, toàn lựa gái đẹp là sao?
- Hóa ra nó cua Minh Châu lớp mình xong bỏ, chuyển qua em Mai lớp nó!
- Ờ, tội nhỏ Mai thiệt ta ơi, dính phải thằng trăng hoa!
- Dẹp tụi mày đi! – Tôi sầm mặt nói rồi bỏ về lớp.
Ý định đối diện nói chuyện thẳng thắn như hai người lớn với nhau giữa tôi và Minh Châu đã tan thành mây khói, chỉ bởi rằng tôi chẳng ngờ nhỏ này lại thù tôi một cách dữ dội đến như vậy. Và còn thê thảm hơn khi mà giờ đây, chả riêng gì A2 mà cả bọn bạn A1 lớp tôi cũng biết chuyện sau khi thấy hoạt cảnh vừa nãy.
- Trời đất, mày quen con nhỏ người ta xong rồi quất ngựa truy phong à? – Khang mập sửng sốt.
- Hết biết, kẻ ăn không hết, người lần không ra! – Thằng Quý ôm mặt than thở.
- Con khỉ, tao chả quen biết gì con nhỏ đó cả, tự dưng nó kêu tao phản bội nó, tụi mày nghĩ coi nóng hông? – Tôi đỏ mặt tía tai.
- Nóng hay không thì mày biết chứ sao tụi tao biết được! – Luân khùng nhún vai nói.
- Hừ, vớ vẩn! – Tôi sừng sộ rồi đi vào trong phòng.
Vừa bước vào thì tôi cũng gặp Tiểu Mai đang bước ra theo hướng ngược lại:
- Sao thế? – Nàng ngạc nhiên khi trông thấy bộ dạng hầm hố của tôi.
- Con nhỏ đó nó bị điên rồi, anh xuống nước hỏi nhỏ nhẹ mà nó cứ làm ầm lên! – Tôi lắc đầu nhăn nhó giải thích.
- Anh qua lớp bên đó? – Nàng sửng sốt nhìn tôi.
- Ừ, anh định gặp trực tiếp cho dễ nói! – Tôi đáp.
- Ngốc ơi, đây có phải là chuyện anh thiếu nợ gì đâu mà gặp mặt nói, người ta đang mắng anh là phản bội đó, không… tát cho thì may lắm rồi!
- Cái gì mà tát? Dám tát anh…….!
- Anh sao? Đánh con gái hở?
- Anh… né chứ sao, hừ!
Vẻ như quá ngao ngán với số phận khù khờ trước con gái của tôi, Tiểu Mai bèn thở dài rồi nắm tay tôi kéo đi:
- Gì nữa? Sắp vô lớp rồi! – Tôi há hốc mồm.
- Đi qua A2, làm rõ chuyện này! – Nàng thản nhiên nói.
- Anh… không qua đó nữa đâu! – Tôi dùng dằng giật tay ra.
- Đứng ngoài hành lang, để em tiếp chuyện với bạn đó là được rồi! – Tiểu Mai trả lời rồi đi thẳng vào phòng A2.
Mới vừa nãy một thằng con trai A1 là tôi lao đầu vào A2, sau đó bị Minh Châu đuổi ra, giờ đến phiên Tiểu Mai A1 cũng bước vào trở lại, chẳng cần nghĩ nhiều cũng có thể biết được là đang có chuyện gì đó liên quan đến cả ba người này. Thế nhưng nghĩ là một chuyện, và miệng lưỡi thế gian lại là một chuyện khác.
Trông thấy Tiểu Mai thản nhiên bước vào lớp, bọn con trai A2 tự động tách ra nhường đường mà không làm khó dễ gì, phần vì nể nàng là con gái, và phần còn lại chắc là… tụi nó thấy nàng xinh đẹp nên tỏ ra galăng.
Chỉ mỗi riêng tôi lúc này là nghe tụi nó đang nói ầm lên ở phía sau:
- Tao biết mà, sắp có cảnh đánh ghen rồi!
- Cha chả, hai em đẹp gái gặp nhau, động trời rồi!
- Thằng oắt kia sướng nhỉ, được cả hai nhỏ thích!
- Thích cái đầu mày, Minh Châu là của tao!
Trong khi tôi đang muối mặt khổ sở trước lời đàm tiếu của dư luận thì Tiểu Mai ở bên trong cũng đang ngồi đối diện với Minh Châu, tôi trông hai người nói với nhau vài câu rồi Minh Châu gật đầu tỏ vẻ đồng ý, xong xuôi đâu đó cả hai nàng đều bước ra ngoài trong cái nhìn ngạc nhiên của tôi lẫn tất cả mọi người:
- Giờ ra về, anh gặp Minh Châu nói chuyện! – Tiểu Mai nói thẳng thừng.
- Nói.. gì…? – Tôi bối rối.
- Không nhớ thì để tôi nhắc cho nhớ, hừ! – Minh Châu bất nhẫn nói.
- Vậy nhé, mình cũng muốn ba mặt một lời cho rõ ràng, dẫu sao mình cũng không tin Nam là người như vậy! – Tiểu Mai quay sang Minh Châu quả quyết.
- Rồi bạn xem, tên này…. Hừ, rõ là đồ con trai! – Nhỏ Minh Châu vẫn giữ thái độ thù hằn với tôi. – Ra về mình đợi cả hai ở trước cổng trường, giờ vào lớp đây!
- Về thôi! – Tiểu Mai cũng quay đi.
- Ừ… ừ…! – Tôi quýnh quáng gật đầu rồi vội đi theo nàng, cố tránh đi đám đông tò mò chung quanh đang xì xào bàn tán.
Vậy đấy, sáng nay đúng là ngày bách nhục xuyên tim của tôi, đã chẳng làm được gì còn làm mọi chuyện rối tung lên, thành thử ra kéo thêm cơ số những người khác biết chuyện này.
- Anh cũng thật là… em đã nói chừng nào chưa nhớ ra được bạn đó là ai thì đừng có làm gì, đằng này lại tự dưng qua thẳng bên đó hỏi chuyện. Giờ thì đẹp mặt chưa? – Tiểu Mai nhíu mày nói khẽ.
- Ừ… anh tưởng qua đó hỏi một phát là xong, chứ nhớ không ra…! – Tôi thiểu não đáp.
- Thôi vào học đi, đằng nào cuối giờ thì mọi chuyện cũng rõ ràng thôi! – Nàng thở hắt ra.
- Ừm, mà khi nãy em nói gì để nhỏ đó chịu gặp mình thế?
- Em chỉ nói anh thật sự không nhớ gì cả, nếu muốn làm rõ chuyện này thì chỉ có gặp nhau thôi, còn không thì tuyệt đối em không chấp nhận chuyện bạn đó gọi anh là thế này thế kia!
- Gay gắt vậy…?
- Có anh mới ngốc ấy, cứ ấp a ấp úng, nói gì cũng không rõ ràng nên người ta mới ghét!
- Ừm…..!
Vậy là để đánh đổi một cuộc hẹn với Minh Châu, tôi đành phải… bỏ qua danh dự của mình xưa nay gầy dựng trong lòng công chúng. Chỉ vừa được phục chức không lâu, còn chưa kịp hưởng lương thì giờ đã bị bạn bè trong lớp đồn ầm lên rằng tôi lại dan díu với nhỏ nào đó bên A2. Và còn tệ hơn hết là Khả Vy lúc này cũng đang nhìn tôi bằng ánh mắt bất ngờ pha lẫn thất vọng:
- Thật vậy à? – Vy hỏi nhỏ khi tôi đi ngang qua.
- Thật gì? – Tôi ngơ ngác.
- Thì… chuyện mọi người đang nói đó! – Em ấy thắc mắc.
- Không, bậy bạ, làm gì có chuyện đó! – Tôi chối ngay tắp lự.
- Ừm… cũng hi vọng vậy!
Nói rồi Vy quay mặt cắm cúi vào quyển sách Sinh học, mặc kệ tôi đang thở vắn than dài vì xem ra sau chuyện này, khả năng tôi trở thành một thằng Sở Khanh nổi tiếng toàn trường là rất lớn.
Chính vì không mong muốn điều như vậy nên suốt từ lúc đó đến tiết học cuối cùng, tôi cứ nhấp nha nhấp nhổm trên ghế hóng cho đến giờ ra về để còn ba mặt một lời với Minh Châu để làm cho ra nhẽ mọi chuyện.
- Tùng… tùng… tùng,….! – Tiếng trống báo hiệu tiết học cuối cùng của ngày dài lê thê đã kết thúc.
Tôi quơ cặp phóng vội ra khỏi phòng học rồi chạy thẳng xuống bãi gửi xe, tranh thủ lúc học sinh chưa túa ra bèn dắt ào ra cổng. Đến nơi thì đã thấy Tiểu Mai đang ôm cặp đứng gần Minh Châu:
- Rồi….! – Tôi dắt xe tới và chỉ nói được một từ rồi tắc tị.
- Vậy đi thôi, quán nước trước trường nhé? – Tiểu Mai hỏi.
- Ừm, sao cũng được! – Minh Châu gật đầu.
Ba đứa tôi dắt xe vào quán nước mía trước trường rồi chọn một bàn nơi góc trong vắng người và ngồi xuống:
- Bạn gọi nước đi! – Tiểu Mai mỉm cười hòa nhã nhìn Minh Châu.
- Cho mình cốc nước lọc! – Nhỏ này đáp lời.
- Còn anh? – Tiểu Mai quay sang hỏi tôi.
- Ừ… sao cũng được! – Tôi ấp úng-
Trông thấy Tiểu Mai và tôi xưng hô thân mật như vậy, Minh Châu không giấu nổi vẻ khó chịu và lại càng nhìn tôi đầy… giận hờn.
Hai cốc nước mía và một nước lọc được dọn ra bàn, và không phải đợi lâu, khi tôi còn chưa kịp hớp ngụm nào cho “ thông cổ mát họng “ thì Tiểu Mai đã lên tiếng:
- Vậy… giờ bạn có thể nói ra được rồi đấy!
- Ừm, chỉ sợ có người cố tình giả quên thôi! – Minh Châu lừ mắt nhìn tôi.
- Anh có vậy không? – Tiểu Mai cũng quay sang nhìn tôi.
Trước ánh mắt của hai cô nàng đang nhìn như xoáy vào tận tâm can của mình, tôi vội ấp úng trả lời:
- Không… cứ nói đi, có sao nói vậy!
- Ừa, vậy được rồi! – Tiểu Mai gật đầu đưa mắt về phía Minh Châu.
Khẽ nhấp một ngụm nước, Minh Châu với ánh mắt thoáng buồn nhìn ra bên ngoài quán nước, rồi dịu giọng:
- Quê mình thật ra ở Sài Gòn, năm mình học lớp 9, vì công việc của ba nên cả gia đình mình quyết định dọn về Phan Thiết sống, rồi một bữa nọ….