Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 284



Trong không gian yên tĩnh, nơi chỉ có tiếng lá cây xào xạc trong vườn theo gió xuân thi thoảng nhẹ đưa, tôi đưa mắt nhìn bạn gái mình lúc này đang khẽ tựa vào vai, và đỏ hồng đôi má…

- Anh… nhìn gì đấy? - Tiểu Mai ngượng ngập.

- Nhìn… em….! – Tôi cũng nhất thời đâm ra bối rối.

- Ai à nhìn? Xê…ra nha…..! – Nàng vờ đẩy tôi ra, dù rằng biết chắc chẳng thể nào… thoát khỏi vòng tay tôi lúc này được.

- Ơ hay… chính em bảo anh nhìn em còn gì! – Tôi nửa đùa nửa thật.

- Em… chỉ buột miệng nói thôi mà! - Tiểu Mai cắn môi, quay nhìn sang chỗ khác.

- Thì anh… chỉ làm theo lời em nói thôi mà! – Tôi được đằng chân lâng đằng đầu.

- Anh… đừng nhìn nữa!

- Ai bảo mặc… quần đùi, anh không nhìn là có chuyện đấy!

- Chuyện gì?

- Em muốn bạn trai em là… pê-đê à?

- Không….!

- Thế thì được rồi, hé hé!

- Đồ dê xồm, cười gì mà ghê quá đi!

Quả thật, lúc này tôi mà… không nhìn Tiểu Mai thì tôi chỉ có nước đi chết cho xong chứ mang tiếng là con trai làm gì cho nhục mặt, chân dài miên man thế kia, đôi cánh tay trắng nõn nà thế kia, không nhìn có mà….

- Anh… đừng làm em sợ! - Tiểu Mai e ngại nói.

- Có gì đâu mà sợ, chiêm ngưỡng cái đẹp của tạo hóa là thiên chức của đôi mắt mà! – Tôi chả biết sao lúc này mồm miệng trơn như bôi mỡ.

- Em… lần sau mà anh đến giờ này, em sẽ không mở cửa đâu, đồ quỷ! – Nàng nhăn mặt, nhưng vẻ như sẽ vẫn làm ngược lại lời nói của mình.

- Kệ em, anh leo cửa vào, trùm leo cây đang có mặt ở đây mà! – Tôi cười đểu.

- Ừ, trùm leo cây, té cái độp lãnh nguyên sẹo trên vai, ở đó mà trùm leo cây!

- Ơ…..!

Khỏi phải nói, tôi lại há hốc mồm ra vì bị kê nguyên cái tủ đứng to tổ bố vào miệng, nhất thời chả biết nói năng gì nữa sất.

- Em… sao mà thích… chọc anh quá vậy? – Tôi khổ sở than thở.

- Ai bảo, anh cũng chọc em còn gì! – Tiểu Mai bĩu môi.

- Anh chọc em bình thường, còn em cứ canh me làm anh ngắc ngứ là sao? – Tôi nhăn nhó.

- Thì biết sao giờ, em thích vậy đó, hi hi! – Nàng cười khúc khích, đưa tay búng nhẹ lên tai tôi.

- Á à, bữa nay hết nhéo vai lại có trò búng tai à?

- Ừ đấy, vậy cho anh chừa!

- Chừa quái gì được, em đẹp, anh nhìn, sự thật nó thế, nhá!

- Anh……!

- ……….!

- …………….!

Một khoảng lặng quen thuộc lại trỗi lên giữa hai đứa, và có lẽ, trò đùa lộng giả thành thật này có khi nào lại được tái hiện, hệt như buổi ban chiều, và họa may sẽ không có ai phá đám hay không?

- Này……!

- Hở….?

- Lúc chiều ấy……!

- Ừa… sao anh?

- Lúc chiều… anh… không có cố ý đâu…!

- Ừ… em… cũng nghĩ vậy….!

- ……….!

- ……………..!

Và… đôi mắt hai đứa như dán vào nhau, tôi nhìn vào ánh mắt hút hồn của nàng, thấy rõ bản thân mình trong đó đang được phản chiếu ngược lại, đầy ma mị và thật quyến rũ.

Thế rồi chậm thật chậm, từng lúc một, tôi nhẹ đưa mặt mình sát vào Tiểu Mai, cảm nhận rõ hơi thở hồi hộp của nàng đang chạm vào mặt mình.

Tiểu Mai nhìn tôi trân trối, nàng giờ đây cũng giống như lúc chiều, nửa như hoảng hốt và lại cũng như mỉm cười, đôi tay tựa hồ như có phần đẩy tôi ra, nhưng cũng có phần yếu ớt vô lực.

- Anh……! – Tôi cũng thở gấp gáp, biết được mình sắp làm gì.

- ………! - Tiểu Mai vẫn không nói gì, nàng vẫn nhìn tôi, và… không một lần chớp mắt.

Không nói gì tức là đồng ý, chứ còn sao nữa, tôi nghĩ như vậy đấy!

Vẫn chầm chậm và nhẹ nhàng, tôi dần đưa môi mình gần với môi Tiểu Mai, thật khẽ khàng…

Thật chậm rãi, từ tốn…

Giây phút đó, tôi đoan chắc rằng, nụ hôn đầu đời của mình là đây rồi, tôi sẽ hôn người con gái đẹp nhất trần gian ngay trước mắt mình mà chắc rằng sẽ không còn ai có thể quấy phá được nữa, mà giả như có quấy phá thì tôi cũng mặc kệ, hôn trước đã rồi tính.

Vâng, các bạn nữ có thể nói tôi ma giáo, tôi là đồ dê xồm, đồ cơ hội, nhưng nếu là các bạn lúc đó, có để tôi hôn hay là không chứ hả?

Không biết câu trả lời của các bạn là ra làm sao, nhưng câu trả lời của Tiểu Mai thì là…

Lúc ấy, tôi đã cảm nhận rõ được môi kề môi, dù chỉ là rất nhẹ, chỉ là tiếp xúc qua cánh môi dịu ngọt và đỏ hồng. Thế nhưng ngay khi tôi còn chưa biết được thế nào là nụ hôn đầu đời nó ra làm sao thì….

- Không….! - Tiểu Mai cố ngoảnh sang hướng khác, chợt thốt lên.

- Ha….hả….? – Tôi cũng giật thót người.

- Không mà…..!

Liền ngay sau đó, nàng dùng hết sức của cả hai tay rồi đẩy thật mạnh vào người tôi:

- Uỵch… ầm…cốp….! – Tôi bật người khỏi ghế, ngã bổ ngửa luôn ra nền nhà, đầu đập thẳng xuống đất đau thấy mấy ông trời.

- Ối… giời ơi….! – Tôi la toáng lên.

- Anh… anh …??!! - Tiểu Mai hốt hoảng đứng dậy rồi cúi xuống chỗ tôi, đưa tay kéo dậy.

- Đau…quá….! – Tôi nhăn nhó ôm đầu mình đang đau điếng hồn.

- Em… em xin lỗi… em không biết! – Nàng quýnh quíu nói, gần như phát khóc lên.

- Em… sao vậy trời? – Tôi thì thào, gượng người ngồi dậy.

- Em… em……! – Tiểu Mai run rẩy, nói không thành lời, cứ đứng mãi ở góc bàn mà đan hai tay vào nhau, bối rối không tả xiết.

- Không muốn thì nói anh, chứ sao….. thôi, bỏ qua đi! – Tôi thở hắt ra, đưa tay xoa đầu mình.

- Chỉ là… em... anh đợi em lấy dầu nóng nhà, u đầu mất rồi đó! – Nói rồi Tiểu Mai chạy vội ra sau bếp không kịp để tôi nói thêm câu nào.

Trông dáng nàng tất tả chạy vào bếp, vừa quýnh quàng vừa líu ríu đôi chân, tôi quên cả đau và giận mà chỉ phì cười lắc đầu khó hiểu vì thái độ của cô nàng vừa rồi.

Lát sau, Tiểu Mai bước ra với chai dầu nóng trên tay, nàng nhất quyết không để tôi tự bôi lên đầu mà cứ xức dầu lên tóc tôi, xoa nhẹ chỗ đau.

- Ui da! – Tôi vờ kêu la.

- Em… xin lỗi! - Tiểu Mai lại líu ríu.

- Ừ… không sao….ái ui da….! – Tôi lại la lớn.

- Em…em……! – Nàng gần như mếu đến nơi.

- Thôi được rồi, em xức dầu nữa thì cháy cả đầu, anh biến hình thành siêu xay-da bây giờ!

- Thành gì cơ?

- Siêu xay-da Ka ka lốt, em không đọc Bảy viên ngọc rồng à?

- Không… em không có….!

- Ừ, khỏi đọc mất công, em cứ đổ dầu nóng lên đầu anh thế này thì cũng sắp biến hình tới nơi rồi đấy!

- Em… xin lỗi….!

Thế rồi Tiểu Mai xụ mặt xuống, nàng cắn môi nhìn tôi đầy ái ngại, tay cứ hết đan vào nhau rồi lại miết vào thành ghế:

- Ghế còn xài tốt, đập cho nó bể luôn à? – Tôi buột miệng trêu.

- Không… em….! – Nàng giật mình rụt tay lại.

- Ngồi xuống đây! – Tôi lại vờ lừ mắt, sắc giọng ra lệnh.

- Em……! - Tiểu Mai cuống quỵt vội ngồi xuống cạnh tôi.

- Nào, nói nghe, vừa nãy là sao?

- Em……!

- Có phải thấy anh là đồ dê xồm nên định oánh ột trận, đúng không?

- Không phải……!

- Chứ sao xô ra?

- ………!

- Té bể đầu rồi đây này!

- Xin lỗi mà… em biết lỗi mừ….!

- Ơ hay cái cô này, thế tại sao lại xô ra?

- Em…!

- Em em cái gì, tại sao?

Tôi được nước lại càng lấn tới, tranh thủ thể hiện quyền uy bá đạo của mình, Tiểu Mai đã sợ lại càng cuống hơn nữa, nàng bối rối chả nói thành câu:

- Em… em…..!

- Sao? Sao xô anh ra? Hay muốn sát phu?

- Em không có….!

- Chứ sao? Đang định…. Mà…..sao…..?!

- Em thấy…….!

- Thấy gì?

- Em… em nghĩ…….!

- Nghĩ gì?

- Em…..em……!

- Trời đất, là sao? Thấy sao?

Tôi lúc này chỉ thiếu điều ôm luôn cái đầu đang bốc khói của mình mà chạy vào phòng tắm nhúng luôn vào vòi sen cho hạ hỏa, bởi Tiểu Mai cứ ngắc nga ngắc ngứ thế này thì tôi chả biết đường nào mà lần.

- Em……! - Tiểu Mai bối rối.

- Ra làm sao? – Tôi gắt lên.

- Em… thấy như vậy… không có…! – Nàng lí nhí.

- Không có gì? – Tôi hỏi.

- Không có……! - Tiểu Mai lại càng nói nhỏ hơn nữa.

- Sao? Nói to lên xem nào! – Tôi nhăn nhó.

Và lúc này thì phải cố lắm tôi mới nghe thấy được từ đôi bờ môi đỏ mọng thanh thoát đang nói ra điều mà tôi đang thắc mắc:

- Không có… lãng mạn……!

- HẢ?

- ………….!

- Không có lãng mạn á?

- ……………!

- Chỉ thế mà xô anh tét đầu?

- ………………!

Tôi nói đến đâu, Tiểu Mai đỏ bừng gò má đến đó, những ngón tay hết đan vào nhau rồi lại miết vào cạnh bàn đầy bối rối.

Đến đây thì tôi thừ người ra bất động, nhất thời chả biết nói thêm câu nào nữa, bởi chính tôi còn chẳng hiểu được Tiểu Mai đang nghĩ gì lúc này. Cô người yêu xinh đẹp giỏi giang của mình vừa xô mình văng xoáy khỏi nụ hôn đầu chỉ vì một lí do hết sức… khó hiểu, đó là “không có lãng mạn “.

- …………!

- ………………..!

Tôi đưa mắt nhìn Tiểu Mai, nàng lại quay sang nhìn chỗ khác, rồi khi tôi vờ thở dài ôm đầu xuýt xoa kêu đau thì nàng vội nhìn tôi, để rồi khi bắt gặp tôi đang nhìn ngược lại, thì Tiểu Mai cũng vội ngoảnh sang chỗ khác.

- ……….!

- …………..!

Tầm mươi phút sau, nhận thấy nếu như ngồi lại thêm nữa thì cả tôi lẫn Tiểu Mai sẽ đến gọi là hóa đá luôn mất, đành tặc lưỡi lắc đầu đứng dậy:

- Anh về, em ngủ sớm đi!

- Hở…? Anh về…..hở? - Tiểu Mai giật mình nhướn mắt nhìn tôi.

- Ừm, ngủ ngon!

Rồi tôi bước thẳng ra sân, dắt xe một mạch về phía cổng, tự đưa tay mở khóa dắt xe luôn tù tì ra ngoài đường:

- Anh về… cẩn thận nha! - Tiểu Mai tựa cửa khẽ nói.

- ………! – Tôi vờ dỗi, chả thèm nói gì, lẳng lặng ngồi lên xe.

- Em xin lỗi, đừng giận em nha….! – Nàng lại năn nỉ.

- Ừm, về đây! – Tôi thở dài rồi gật đầu.

Chẳng đợi Tiểu Mai nói thêm câu nào nữa, tôi đạp xe phóng luôn cho đỡ nhục, ai đời đi… hôn con gái nhà người ta mà lại bị từ hôn thẳng thừng như thế đấy, đúng là bách nhục xuyên tim.

Buổi tối của nguyên ngày “hụt hôn” từ chiều đến tối ấy, suốt từ quãng đường từ nhà Tiểu Mai về lại nhà mình, tôi liên tục lẩm bẩm trong đầu mình chỉ một câu hỏi duy nhất:

- Thế nào mới gọi là lãng mạn đây??!!
— QUẢNG CÁO —