Yêu Phải Tổng Tài Ác Ma

Chương 86: Tình huống xấu hổ



Thời tiết năm nay mưa nhiều nên mùa đông năm nay có vẻ ấm hơn.Gần cuối tháng 10 rồi mà chẳng có cảm giác lạnh lắm.Lục Hàm vẫn mặc chiếc áo len màu xanh ban chiều đi gặp Lâm Nhược Na,còn chưa có kịp thay đã vội vã thu dọn hành lý tới đây.

Trong phòng ăn,Diệp Thiên như thường lệ ngồi vị trí chính giữa,Lục Hàm cùng Phong Thương Lan ngồi bên phải,còn Phong Kính Lăng ngồi vị trí đối diện.

Vừa gắp một miếng rau cho vào bát,Phong Thương Lan dịu dàng nói:

– Tiểu Hàm,gầy như vậy rồi,ăn nhiều thịt một chút.

Nói xong,trực tiếp gắp miếng thịt gà vào bát của cô.

– Thịt gà rừng đấy,không phải gà công nghiệp đâu.

Diệp Thiên cũng không quên phụ hoạ một câu:

– Đúng rồi,ăn nhiều một chút,con gái phải mập mạp mới đáng yêu.Con xem,ở bên ngoài chắc là ăn uống không quen,hay là về nhà đi,dì Vu nấu ăn hợp khẩu vị chắc chắn là sẽ béo lên.

Không khí tĩnh lặng cũng trở nên náo nhiệt một chút.

Lục Hàm nhìn bát đầy ắp thức ăn có chút khó xử.Cô trừng mắt nhìn Phong Kính Lăng ở phía đối diện,từ đầu tới cuối đều không lên tiếng hình như vẻ mặt gắp thức ăn vô cùng nhiệt tình.

Phát hiện có ánh mắt đang nhìn mình,Phong Kính Lăng ngẩng đầu lên nhìn người đối diện.Trông có vẻ rất bình thường nhưng lại ẩn chứa sát khí,vội buông đũa,Phong Kính Lăng có hơi mất tự nhiên nói:

– Tiểu Lục,nếu em không ăn thì để anh ăn hộ.



Phong Kính Lăng nhìn bát đầy ắp thức ăn của cô cũng cảm thấy có chút ngán,nhưng nghĩ tới món cá chép là món mà anh ta thích nhất, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội.

Bàn tay vừa định vươn tới gắp thức ăn trong bát của Lục Hàm đã bị Phong Thương Lan chặn lại,nhất thời sắc mặt ai kia liền xụ xuống.

– Con là đàn ông,bàn nhiều thức ăn như vậy,chăm chăm bát của con bé làm gì.Béo quá không kiếm được vợ đâu.

Nói rồi lại quay qua Lục Hàm dịu dàng nói,còn không quên gắp thêm cá vào bát của cô.

– Lục Hàm,mau ăn đi,nghe nói con thích ăn cá nên đích thân bác trai xuống bếp nấu đấy,con không được từ chối đâu.

– Cháu cảm ơn.

Lục Hàm vô cùng lễ phép nói.

Diệp Thiên lúc còn trẻ cũng đã bươn chải không ít,cho nên nấu ăn vô cùng ngon,chỉ là gần đây tuổi tác đã cao,trong nhà lại có người làm nên hiếm khi xuống bếp,nghĩ tới Lục Hàm có chút xúc động.

Cô nhìn miếng cá trong bát liền cầm đũa gắp một miếng cho vào miệng,miếng cá vừa mềm lại không tanh,vị chua chua ngọt ngọt của dưa muối hoà quyện cùng dứa gai càng khiến nước dùng thêm đậm đà.Ăn thêm vài miếng,Lục Hàm liền cảm khái, hai mắt long lanh như một đứa trẻ.

– Xem ra tay nghề của bác trai càng ngày càng tuyệt,sau này bác dạy cháu nấu món này đi.

Diệp Thiên nghe cô khen thì vô cùng cao hứng liền nói:

– Được được,nếu cháu thích thì bác sẽ dạy cho cháu nhưng mà cháu bận rộn thế học thêm nấu ăn không phải là quá vất vả....

Ông còn chưa kịp nói xong thì Phong Thương Lan đã vội chen vào:

– Ông già này,không hiểu gì cả,con bé sau này sẽ lấy chồng,đương nhiên là học nấu cho chồng tương lai rồi,không biết ai có phúc được tiểu Hàm nhà ta nấu ăn cho đây.

Khoé môi Lục Hàm thoáng qua một tia co giật.Thật ra,cô còn chưa có ý định lấy chồng,cô nghe Lâm Nhược Na nói lấy chồng sớm đau đầu lắm,chi bằng cứ tận hưởng cuộc sống độc thân chính là trạng thái tốt nhất.Thấy thế,cô nhìn sang Phong Kính Lăng cầu cứu.

Phong Kính Lăng nhìn cô cười cười rồi nói:

– Nãy giờ cháu đã ăn được ba bát cơm rồi sao không thấy Bắc Thần đâu nhỉ?

– Nó đang tắm trên lầu ý.



Phong Thương Lan buông đũa khẽ nói, sau đó bà liền quay qua Lục Hàm nhìn một cách ẩn ý.

– Để cháu lên xem.

– Ừm,vậy làm phiền cháu rồi.

Phong Thương Lan mỉm cười nói.Mặc dù đã ngoài bốn mươi,bởi dung nhan thường xuyên được chăm sóc nên da dẻ vô cùng mịn màng,có điều Lục Hàm luôn cảm thấy từ bữa ăn đến giờ nụ cười của bà dành cho cô có chút kỳ quái.Cô cũng nở nụ cười đáp lại nhưng ra đến cửa liền thay đổi,gương mặt trở nên cứng nhắc.

Ánh đèn pha lê nhè nhẹ hắt lên gương mặt trắng nõn,Lục Hàm không tình nguyện cất bước đi lên lầu.Diệp Bắc Thần trước giờ là một người vô cùng sạch sẽ,phải nói là mắc bệnh sạch sẽ thì đúng hơn.Mỗi lần đi tắm không cần nói cũng phải hơn ba mươi phút.

Cô đứng trước cánh cửa gỗ màu đỏ,đưa tay lên gõ cửa,nhưng rất lâu cũng không có ai lên tiếng,cô định gọi nhưng bàn tay vừa đẩy một cái,cánh cửa trước mặt liền bật mở.

Cửa bên trong không khoá.

Lục Hàm rón rén bước vào,cô nhìn chung quanh một lượt không thấy bóng dáng Diệp Bắc Thần đâu,đi tới giữa phòng,dường như có thể nghe rõ ràng tiếng nước chảy róc rách từ phòng tắm truyền đến. Cô khẽ gọi một tiếng:

– Diệp Bắc Thần...

Gọi hai ba tiếng nhưng không có ai đáp lại,Lục Hàm liền nhịn xuống đi tới trước cửa phòng tắm,kiên nhẫn gõ cửa.

" Cộc...cộc..."

Diệp Bắc Thần vừa tắt vòi nghe tiếng gõ cửa liền xoay người lại thấy một cái bóng đen đen đang đứng ngoài cửa,khẽ cười một tiếng nhưng không có đáp lại,liền xoay người đi tới mở cửa.

Lục Hàm không nghĩ Diệp Bắc Thần sẽ đột nhiên mở cửa cho nên không phản ứng kịp,bàn tay không có bệ đỡ liền trượt xuống cứ thẳng phía trước mà lao.

Kết quả lao vào vòm ngực rắn chắc của ai kia.

Bởi vì vừa mới tắm xong,Diệp Bắc Thần còn chưa kịp mặc quần áo,chỉ cuốn một chiếc khăn tắm.

Lục Hàm có thể cảm nhận được da mặt cô cọ sát vào vòm ngực săn chắc,nhất thời khiến cô trở nên lúng túng.Mùi xạ hương xộc thẳng vàở mũi không ngừng quyến rũ thị giác.Cô định đẩy anh ra nhưng phát hiện lòng bàn tay giống như chạm vào thứ gì đó.

Đôi mắt đang cười Diệp Bắc Thần vốn dĩ đang cười cũng đột nhiên co lại,híp mắt,màu mắt cũng từ từ chuyển sang u tối.

Thứ đó được cô chạm vào, có lẽ do khẩn trương nên hơi run rẩy, hắn nhìn thấy vậy, dường như cũng cảm nhận được cảm giác tuyệt vời mềm mại khi cô gái đụng chạm vào da thịt mình.



Lục Hàm ngẩng đầu lên,cô muốn giải thích gì đó, lại phát hiện sắc mặt thâm trầm kia,theo ánh mắt Diệp Bắc Thần nhìn xuống chỗ cô vừa chạm qua,vội vàng đứng qua một bên cúi gập đầu xuống,vẻ mặt vô cùng xấu hổ:

– Tôi...Tôi cũng không phải cố ý,là anh tự động mở cửa.

Cô có thể cảm nhận được ánh mắt Diệp Bắc Thần nhìn cô có chút kỳ lạ.

Khuôn mặt cô gái không ngừng biến hoá,làn da trắng mịn đã sớm ửng đỏ,nghĩ tới khuôn mặt này vừa chạm vào da thịt hắn không nhịn được mà muốn đưa tay chạm vào.

Lục Hàm kinh ngạc thở gấp, nhiệt độ từ bàn tay của người đàn ông làm nóng làn da cô, bất giác rụt cổ lại,đôi má tròn trịa hồng hồng như quả cà chua,vẻ mặt cô lộ rõ sự hoảng hốt,chẳng khác nào dáng vẻ của một tên trộm bị bắt quả tang,nhưng lại pha lẫn chút ngượng ngùng.

Cảnh đẹp như vậy càng khiến Diệp Bắc Thần không nỡ buông tay,càng tiến sát cô hơn gần đến nỗi như thu hết hương thơm trên người cô vào hơi thở mình,gương mặt chậm rãi cúi xuống, chiếc mũi cao thẳng xuyên qua mái tóc đen nhánh,bờ môi nóng ấm dán vào bên tai cô,giọng nói có chút trầm khàn nhưng lại vô cùng dễ nghe.

– Đúng là em không cố ý mà là do tôi bất cẩn.

Lục Hàm bị hơi thở nóng rực của người đàn ông làm cho rối loạn,có chút sững sờ,cô không dám ngẩng lên nhìn hắn,Diệp Bắc Thần đã cúi xuống như ghé sát vào vành tai non mềm của cô,hơi thở phả vào làm cô giật mình muốn kêu lên.

Lý trí thôi thúc cô nên đẩy người đàn ông này ra.

Nhưng hơi thở nóng rực cứ lờn vờn quanh tai lại như có ma lực hấp dẫn cô tới trí mạng.

Bên tai,hơi thở của Diệp Bắc Thần nặng nề,u tối,cơ thể nhỏ nhắn từ lúc nào được cố định trong vòm ngực rộng lớn kia,môi anh như giống như chạm vào vành tai cô mà mê hoặc.

Lục Hàm nhất thời cảm thấy đại não trống rỗng cô nhắm chặt mắt vô thức im lặng tiếp nhận.Chưa bao giờ cô đối diện với loại tình huống mập mờ như thế này.Diệp Bắc Thần vô tình biến thành một con sói hoang dã mơn trớn con mồi,mà Lục Hàm lại mặc nhiên chấp nhận bản thân là con mồi của hắn.