Yêu Phải Tổng Tài Ác Ma

Chương 90: Oan gia ngõ hẹp



Nghe xong,chân mày của Trần Phong hơi nhíu lại một chút:

– Lục Hàm mới gặp tôi một lần,con bé sẽ không nhận ra.Nhưng với biểu hiện vừa rồi không bị nhận ra thì cũng kinh động tới Mã Thiên Quốc.Chắc chắn sau này,muốn trà trộn vào đây cũng khó.

Phong Kính Lăng cũng gật đầu tán đồng,anh xoay người lại khẽ nhìn qua chiếc máy tính trong tay Chu Tử Hạo cất giọng lãnh đạm:

– Cậu cảm thấy mối quan hệ giữa Lục Hàm cùng Mã Thiên Quốc ra sao?

– Chắc là bạn bè?

Trần Phong khẽ đáp,sau đó lấy từ trong túi áo ra một con chíp nhỏ đưa qua Chu Tử Hạo.

– Ban nãy,tôi đã gắn thiết bị nghe lén kết nối với con chip này,tôi nghĩ giao dịch của bọn chúng cũng ở phòng này.Thử kết nối xem có hoạt động được không?

Bất giác Chu Tử Hạo lườm Trần Phong một cái.

Chu Tử Hạo nhận lấy rồi bắt đầu phân giải.Một loạt con số chạy trên màn hình vi tính,nhanh đến mức khiến người ta hoa mắt.Lúc này,gương mặt Chu Tử Hạo lộ ra vẻ lạnh lùng,nghiêm túc,thao tác kỹ thuật đều vô cùng nhanh khiến Phong Kính Lăng cùng Trần Phong xem đến hoa mắt.

– Cậu ăn nhiều như vậy không sợ mập à?Không phải đi đóng phim nữa sao?

Một giọng nói đột nhiên vang lên từ máy tính.

Phong Kính Lăng khẽ nhếch mép cười nhạt,lời này hẳn là Mã Thiên Quốc nói đi.

– Mã....Thiên... Quốc,cậu đừng có mà trù ẻo tớ,bà đây chính là ăn không mập.Cậu không xem báo à,tôi lái xe gây tai nạn nên tạm thời ngưng diễn.

Giọng người phụ nữ vang lên.

Bọn họ nhanh chóng nhận ra đây là giọng của Lục Hàm,có điều cách xưng hô này xem ra mối quan hệ của hai người vô cùng thân thiết.

Thấy vẻ mặt Trần Phong có chút nghi ngờ,Chu Tử Hạo liền giải thích:

– Đây là con chíp do tôi phát minh,có chế độ ghi âm thuận tiện nhất,âm thanh rõ ràng lai có chế độ bảo mật tuyệt đối nên vô cùng an toàn,nếu chẳng may bị phát hiện thì thiết bị này sẽ tự hủy thế nên cậu đừng lo.

Trần Phong nghe xong cũng hơi nhíu mày chứ không lên tiếng.Lần này,sự xuất hiện của Lục Hàm khiến sự việc càng thêm rắc rối.

– Nghe nói,cậu trở về nhà họ Diệp rồi.Cậu tự ý ra ngoài không sợ bị anh trai cậu tóm về à?

– Sợ chứ,nhưng mà tớ cũng có quyền tự do mà,ra ngoài gặp bạn bè chắc cũng không bị cấm đâu.Nhưng mà,nếu anh ta mà thấy tớ đi cùng người đẹp trai như cậu thì cũng có khả năng nổi cơn điên cũng nên.

Lục Hàm cất giọng trêu đùa nhưng có chút tùy hứng.

– Làm sao phải nổi điên,anh trai cậu cấm cậu không có bạn bè hay là cấm cậu không có bạn bè phái nam.Tôi nghĩ nếu có chuyện đó thì anh ta là đang ghen.Có khi nào anh trai cậu thích cậu không?

Vẫn là giọng lãnh đạm của Mã Thiên Quốc.

– Phốc... Lục Hàm xúyt bị nghẹn vì lời nói của Mã Thiên Quốc cô trừng mắt với anh:

– Cậu đừng có nói bậy,tớ sẽ không để chuyện đó xảy ra.

Mã Thiên Quốc nhấp một ngụm nước,cười cười:

– Ai mà biết? Trừ phi cậu có đối tượng khác,hai người không cùng huyết thống thì không khẳng định được.

– Haha...Con bé tiểu Hàm này cũng thẳng thắn thật,có điều hình như là thật sự không thích lão Diệp.Cậu nói xem có phải cháu gái cậu chê Diệp Bắc Thần già không?

Gương mặt Phong Kính Lăng hơi nín cười sau đó quay qua thắc mắc hỏi Trần Phong.

– Ây,tôi không biết được,nhưng quả thật so với tiểu Hàm,Bắc Thần hơi nhiều tuổi.

Chu Tử Hạo khẽ sờ mũi,liền tắt thiết bị,tạm thời không nên tham gia vào cuộc trò chuyện này.

Quả nhiên giây sau,cả đám ngồi trong xe cười ngặt nghẽo,không nghĩ tới Diệp Bắc Thần cũng có ngày bị chán ghét,xem ra con đường truy thê càng ngày càng gian nan.

***

Cũng tại một nơi khác ở CLB Thành Tô.

Dưới tầng thấp nhất,trong một góc nhỏ có hai người phụ nữ đang cùng nhau tâm sự.Nhưng khi lại gần lại phát hiện bầu không khí ôn hoà có chút giả tạo.

Lý Minh Ngọc mặc một chiếc váy bó sát, khoác bên ngoài chiếc áo da màu kem mái tóc uốn lượn buông xoã hai bên,trên khuôn mặt xinh đẹp là nụ cười.Cô ta nhìn cô gái đối diện cất giọng lạnh nhạt:

– Lâm Y,em gọi chị tới đây là có chuyện gì?

Ngồi đối diện là Lâm Y,đối với câu hỏi của Lý Minh Ngọc chỉ khẽ nhếch môi,cô nhấp một ngụm cà phê liền nói:

– Hai chúng ta không thân thiết tới mức được gọi tên nhau đâu,chị vẫn là gọi tôi là cô Lâm được rồi,dù sao thân phận của tôi với chị không thể so sánh.

Rõ ràng những lời của Lâm Y chính là khiêu khích và không có ý muốn bắt đầu êm đẹp.Có điều Lý Minh Ngọc nghe xong vẫn thản nhiên như cũ mà nở nụ cười dịu dàng,khiến Lâm Y vô cùng chán ghét không vội vạch trần bộ mặt giả tạo này.

Ngón tay thon dài trắng nõn của Lý Minh Ngọc khẽ miết trên miệng cốc,cô ta ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt hờ hững của Lâm Y,điềm nhiên nói:

– Được thôi,cô Lâm,tôi nghĩ cô hẳn là tìm tôi có việc gì đó,xin nói thẳng.Lý Minh Ngọc tôi cũng không có nhiều thời gian.

Trong lòng Lâm Y thầm cười lạnh,cô tạm thời sẽ không vội vạch mặt con hồ ly này,trước hết cứ để nó tiếp tục kiêu ngạo.Cô rút trong túi ra một cây bút màu đen ném trước mặt Lý Minh Ngọc,lạnh lùng nói:

– Chị có cảm thấy cây bút này quen không?

Cây bút này là Lâm Y cố ý tặng cho Lâm Mặc,trông bề ngoài có vẻ bình thường,nhưng bên trên đầu bút được đặt một thiết bị nghe lén rất nhỏ,nếu không phải người trong nghề khó mà nhận ra.Quả nhiên đối với món quà mà Lâm Y tặng,Lâm Mặc cũng chẳng có gì nghi ngờ,ngược lại vô cùng trân quý khi nào cũng đem bên mình.

Nhìn sắc mặt của Lý Minh Ngọc có hơi thoáng một chút kinh ngạc,Lâm Y không nghĩ là cô ta không nhận ra,liền nở một nụ cười đầy ẩn ý,tiếp tục nói:

– Chị có biết,từ lúc mẹ tôi qua đời là ba tôi một mình nuôi tôi khôn lớn hay không? Để có thể xây dựng một công ty được như bây giờ là bởi vì ban đầu không có lòng riêng.Có điều dạo gần đây,tôi phát hiện ba rất bận nên không thường xuyên về nhà,cho tới khi tôi phát hiện ra trong phòng của ba tôi có mùi lạ.Tôi nghĩ ba tôi đổi nước hoa, nhưng mà cho đến khi tôi nhặt được cái này.

Lâm Y nói xong liền đẩy một chiếc hoa tai tới trước mặt Lý Minh Ngọc,đôi mắt đã không còn nhu hoà như lúc ban đầu mà đã bắt đầu gợn sóng:

– Lý Minh Ngọc,hình như tuần trước chị có nói là chị bị mất hoa tai,tôi vẫn còn nhớ chiếc kia của chị y hệt chiếc này.Hơn nữa đây là loại hoa tai phiên bản giới hạn trên toàn cầu chỉ có một đôi,mà ba tôi trước giờ chưa từng quan tâm tới trang sức hiển nhiên sẽ không tặng chị món quà vô giá như vậy,chị nói xem nếu ba tôi biết được chị sau lưng ông ấy ăn vụng thì sao nhỉ? Tôi thừa nhận ba mình có bạn gái là chuyện thường tình nhưng tôi thì không chấp nhận một người có đời tư dơ bẩn xuất hiện trong nhà của mình.

Lúc này,sắc mặt Lý Minh Ngọc đã tái mét,làm sao Lâm Y lại biết được cô ta qua lại với Lâm Mặc,hơn nữa còn có chứng cứ vạch trần.Nhưng rất nhanh,Lý Minh Ngọc khôi phục vẻ mặt như cũ,giọng điệu cô ta vô cùng bình tĩnh,giọng điệu vô cùng châm chọc:

– Thật không ngờ chuyện này cô Lâm lại điều tra được sớm như vậy.Lâm Mặc quả là có đứa con gái thông minh. Có điều,cô nghĩ ba cô yêu tôi thật lòng ư.Chẳng qua chỉ là giao dịch thôi mà.Cô cũng biết cái giới showbiz của chúng ta,khó tránh khỏi những quy tắc ngầm mà,có ai mà tự đi lên bằng năng lực đâu.Tôi nghĩ bản thân cô chưa chắc đã trong sạch tới mức giáo huấn tôi,chuyện này bị lộ ra e là nhà họ Lâm của cô cũng không mấy tốt đẹp.

Lý Minh Ngọc nói xong không đợi phản ứng của Lâm Y,rút trong túi ra một chút tiền sau đó đặt lên bàn:

– Đây là tiền cà phê coi như tôi mời,nếu sau này cô còn tìm tôi vì chuyện này thì không cần thiết đâu,sau này tôi cũng không gặp lại ba cô nữa.

Nói xong liền đứng dậy rời đi,dù sao có những bằng chứng này trong tay,Lý Minh Ngọc cũng không sợ Lâm Y uy hiếp, việc quan trọng hơn là không để Lâm Y phát hiện ra người đứng sau cô ta.

Đợi đến khi bóng người đi xa dần chỉ còn lại cái bóng mờ mờ,Lâm Y mới tức giận hét lên:

– Lý...Minh...Ngọc...

Không nghĩ tới Lý Minh Ngọc lại mặt dày thẳng thắn thừa nhận việc mình làm,còn đe doạ ngược lại cô,Lâm Y đối với cô ta càng thêm căm hận.Lòng bàn tay phía dưới bàn sớm đã nắm chặt tới mức ngón tay bấu vào da thịt.

Vừa lúc Lý Minh Ngọc đi ngang qua cửa chính,Lục Hàm cũng từ trong thang máy bước ra,cô dường như có thể nhìn thấy thấp thoáng đôi giày cao gót màu đỏ.Lục Hàm vô cùng mẫn cảm cho nên với sự việc uy hiếp lần trước cô vô cùng ghi nhớ. Cô vội vàng đuổi theo bóng dáng kia lại quên mất đang đi cùng Mã Thiên Quốc.

Thấy bóng dáng vội vã của Lục Hàm,anh liền đưa tay ra định tóm lấy nhưng chỉ bắt được chiếc khăn trong tay cô.Mã Thiên Quốc liền cất giọng gọi lớn:

– Lục Hàm?

– Lục Hàm?

Phía bên này,Lâm Y nghe tên Lục Hàm cũng cảm thấy quen thuộc,cô liền ngẩng đầu nhìn lên,vừa vặn nhìn thấy bóng dáng Lục Hàm đứng ở cửa chính,ánh mắt giống như đang tìm kiếm ai đó,cách khoảng hai ba mét phía sau là một người đàn ông cao lớn,trông vô cùng tuấn tú nhưng nhìn kỹ đối phương không phải Diệp Bắc Thần.Có điều nhìn qua góc trái cửa rõ ràng chính là Diệp Bắc Thần mà.

Cái gì đây,tình tay ba chăng.

Lâm Y liền lấy điện thoại ra chụp một tấm,khoé môi không nhịn được mà cong lên một nụ cười nhẹ.Đúng là oan gia ngõ hẹp.