Đồng Mạn rõ ràng thở phào một hơi, chần chừ một lúc, vẫn thăm dò hỏi: “Khiết Vy có nhìn thấy chưa?"
Vừa nghe thấy Lâm Khiết Vy, Hà Dịch Sâm lập tức buồn bực cau mày, thở dài một hơi: "Giờ tôi đang buồn vì chuyện này đây, thật sự sợ cô ấy nhìn thấy tin tức, sẽ hiểu lầm tôi. Cô nói xem, tôi nên giải thích
thế nào với cô ấy mới tốt đây?” Trái tim Đồng Mạn, rơi thẳng xuống dưới. Cảm giác ngọt ngào ban nãy trước mặt anh trai chị dâu, đột nhiên biến mất.
Không nhịn được cười khổ.
Hà Dịch Sâm giúp đỡ và chăm sóc cho anh chị cô ta, đều là vì tình nghĩa bạn bè ở cạnh nhau, không phải tình cảm nam nữ!
Vừa nhắc đến Lâm Khiết Vy, anh ta lập tức lộ ra vẻ lo lắng rõ ràng, rất dễ nhìn thấy, anh ta đối với Lâm Khiết Vy mới thật sự động lòng. "Anh cứ...nói tình huống thật sự khi đó cho cô ấy biết đi" Vẻ mặt Đồng Mạn ngượng ngập.
Hà Dịch Sâm nhìn trời đêm, không khỏi buồn bã, qua một lúc, anh ta đột nhiên lóe lên suy nghĩ, hai mắt tỏa sáng nhìn Đồng Mạn, nói: "O? Cô nói xem, tôi có nên mượn cơ hội này, công khai tỏ tình với cô ấy không? Loại siêu chính thức ấy!”
Nụ cười nhạt trên gương mặt Đồng Mạn, lập tức biến mất.
Mạc Lâm Kiêu u ám ngồi trong phòng bệnh, không nói tiếng nào nhìn chằm chằm các bác sĩ hội chẩn, như dã thú để lộ răng nanh, chấn động khủng khiếp, nhiệt độ trong phòng dường như xuống mười mấy độ.
Các bác sĩ kiểm tra xong, bất đắc dĩ nhìn nhau, nhỏ tiếng thương lượng, cuối cùng, cử ra một người đại diện lên tiếng, run rẩy nói: “Anh Mac..."
"Có phải cô ấy trúng độc không?” Câu đầu tiên của Mạc Lâm Kiêu là câu chất vấn, dọa tất cả mọi người run rẩy.
"Không, không phải, cô ấy không trúng độc”
"Không trúng độc?” Mạc Lâm Kiêu âm thầm thở phào, sau đó cau mày, sắc bén nguy hiểm: "Vậy cô ấy sao rồi? Mắc bệnh gì?”
Ánh mắt u ám lạnh lẽo đó, như mũi tên bén nhọn, vô cùng dọa người. Bác sĩ đại diện lên tiếng âm thầm nuốt nước bọt, sợ hãi nói: "Cô ấy, cô ấy chỉ là màng mỏng tử cung bị rách..." "Hům?" Mạc Lâm Kiêu dùng sức cau mày, trái tim căng chặt, ánh
mắt vô cùng khủng khiếp: "Nghiêm trọng không?”
Bác sĩ bị dọa cho muốn tè ra quần, chớp mắt, khẽ lắc đầu: “Không, không nghiêm trọng, còn gọi là kinh nguyệt. Cô ấy đến kỳ kinh nguyệt” Giám đốc bệnh viện cùng giám sát trong phòng bệnh, thở phào một hơi.
Không ngờ, Mạc Lâm Kiêu lại đứng lên, đây vẻ lo lång: "Kinh nguyệt là bệnh gì? Có chữa được không?"
Khụ khụ khu!
Giám đốc bệnh viện không nhịn nổi, sặc nước bọt của mình không ngừng ho khan.
Ông trời ơi, anh Mạc sáng suốt thông minh như vậy, ngay cả kinh nguyệt của phụ nữ là gì, cũng không biết!
Tất cả các bác sĩ lập tức kinh ngạc sửng sốt.
Cũng may, bác sĩ đại diện lên tiếng kia khá bình tĩnh, rất nghiêm túc giải thích: "Kinh nguyệt cũng chính là bà dì cá, sau khi con gái trưởng thành, mỗi tháng đều bị một lần.”
Tất cả bác sĩ chịu đựng vẻ ngượng ngập, cùng nhau yên lặng gật đầu.
Nhưng Mạc Lâm Kiêu vẫn mờ mịt như cũ: "Vậy tại sao cô ấy lại ngất, bất tỉnh nhân sự?"
Có một bác sĩ nữ không nhịn được khóe miệng co rút: "Có phụ nữ khi đến kỳ kinh nguyệt sẽ đau bụng, rất dễ đau đến ngất đi. Có lẽ hôm nay bệnh nhân quá mệt mỏi, thêm vào kinh nguyệt quá đau đớn, cho nên bị sốc.”
Vẻ mặt Mạc Lâm Kiêu vẫn rầu rĩ: "Mỗi tháng đều phải đau một lần như vậy?”
"Cüng, cũng không nhất định."
"Có cách nào có thể giúp cô ấy không đau? Cũng đâu thể lần nào cũng sốc như vậy.”
..." Các bác sĩ nhất lời không còn gì để nói. Không biết nên phổ cập kiến thức về phụ nữ cho anh Mạc có 1Q cao này như thể nào.
Đồng thời cũng âm thầm suy đoán, quả nhiên, lời đồn trước đây là thật! Anh Mạc không gần phụ nữ, ngay cả kỳ kinh nguyệt của phụ nữ anh cũng không biết! Điều này cho thấy rõ hai mươi chín năm nay, có lẽ anh chưa từng tiếp xúc với phụ nữ! Nhà giàu siêu cấp IQ cực cao
tốt nghiệp đại học danh giá, lại là kẻ đặc biệt khác người như vậy. Giám đốc bệnh viện ho khan một tiếng, chủ động bước ra: “Cậu Mạc, vợ tôi cũng thường đau bụng kinh, tôi ấy à, mỗi lần vợ đau bụng kinh, tôi sẽ nấu nước đường đỏ cho bà ấy, hoặc đắp túi giữ ẩm lên bụng bà ấy, hay là xoa tay nóng lên, ủ ấm bụng cho bà ấy. Hiệu quả rất được, có thể làm dịu cơn đau bụng kinh”
Mạc Lâm Kiêu lo lắng nhìn về phía Lâm Khiết Vy, không vui nói: "Tôi mặc kệ chuyện khác, tôi muốn sắc mặt cô ấy tốt hơn, muốn cô ấy tỉnh lại ngay! Nếu không làm được, hừ!”
Tất cả bác sĩ đều bị dọa cho bận rộn làm việc, truyền nước biển cho Lâm Khiết Vy, tiêm thuốc giảm đau, canh giữ trong phòng bệnh, như học sinh tiểu học bị phạt, nhón chân trông mong nhìn về phía
Lâm Khiết Vy. Tiểu tổ tông, xin cô mau tỉnh lại! Mạng nhỏ của nhóm người này đều nằm trong tay cô!
Cuối cùng, nửa tiếng sau, Lâm Khiết Vy tỉnh lại, vô thức phát ra tiếng rên yếu ớt.
Mạc Lâm Kiêu vội vàng bước đến trước giường bệnh, nắm tay Lâm Khiết Vy, lo lắng hỏi: “Cô thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?”
“Hửm? Cái gì?” Lâm Khiết Vy ngáp một cái, đôi mắt buồn ngủ mông lung, mờ mịt nhìn Mạc Lâm Kiêu: “Sao anh lại ở trong phòng
tôi? Mấy giờ rồi?"
Tất cả bác sĩ gần như đều muốn té ngã tập thể.
Cô nhóc này từ ngất xỉu thành ngủ say! Người ta còn ngủ rất ngon nữa kìa.
Mạc Lâm Kiêu nhìn sâu vào cô, siết chặt tay cô: “Chỗ này không phải ở nhà, là bệnh viện. Lúc nãy cô đến kỳ kinh nguyệt, đau đến ngất đi, còn nhớ không?"
Lâm Khiết Vy trừng mắt há miệng.
Gương mặt đẹp trai khuynh quốc khuynh thành như vậy, còn là nhà giàu đứng đầu, lại dùng giọng điệu nghiêm túc như thế nói ra ba chữ "kỳ kinh nguyệt”...chuyện này khiến cô có cảm giác tê dại như bị sét đánh.
Mạc Lâm Kiêu cau mày, sau đó quay mặt lại gọi bác sĩ: "Mau đến khám cho cô ấy, xem có bị mất trí không?”
Lâm Khiết Vy suýt nữa mång một câu, mẹ nó anh mới mất trí, tôi là bị anh làm cho kinh ngạc, được không hả. "Này này này, tôi ổn mà, không có mất trí!” Lâm Khiết Vy kéo tay áo của Mạc Lâm Kiêu, bất đắc dĩ nói: “Lúc đó đau đến hoa mắt, có lẽ là ngất xỉu”
Nhìn thấy ánh måt ngập nước của Lâm Khiết Vy, linh động đảo qua đảo lại, vẫn là dáng vẻ lanh lợi tinh nghịch khi trước, lúc này Mạc Lâm Kiêu mới thật sự thở phào nhẹ nhõm. Lại nghĩ đến, cô bị kinh nguyệt gì đó, đau một cái là có thể ngất xỉu, quá đáng sợ rồi, lỡ như cô ở bên ngoài ngất xỉu, vậy sẽ nguy hiểm biết bao?
"Sau này mỗi tháng khi kinh nguyệt đến, đừng đi làm nữa, ở nhà nghỉ ngơi, lỡ như có chỗ nào không thoải mái, còn có người chăm sóc” Các bác sĩ nòng cốt trong phòng da mặt không khỏi co rút. Cô gái này nhất định chui ra từ trứng kim cương, được yêu thương bảo vệ như vậy!
Lâm Khiết Vy nghe vậy thái dương nhảy dựng. Cô thật sự không thể chịu được, một người đàn ông đẹp trai gần một mét chín như Mạc Lâm Kiêu, môi mỏng gợi cảm, hở chút lại treo hai chữ kinh nguyệt trong miệng, nghe đến mức da đầu cô tê dại, cực kỳ phiền phức.
Chủ yếu cảm thấy quá mất mặt, trước mặt nhiều bác sĩ y tá như vậy, anh nhiệt tình thảo luận chuyện phụ nữ với cô, thật sự không còn mặt mũi gì.
"Được rồi được rồi, cũng đâu phải chuyện gì lớn, không đến mức ảnh hưởng công việc" Lâm Khiết Vy thật sự muốn dùng tay che miệng Mạc Lâm Kiêu lại, đề anh đừng nói câu nào nữa.