Dương Tuế đã nói rằng cô sẽ đi học múa vào thứ hai.
Cô tan học rất muộn, Bách Hàn Tri sợ cô sẽ gặp phải tình huống như lần trước, nên đã cố ý đến trạm xe buýt đợi cô.
Anh đợi từ chín giờ tối đến mười hai giờ đêm, không thấy bóng dáng cô đâu, gọi điện hay nhắn tin Wechat cũng không ai trả lời, không liên lạc được.
Sau đó mới biết tối qua cô không đi học múa, Bách Hàn Tri lúc này mới yên tâm.
Thật ra, Bách Hàn Tri chưa bao giờ là người khoe khoang về sự quan tâm của mình, cũng không giỏi bày tỏ.
Vì mục đích ban đầu là đảm bảo an toàn cho cô, nên khi đã chắc chắn cô an toàn rồi, cũng không cần thiết phải thể hiện sự quan tâm, anh đã đợi bao lâu, đã làm gì, không có ý nghĩa.
Chỉ là, người mất liên lạc cả đêm qua, về rồi cũng không biết trả lời tin nhắn của anh.
Thôi thì cũng được.
Ai ngờ được, lúc này cô lại sánh vai đi cùng một chàng trai, cả hai trò chuyện vui vẻ.
Nụ cười của cô rất ngọt ngào, như kem tan chảy, ngọt đến mức khiến người ta cảm thấy đầu lưỡi ngấy.
Cô đã nhìn thấy anh.
Nhưng sau khi nhìn thấy anh, ánh mắt cô lập tức né tránh, làm bộ như không thấy, như thể hoàn toàn không quen biết anh vậy.
Khó chịu.
Thật ra cũng tại anh, lẽ ra anh nên báo trước cho cô một tiếng về việc sẽ đến trạm xe buýt đợi cô.
Nhưng Bách Hàn Tri vẫn rất khó chịu, cực kỳ khó chịu.
Khó chịu đến mức khi sắp đi ngang qua cô, anh bỗng nhiên phanh xe lại như bị ma xui quỷ khiến. Những hành động tranh công mà bình thường anh khinh thường và chế giễu, lúc này anh lại làm hết.
Chỉ có quỷ mới biết anh có phải đang không bình thường không.
“Hả?” Dương Tuế rõ ràng bị câu nói của anh làm cho bối rối, không hiểu ra sao, ngơ ngác chớp mắt: “Đợi tôi? Tại sao lại đợi tôi?”
Dương Tuế rất hoang mang, hình như cô không hẹn gặp Bách Hàn Tri ở trạm xe buýt mà?
Bách Hàn Tri hơi cúi người, hai tay nắm tay lái, tay áo hoodie xắn đến khuỷu tay, để lộ một đoạn cánh tay trắng ngần dưới ánh nắng.
Lực nắm tay lái âm thầm tăng lên một chút, cổ tay gầy gò nhưng rắn chắc vì dùng lực quá mạnh, đường nét căng lên.
Vành mũ Bách Hàn Tri kéo rất thấp, che đi phần lớn mái tóc vàng, chỉ để lộ một chút viền.
Không nhìn rõ biểu cảm của anh, anh chống cằm, cười khẩy không mấy để tâm: “Vì tôi không bình thường.”
Giọng điệu vẫn bình thản lạnh nhạt như thường lệ, nhưng lại ẩn chứa một sự châm biếm khó tả với… một chút hờn dỗi.
Sau đó, anh rời mắt, không nhìn cô nữa.
Đạp một cái, chiếc xe đạp địa hình phóng đi, chỉ để lại một bóng lưng cô đơn lạnh lùng.
Ánh mắt Dương Tuế theo dõi chặt chẽ, “Ơ…”
Bách Hàn Tri vừa đi, cô cảm thấy trái tim mình như trống rỗng.
Hơn nữa, cô có thể cảm nhận rõ ràng, Bách Hàn Tri đang giận.
Tuy không biết tại sao anh giận, nhưng cô rất chắc chắn, anh đang giận cô.
Nhưng tại sao chứ?
Dương Tuế nghĩ đến vỡ đầu cũng không hiểu được.
Cô không khỏi nghi ngờ bản thân, phải chăng thực sự đã hẹn gặp anh ở trạm xe buýt? Không thể nào, chỉ cần là lời hẹn với Bách Hàn Tri, dù có mất trí nhớ cô cũng không thể quên được.
“Hai người quen nhau à?”
Anh khóa trên tên Từ Hoài Dương có vẻ cũng cảm nhận được không khí kỳ lạ giữa hai người họ. Anh ấy hơi ngượng ngùng hỏi: “Có phải cậu ấy hiểu lầm chúng ta không?”
“Chúng em không có quan hệ đó.”
Dương Tuế gượng cười, giải thích.
Cô không quan tâm về phần mình, chỉ là không thể để người khác hiểu lầm Bách Hàn Tri. Nếu tin đồn lan ra, gây rắc rối và ảnh hưởng đến Bách Hàn Tri thì không hay chút nào.
Từ Hoài Dương gật đầu như đã hiểu, cũng không hỏi thêm.
“Vậy chúng ta đi thôi?” Anh ấy nói.
Dương Tuế bây giờ đâu còn tâm trí đâu mà tập múa, cô muốn đuổi theo hỏi xem Bách Hàn Tri đang giận chuyện gì.
Nhưng vào lúc này, Dương Tuế không thể bỏ lại Từ Hoài Dương được, dù sao cũng đã hẹn rồi.
Cô “vâng” một tiếng.
Hai người sánh vai nhau, đi về phía câu lạc bộ múa.
Chỉ là lúc này Dương Tuế chẳng còn tâm trạng nào để thảo luận, cả đường đi đều im lặng, lo lắng không yên.
Từ Hoài Dương nói có khi nào Bách Hàn Tri hiểu lầm không.
Làm sao có thể chứ.
Dương Tuế băn khoăn một hồi, lấy điện thoại ra, nhắn Wechat cho Bách Hàn Tri một tin:【Cậu sao vậy?】
Sau khi gửi đi, cô cứ cầm điện thoại trong tay, cho đến khi đến phòng tập mới đặt xuống.
Lòng đầy tâm sự, tập múa cũng tập không tập trung.
Anh khóa trên cũng nhận ra cô không ở trong trạng thái tốt, vừa hay chiều anh ấy còn có tiết, nên đã kết thúc buổi tập hôm nay sớm.
Dương Tuế một mình rời khỏi phòng tập, lấy điện thoại ra xem, Bách Hàn Tri vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.
Dương Tuế nóng lòng như lửa đốt, nhưng lại không dám liên tục nhắn tin cho Bách Hàn Tri, sợ làm phiền anh.
Vì vậy Dương Tuế quyết định đến viện thương mại thử vận may, xem có thể gặp được Bách Hàn Tri không.
Tuy nhiên cô đã đi loanh quanh viện thương mại ba bốn vòng, từ ba giờ chiều đến năm giờ, cuối cùng lại đến sân bóng rổ đi vài vòng nữa, cả bóng dáng Bách Hàn Tri cũng không thấy.
Dương Tuế đành phải thất vọng quay về, tâm trạng xuống đến mức thấp nhất.
Ban đầu vẫn còn tốt.
Sao đột nhiên lại trở nên thế này?
Dương Tuế thậm chí không có tâm trạng ăn tối, về đến ký túc xá, các bạn cùng phòng đều đi ăn cơm cả rồi, Dương Tuế vừa định thay quần áo đi chạy bộ thì điện thoại reo.
Dương Tuế mừng thầm trong lòng, vội vàng chạy lại.
Khi nhìn thấy cuộc gọi Wechat từ Dương Dật, nỗi thất vọng tràn ngập trong cô.
Cô còn tưởng là Bách Hàn Tri gọi điện đến chứ.
Dương Tuế uể oải nghe máy: “Gì thế?”
“Chị, chị ăn chưa ạ?” Dương Dật vừa nói vừa nhai nhóp nhép, có lẽ đang ăn, cố tình bắt chước giọng Bắc Kinh.
“Đừng có làm chị ghê tởm.” Dương Tuế bây giờ tâm trạng không tốt, lười nói nhảm với Dương Dật, “Chị đang bực đây.”
Dương Tuế thậm chí còn nghi ngờ Dương Dật có chút tình yêu chị em b3nh hoạn, tối vừa tan học, vừa nhận được điện thoại, chuyện lặt vặt cũng phải nói với cô một tràng.
“Em muốn nói với chị về chuyện của anh Bách.” Dương Dật rất cứng rắn, “Nếu chị không muốn nghe thì thôi vậy, 886.”
“…” Dương Tuế lớn tiếng kêu lên, hung dữ đe dọa: “Mày dám cúp máy thì tao sẽ chạy về đập vỡ đầu mày ngay!”
“Được rồi được rồi, chị này quả nhiên là gái già đủ độc ác.” Dương Dật bất lực thở dài, “Là tối qua ấy, anh ấy gọi điện cho em nói gọi Wechat cho chị không ai nghe máy, hỏi xin số điện thoại của chị, rồi hình như điện thoại chị tắt máy, sau đó lại hỏi em tối qua chị có đi học múa không…”
Tối hôm qua, Bách Hàn Tri đợi mãi ở trạm xe buýt không thấy Dương Tuế, nên anh đã gọi Wechat cho Dương Tuế, gọi mà không ai nghe. Anh đành phải nhờ Dương Dật giúp đỡ, xin số điện thoại của Dương Tuế, kết quả gọi đi thì hiện thị điện thoại Dương Tuế đã tắt máy.
Bất đắc dĩ, Bách Hàn Tri chỉ có thể nhờ Dương Dật gọi điện đến phòng tập múa, hỏi xem Dương Tuế có đi học múa không.
Dương Dật gọi điện hỏi thăm và được giáo viên dạy múa cho biết Dương Tuế đã xin nghỉ tối hôm qua, không đến lớp.
“Chị ơi, sao anh Bách lại hỏi chị chuyện này vậy?” Dương Dật tò mò hỏi.
Sau khi nghe Dương Dật kể lại đầu đuôi câu chuyện, mọi thắc mắc của Dương Tuế dần được giải đáp.
Bách Hàn Tri đã gọi điện qua Wechat cho cô sao?
Tối qua, cô đã đến câu lạc bộ múa, trước tiên thảo luận về bài nhảy, sau khi quyết định xong thì bắt đầu tập luyện sơ bộ.
Điện thoại đã hết pin và tự tắt từ lâu, cô về ký túc xá chỉ mười phút trước giờ đóng cửa và vừa về đã cắm sạc ngay. Nhưng cô không nhận được bất kỳ cuộc gọi nhỡ nào, dù là qua Wechat hay điện thoại thông thường.
Cô mở lại Wechat, vào khung chat với Bách Hàn Tri, lướt qua lướt lại vài lần và chắc chắn rằng không có cuộc gọi nhỡ nào từ anh.
Đôi khi iPhone cũng gặp những lỗi đáng xấu hổ như vậy.
Không trách được Bách Hàn Tri lại tức giận đến thế. Liệu anh có nghĩ rằng cô cố tình không trả lời không?
“Sao em không nói sớm!”
Giọng Dương Tuế run rẩy.
“Ơ…” Dương Dật có vẻ lúng túng, “Xin lỗi chị, tối qua em mải chơi game nên quên mất…”
Dương Tuế tức đến nghiến răng, tất cả là tại Dương Dật, lúc quan trọng lại rớt dây xích!
“Dương Dật, chị về sẽ đổi mật khẩu máy tính, đừng hòng chơi nữa!”
“Ôi em xin lỗi, xin lỗi mà, chị Giải Giải, em sai rồi…”
Lời xin lỗi vừa khóc lóc vừa giả tạo của Dương Dật chưa kịp nói hết, Dương Tuế đã lạnh lùng cúp máy.
Cô gọi cho Bách Hàn Tri qua Wechat, nhưng không ai nghe máy.
Lần này cô không còn rụt rè nữa, lại nhắn cho Bách Hàn Tri một tin:【Tôi đang đợi cậu ở trạm xe buýt.】
Khi đang gõ chữ, tay cô run lên.
Gửi tin nhắn xong, cô vội vã chạy ra khỏi ký túc xá.
Cô chạy không ngừng nghỉ từ ký túc xá đến trạm xe buýt ở cổng phía nam.
Đã là chiều tối, chân trời vẫn còn vương vấn tia nắng đỏ rực cuối cùng, cho đến khi bị bóng đêm dày đặc nuốt chửng.
Gần tháng tư, nhiệt độ dễ chịu, gió đêm mát mẻ thổi qua mặt, không hề lạnh lẽo.
Dương Tuế chạy một mạch, đến trạm xe buýt mới dám thở hổn hển.
Cô cúi người, hai tay chống lên đầu gối, thở gấp gáp, trán lấm tấm mồ hôi.
Trạm xe buýt không đông người lắm, ghế dài vẫn còn chỗ trống, Dương Tuế đi đến ngồi xuống, ngực vẫn phập phồng.
Cô mở điện thoại nhìn, Bách Hàn Tri vẫn chưa trả lời.
Nhưng lần này, Dương Tuế không cảm thấy thất vọng.
Cô ngồi trên ghế dài, duỗi chân, tay cầm một lon nước đen.
Đây là thứ cô vừa mua khi đi ngang qua siêu thị.
Cuối cùng cô cũng suy nghĩ rõ ràng được.
Cô nhớ lại hôm đó khi chơi game, Bách Hàn Tri hỏi cô khi nào đi học múa, cô đã trả lời là thứ hai.
Thì ra tối qua anh đợi cô ở trạm xe buýt là để đưa cô về trường.
Anh đang lo lắng cho cô, lo cô lại gặp phải kẻ xấu.
Bách Hàn Tri, đang lo lắng cho cô.
Nhận ra điều này, Dương Tuế cảm thấy vui sướng trong lòng. Cô cúi đầu, không kìm được nụ cười.
Tối qua anh đã đợi cô lâu như vậy, vậy thì tối nay đến lượt cô đợi anh.
Dù Bách Hàn Tri không đến, cô cũng sẽ không buồn.
Nhưng không hiểu sao cô có linh cảm rằng anh sẽ đến.
Có lẽ do cảm giác quá mạnh mẽ, cô như nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp.
Cô ngoảnh đầu nhìn theo bản năng.
Qua ánh đèn lờ mờ, qua đám đông ồn ào, cô lập tức nhìn thấy Bách Hàn Tri đang chạy về phía mình.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Bách Hàn Tri khựng lại một giây, sau đó anh chậm rãi bước tới, không nhanh không chậm tiến về phía cô.
Chàng trai có vóc dáng cao ráo, mái tóc vàng lấp lánh dưới ánh đèn vàng, anh mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản và quần đen sạch sẽ. Trong đám đông, anh luôn là sự tồn tại nổi bật, khiến mọi thứ xung quanh trở nên lu mờ.
Dương Tuế lập tức đứng dậy.
Khi anh xuất hiện, cô bỗng trở nên luống cuống, không biết làm gì.
Cô nắm chặt lon nước, vừa hồi hộp vừa mong đợi bước về phía anh.
Đến trước mặt anh, cô dừng lại.
“Tôi xin lỗi, vì lễ kỷ niệm trường nên tôi được phân công tiết mục đột xuất, nên tối qua tôi không đi học múa mà ở phòng tập để luyện tập.” Dương Tuế cúi đầu không dám nhìn anh, như một đứa trẻ ngoan làm sai tự nhận lỗi, “Tôi cũng mới nghe Dương Dật nói, tôi không biết tối qua cậu đợi tôi ở trạm xe buýt. Tối qua điện thoại tôi hết pin tắt máy, khi khởi động máy lại tôi không nhận được cuộc gọi nhỡ nào của cậu, thật đấy.”
Nói xong, để chứng minh, cô mở điện thoại cho anh xem.
Vô tình ngẩng đầu lên, ánh mắt cô lướt qua gò má anh.
Anh có vẻ vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn hơi ẩm, mềm mại rủ xuống trán. Một chiếc xe buýt chạy qua, tạo nên một cơn gió nhẹ, đưa mùi sữa tắm thoang thoảng trên người anh đến mũi cô.
Cơn gió làm tung vạt áo mỏng và mái tóc rối của anh, ánh mắt anh dần trở nên sâu thẳm, im lặng nhìn chằm chằm vào cô.
Mặt Dương Tuế bỗng nhiên nóng bừng.
Cô đưa lon nước anh thích uống nhất cho anh, “Tôi xin lỗi, đừng giận nữa nhé.”
Im lặng một hai giây, anh đưa tay nhận lấy lon nước.
Cô chưa kịp thở phào thì nghe anh gọi khẽ tên cô: “Dương Tuế.”
Dương Tuế đứng thẳng lưng, gật đầu mạnh mẽ: “Hả!”
Có vẻ bị cử chỉ này của cô chọc cười, Bách Hàn Tri nghiêng đầu cười nhẹ.
Anh cầm lon nước trong tay, rồi khẽ chạm vào trán cô.
Với vẻ lười biếng pha chút bướng bỉnh, anh khẽ hừ mũi đầy kiêu ngạo: “Tôi đâu có dễ dỗ như thế.”
Dương Tuế buồn rầu: “Hả…?”
Bách Hàn Tri nhìn thẳng vào cô, bất giác nhớ đến cảnh cô nói chuyện với chàng trai khác hôm nay.
Sau đó, anh nhướng mày đầy ẩn ý: “Cười một cái nào, với tôi.”