Nhưng nghĩ đến gia tộc tình thế, hắn liền cắn răng liều mạng hỏi một câu.
Trần Tiêu Thiên hắn mạo hiểm lớn như thế này, cho ra tài nguyên lớn như thế này, phải nhận được câu trả lời chính xác của Cổ Cự Cao, hắn mới có thể về hội báo với lại gia tộc của mình được, không rõ ý nghĩ của Cổ Cự Cao, hắn là không thể rời đi a.
"Ta nói lại một lần nữa....Không muốn chết Lập tức cút cho ta..!".
Cổ Cự Cao gương mặt hiện tại âm trầm đến lợi hại, người ngoài nhìn vào có cảm giác, nếu như Trần Tiêu Thiên thật sự làm phiền hắn thêm một lần nào nữa, chắc chắn hắn sẽ cho người ra tay đem Trần Tiêu Thiên giết đi thật sự.
"Vâng...! Cổ thiếu gia..Ta cút..! Ta lập tức rời khỏi..!"
Trần Tiêu Thiên nhanh chóng hồi đáp, hắn cảm nhận được vị Yêu Sư cường giả bên cạnh Cổ Cự Cao đã tỏa ra khí tức, đem hắn khóa lại, như hắn còn dám ở lại đây mà nói, mình chắc chắn phải chết không nghi ngờ.
Đành rằng hai bên giao tranh, không giết sứ giả, nhưng với những tên công tử, thiếu gia tuổi đời non trẻ như thế này, bọn chúng sẽ chẳng có quan tâm đến mấy chuyện này đâu.
Tạm thời rời khỏi nơi đây cái đã rồi tính tiếp.
"Khoan đã..!" Nhìn Trần Tiêu Thiên quay đầu rời đi, Cổ Cự Cao nhìn xuống trên bàn một chút, sau liền gọi lại Trần Tiêu Thiên.
"Cổ thiếu gia, ngài gọi lại ta..?"
Có hy vọng, đây là ý nghĩ đầu tiên trong lòng của Trần Tiêu Thiên.
Cổ Cự Cao này gọi hắn lại, chắc là đã thay đổi ý định, muốn cùng Trần gia của hắn giao hảo một phen, hắn là phải nắm chắc cơ hội này mới được.
"Đem hái cái Túi Không Gian kia lấy đi khỏi mắt của ta..!" Cổ Cự Cao chỉ tay vào hai chiếc túi Không Gian mà Trần Tiêu Thiên vừa đưa ra, lạnh giọng nói.
"Cái này...Vâng..!" Tột cùng thất vọng, đây là ý nghĩ trong lòng của Trần Tiêu Thiên hiện tại.
Cổ Cự Cao không nhận bảo vật cùng Hạ Phẩm Linh Thạch mà hắn cống nạp, điều này chứng tỏ là y không có ý giảng hòa với lại Trần gia, sẽ vẫn tiếp tục làm ra Trận Pháp diệt đi Trần gia chúng trưởng lão cũng như tộc trưởng hắn đây.
Đây đối với lại Trần gia mà nói, không khác gì là tận thế kết cục.
...
"Phụ thân..! Tiếp theo chúng ta phải làm gì bây giờ..!"
Trần Tố Nga nhìn Trần Tiêu Thiên thất thiểu đi ra từ gian phòng của Cổ Cự Cao, dù chưa từng trải nhiều, nhưng nàng cũng là hiểu đến, chuyến đi giảng hòa lần này của phụ thân mình đã hoàn toàn thất bại rồi, đồng thời có thể Trần gia phải đối diện với tai kiếp chưa từng có kể từ ngày thành lập gia tộc đến nay.
Thân là một thành viên của Trần gia, nàng là không khỏi có chút tuyệt vọng, đồng thời cũng thầm tự trách mình vô dụng, không thể nào giúp đỡ được gì cho Trần gia.
"Tiếp theo..?"
Trần Tiêu Thiên hắn cũng không biết phải làm thế nào mới có thể giúp gia rộc qua được kiếp nạn này đây.
Cứng đối cứng, bên kia người ta có Yêu Sư cường giả, đem tất cả cao thủ của Trần gia lại, cũng không thể nào chống lại Yêu Sư cường giả.
Có thể lợi dụng thủ đoạn không trong sáng đem Yêu Sư cường giả cùng Cổ Cự Cao diệt đi thì có thể làm thế nào?
Bọn họ sẽ phải đối mất mặt với một con quái vật khổng lồ Cổ gia tiến hành trả thù, đến chừng đó, không chừng một tia hương hỏa cuối cùng của Trần gia cũng không thể nào giữ lại.
"Hay là để nữ nhi gửi thư cho đại ca..! Xin anh ấy mời Ngô thiếu gia ra mặt giúp đỡ chúng ta một tay..!" Trần Tố Nga suy nghĩ thật lâu, liền là nghĩ ra được một cách đến.
Đại ca của nàng là Trần Bá Vương, một năm trước theo Mân Việt Học Viện danh ngạch may mắn tiến vào Mân Việt Học Viện, anh ấy rất thương yêu nàng, còn rất hay gửi thư về cho nàng, trong thư anh ấy nói hiện nay mình đã đột phá Yêu Sĩ ngũ trọng hậu kỳ cảnh giới, còn được gia nhập trận doanh của Ngô công tử, được Ngô công tử hết sức thưởng thức, là huynh đệ tốt nhất của Ngô công tử hiện tại.
Như anh ấy mà cầu xin, chắc chắn Ngô công tử sẽ ra mặt bãi bình chuyện này, khi đó, Trần gia của nàng liền có thể thoát khỏi bàn tay ma quỷ của Cổ Cự Cao này rồi..
"Không cần liên hệ với lại Bá Vương..!" Trần Tiêu Thiên khẽ lắc đầu một cái, cự tuyệt kế hoạch của con gái mình.
Ngô công tử theo như lời nói của nữ nhi mình tên đầy đủ là Ngô Mãnh Quyền, nhị thiếu gia của Ngô gia. Cái này Ngô gia tại Mân Việt Quận Thành thực lực không hề kém gì Cổ gia, như Ngô gia chịu ra mặt, có thể giúp đỡ Trần gia bọn họ là không có sai.
Có điều chuyện không có đơn giản như thế, con của hắn Trần Bá Vương bình thường gửi thư về nói mình quen biết với Ngô Mãnh Quyền thế này thế kia, nhưng theo người của hắn sắp xếp tại Mân Việt Học Viện truyền về lại không phải là như vậy.
Bá Vương gia nhập Ngô Minh của Ngô Mãnh Quyền, địa vị bên trong rất là thấp, ngày thường bị không ít Học Viên bên trong bang khinh khi, phải làm những công việc không kém gì tạp dịch đám đệ tử tại Trần gia là bao, còn nó nói được Ngô Mãnh Quyền xem trọng, lại là không có khả năng, Ngô Mãnh Quyền liếc nhìn Trần Bá Vương một cái cũng lười mà.
Hơn nữa vị Ngô công tử kia trong tộc cũng chẳng có tiếng nói gì, không được phụ thân xem trọng cho lắm. May mắn Bá Vương nhà hắn thuyết phục được Ngô Mãnh Quyền ra mặt, cũng chẳng được tích sự gì.
"Ân..! Cũng không phải là không có cách..!"
Hai từ giúp đỡ mà Trần Tố Nga vừa nói, làm cho Trần Tiêu Thiên nghĩ ra được một kế hoạch, như kế hoạch này thành công, có thể Trần gia bọn họ còn có hy vọng.
"Phụ thân..! Là có liên quan đến ta hay sao?". Trần Tố Nga rất là thông minh, thấy phụ thân nhìn mình lâu như thế, rất lớn khả năng kế hoạch này là có liên quan đến nàng rồi.
"Tố Nga..! Như vì giúp đỡ Trần gia vượt qua tai nạn liền phải làm ra hy sinh cực lớn, con có chấp nhận hay không?"
"Phụ thân! Nếu có thể giúp đỡ được Trần gia, chuyện gì Tố Nga cũng có thể làm được..!"
Trần Tố Nga trong lòng run lên, nàng là hiểu được, như phụ thân đã nói như thế này, có thể đã không còn chỗ cho nàng lựa chọn nữa rồi, đây là nữ nhi tại các đại gia tộc bi ai, biết trước được vận mệnh của mình, nhưng lại không có cách nào có thể cải biến.
Nói nữa, như gia tộc gặp biến cố, nàng là thành viên trung tâm, không thể vì lo cho mình, bỏ mặc gia tộc sống chết được, nàng không thể nào làm được.
"Haiz..! Đi thôi..! Nói không chừng con cũng không cần phải hy sinh..!" Trần Tiêu Thiên thở dài một cái, sau đó dẫn đầu rời đi cái này Chấn Nam Tửu Lâu...
...
Một phút trước! Tại bên trong Cổ Cự Cao gian phòng!
"Rầm ...Rầm..!".
"Khốn kiếp..! Là ai...Là ai đã đỗ oan cho ta? Là tên khốn nào đã đỗ oan cho ta.!"
Cổ Cự Cao giận điên người, đem tất cả đồ đạt bên trong hủy diệt một trận vẫn còm chưa hết giận.
Trần Tiêu Thiên lần này đến, nhìn thần sắc cùng giọng nói chắc như đinh đóng cột kia, liền như khẳng định người đem Trần Túng Quyền tại Tạ Thủy Cư diệt là hắn, còn cả Trần Hạm Bân kia nữa, cũng là chắc chắn là hắn giết nốt.
Nhưng sự thật là hắn không hề làm như thế, mấy hôm nay vì chờ đợi tin tức các thế lực lớn giúp đỡ cho hắn điều tra cái tên lấy đi Viễn Cổ Trận Pháp, đến giờ hắn vẫn chưa hề bước ra khỏi gian phòng này một bước, làm sao có thể diệt hết người này đến người khác được.
Vừa rồi hắn là rất muốn lên tiếng giải thích cho Trần Tiêu Thiên biết, Trần gia hai tên Trưởng Lão của các ngươi không phải là do hắn giết, như cách mà hắn giải thích mỏi miệng cùng đưa ra nhiều bằng chứng chứng minh mình vô tội đêm qua khi cùng Nguyễn Anh Tài đối mặt một dạng.
Nhưng nghĩ lại không có cần thiết phải như thế, Cổ Cự Cao hắn là thân phận nào, còn Trần Tiêu Thiên lại là thân phận nào.
Hắn giải thích cùng minh oan bằng mọi cách trước Nguyễn Anh Tài đó là vì đối phương là người của triều đình, là người của đại gia tộc Nguyễn gia.
Trong khi Trần Tiêu Thiên chỉ là một tên thổ dân nơi này, ngay cả Yêu Sư cũng không phải, lấy cái tư cách gì làm cho Cổ Cự Cao hắn phải hạ mình đi giải thích.
"Thiếu gia..! Có khi nào là Lê Sĩ Nguyên ra tay, sau đó giá họa cho thiếu gia ngài hay không?" Cổ Cường ngẫm nghĩ một chút, liền là nói ra suy đoán của mình.
Trong số những tôn Nhị Giai Trận Pháp Sư tại Mân Việt Quận Thành, cũng chỉ có Lê Sĩ Nguyên là người thường xuyên lui tới Chấn Nam Thành này nhất.
Nếu y đến đây, mấy tên thổ dân nơi này không biết thân phận chân chính của y, ra tay đắc tội, dẫn đến chuyện bị Lê Sĩ Nguyên ghi hận cũng rất là có khả năng.
"Không phải đâu..!" Phát tiết lửa giận qua đi, Cổ Cự Cao lấy lại bình tĩnh vốn có của mình, hắn là lắc đầu một cái phủ quyết.
Lê Sĩ Nguyên là Nhị Giai hậu kỳ trận Pháp Sư, đã từng làm ra nhiều Nhị giai hậu kỳ trận pháp để đối phó với lại kẻ địch của mình, như tên kia có ra tay, chắc chắn cũng là sử dụng nhị Giai Thượng Phẩm Trận Pháp diệt địch, mà không phải là Nhị Giai Trung Phẩm Trận Pháp.
Qua lời kể của Nguyễn Anh Tài đêm qua, hắn còn biết được, người lập ra Nhị Giai Trung Phẩm Trận Pháp muốn đối phó với lại một cái Yêu Sĩ bát trọng hậu kỳ cường giả Trần Túng Quyền, nhưng tên này còn không làm gì được đối phương, còn phải tự bạo Trận Pháp mới có thể đem đối phương diệt đi.
Điều đó chứng minh một điều, tu vi của đối phương là không có cao lắm, cũng chỉ tầm Yêu Sĩ bát trọng như hắn đổ lại, không dựa vào Trận Pháp mà nói, y không có khả năng là đối thủ của Trần Túng Quyền.
Đây là một tin tức rất quan trọng, tại Chấn Nam Thành nơi đây xuất hiện một cái Nhị Giai trung kỳ Trận Pháp Sư, đối phương tu vi không có cao lắm, lại có thù oán với lại Trần gia, dựa vào những điểm này, có lẽ hắn sẽ tìm ra hung thủ là ai.
Đao trong tay trảm đạo, diệt sinh, xé mở chân trời.
Kiếm trong tay bát phương vân động, hỏi thiên hạ quần hùng ai dám tranh phong!
Chỉ có tại
Trần Tiêu Thiên hắn mạo hiểm lớn như thế này, cho ra tài nguyên lớn như thế này, phải nhận được câu trả lời chính xác của Cổ Cự Cao, hắn mới có thể về hội báo với lại gia tộc của mình được, không rõ ý nghĩ của Cổ Cự Cao, hắn là không thể rời đi a.
"Ta nói lại một lần nữa....Không muốn chết Lập tức cút cho ta..!".
Cổ Cự Cao gương mặt hiện tại âm trầm đến lợi hại, người ngoài nhìn vào có cảm giác, nếu như Trần Tiêu Thiên thật sự làm phiền hắn thêm một lần nào nữa, chắc chắn hắn sẽ cho người ra tay đem Trần Tiêu Thiên giết đi thật sự.
"Vâng...! Cổ thiếu gia..Ta cút..! Ta lập tức rời khỏi..!"
Trần Tiêu Thiên nhanh chóng hồi đáp, hắn cảm nhận được vị Yêu Sư cường giả bên cạnh Cổ Cự Cao đã tỏa ra khí tức, đem hắn khóa lại, như hắn còn dám ở lại đây mà nói, mình chắc chắn phải chết không nghi ngờ.
Đành rằng hai bên giao tranh, không giết sứ giả, nhưng với những tên công tử, thiếu gia tuổi đời non trẻ như thế này, bọn chúng sẽ chẳng có quan tâm đến mấy chuyện này đâu.
Tạm thời rời khỏi nơi đây cái đã rồi tính tiếp.
"Khoan đã..!" Nhìn Trần Tiêu Thiên quay đầu rời đi, Cổ Cự Cao nhìn xuống trên bàn một chút, sau liền gọi lại Trần Tiêu Thiên.
"Cổ thiếu gia, ngài gọi lại ta..?"
Có hy vọng, đây là ý nghĩ đầu tiên trong lòng của Trần Tiêu Thiên.
Cổ Cự Cao này gọi hắn lại, chắc là đã thay đổi ý định, muốn cùng Trần gia của hắn giao hảo một phen, hắn là phải nắm chắc cơ hội này mới được.
"Đem hái cái Túi Không Gian kia lấy đi khỏi mắt của ta..!" Cổ Cự Cao chỉ tay vào hai chiếc túi Không Gian mà Trần Tiêu Thiên vừa đưa ra, lạnh giọng nói.
"Cái này...Vâng..!" Tột cùng thất vọng, đây là ý nghĩ trong lòng của Trần Tiêu Thiên hiện tại.
Cổ Cự Cao không nhận bảo vật cùng Hạ Phẩm Linh Thạch mà hắn cống nạp, điều này chứng tỏ là y không có ý giảng hòa với lại Trần gia, sẽ vẫn tiếp tục làm ra Trận Pháp diệt đi Trần gia chúng trưởng lão cũng như tộc trưởng hắn đây.
Đây đối với lại Trần gia mà nói, không khác gì là tận thế kết cục.
...
"Phụ thân..! Tiếp theo chúng ta phải làm gì bây giờ..!"
Trần Tố Nga nhìn Trần Tiêu Thiên thất thiểu đi ra từ gian phòng của Cổ Cự Cao, dù chưa từng trải nhiều, nhưng nàng cũng là hiểu đến, chuyến đi giảng hòa lần này của phụ thân mình đã hoàn toàn thất bại rồi, đồng thời có thể Trần gia phải đối diện với tai kiếp chưa từng có kể từ ngày thành lập gia tộc đến nay.
Thân là một thành viên của Trần gia, nàng là không khỏi có chút tuyệt vọng, đồng thời cũng thầm tự trách mình vô dụng, không thể nào giúp đỡ được gì cho Trần gia.
"Tiếp theo..?"
Trần Tiêu Thiên hắn cũng không biết phải làm thế nào mới có thể giúp gia rộc qua được kiếp nạn này đây.
Cứng đối cứng, bên kia người ta có Yêu Sư cường giả, đem tất cả cao thủ của Trần gia lại, cũng không thể nào chống lại Yêu Sư cường giả.
Có thể lợi dụng thủ đoạn không trong sáng đem Yêu Sư cường giả cùng Cổ Cự Cao diệt đi thì có thể làm thế nào?
Bọn họ sẽ phải đối mất mặt với một con quái vật khổng lồ Cổ gia tiến hành trả thù, đến chừng đó, không chừng một tia hương hỏa cuối cùng của Trần gia cũng không thể nào giữ lại.
"Hay là để nữ nhi gửi thư cho đại ca..! Xin anh ấy mời Ngô thiếu gia ra mặt giúp đỡ chúng ta một tay..!" Trần Tố Nga suy nghĩ thật lâu, liền là nghĩ ra được một cách đến.
Đại ca của nàng là Trần Bá Vương, một năm trước theo Mân Việt Học Viện danh ngạch may mắn tiến vào Mân Việt Học Viện, anh ấy rất thương yêu nàng, còn rất hay gửi thư về cho nàng, trong thư anh ấy nói hiện nay mình đã đột phá Yêu Sĩ ngũ trọng hậu kỳ cảnh giới, còn được gia nhập trận doanh của Ngô công tử, được Ngô công tử hết sức thưởng thức, là huynh đệ tốt nhất của Ngô công tử hiện tại.
Như anh ấy mà cầu xin, chắc chắn Ngô công tử sẽ ra mặt bãi bình chuyện này, khi đó, Trần gia của nàng liền có thể thoát khỏi bàn tay ma quỷ của Cổ Cự Cao này rồi..
"Không cần liên hệ với lại Bá Vương..!" Trần Tiêu Thiên khẽ lắc đầu một cái, cự tuyệt kế hoạch của con gái mình.
Ngô công tử theo như lời nói của nữ nhi mình tên đầy đủ là Ngô Mãnh Quyền, nhị thiếu gia của Ngô gia. Cái này Ngô gia tại Mân Việt Quận Thành thực lực không hề kém gì Cổ gia, như Ngô gia chịu ra mặt, có thể giúp đỡ Trần gia bọn họ là không có sai.
Có điều chuyện không có đơn giản như thế, con của hắn Trần Bá Vương bình thường gửi thư về nói mình quen biết với Ngô Mãnh Quyền thế này thế kia, nhưng theo người của hắn sắp xếp tại Mân Việt Học Viện truyền về lại không phải là như vậy.
Bá Vương gia nhập Ngô Minh của Ngô Mãnh Quyền, địa vị bên trong rất là thấp, ngày thường bị không ít Học Viên bên trong bang khinh khi, phải làm những công việc không kém gì tạp dịch đám đệ tử tại Trần gia là bao, còn nó nói được Ngô Mãnh Quyền xem trọng, lại là không có khả năng, Ngô Mãnh Quyền liếc nhìn Trần Bá Vương một cái cũng lười mà.
Hơn nữa vị Ngô công tử kia trong tộc cũng chẳng có tiếng nói gì, không được phụ thân xem trọng cho lắm. May mắn Bá Vương nhà hắn thuyết phục được Ngô Mãnh Quyền ra mặt, cũng chẳng được tích sự gì.
"Ân..! Cũng không phải là không có cách..!"
Hai từ giúp đỡ mà Trần Tố Nga vừa nói, làm cho Trần Tiêu Thiên nghĩ ra được một kế hoạch, như kế hoạch này thành công, có thể Trần gia bọn họ còn có hy vọng.
"Phụ thân..! Là có liên quan đến ta hay sao?". Trần Tố Nga rất là thông minh, thấy phụ thân nhìn mình lâu như thế, rất lớn khả năng kế hoạch này là có liên quan đến nàng rồi.
"Tố Nga..! Như vì giúp đỡ Trần gia vượt qua tai nạn liền phải làm ra hy sinh cực lớn, con có chấp nhận hay không?"
"Phụ thân! Nếu có thể giúp đỡ được Trần gia, chuyện gì Tố Nga cũng có thể làm được..!"
Trần Tố Nga trong lòng run lên, nàng là hiểu được, như phụ thân đã nói như thế này, có thể đã không còn chỗ cho nàng lựa chọn nữa rồi, đây là nữ nhi tại các đại gia tộc bi ai, biết trước được vận mệnh của mình, nhưng lại không có cách nào có thể cải biến.
Nói nữa, như gia tộc gặp biến cố, nàng là thành viên trung tâm, không thể vì lo cho mình, bỏ mặc gia tộc sống chết được, nàng không thể nào làm được.
"Haiz..! Đi thôi..! Nói không chừng con cũng không cần phải hy sinh..!" Trần Tiêu Thiên thở dài một cái, sau đó dẫn đầu rời đi cái này Chấn Nam Tửu Lâu...
...
Một phút trước! Tại bên trong Cổ Cự Cao gian phòng!
"Rầm ...Rầm..!".
"Khốn kiếp..! Là ai...Là ai đã đỗ oan cho ta? Là tên khốn nào đã đỗ oan cho ta.!"
Cổ Cự Cao giận điên người, đem tất cả đồ đạt bên trong hủy diệt một trận vẫn còm chưa hết giận.
Trần Tiêu Thiên lần này đến, nhìn thần sắc cùng giọng nói chắc như đinh đóng cột kia, liền như khẳng định người đem Trần Túng Quyền tại Tạ Thủy Cư diệt là hắn, còn cả Trần Hạm Bân kia nữa, cũng là chắc chắn là hắn giết nốt.
Nhưng sự thật là hắn không hề làm như thế, mấy hôm nay vì chờ đợi tin tức các thế lực lớn giúp đỡ cho hắn điều tra cái tên lấy đi Viễn Cổ Trận Pháp, đến giờ hắn vẫn chưa hề bước ra khỏi gian phòng này một bước, làm sao có thể diệt hết người này đến người khác được.
Vừa rồi hắn là rất muốn lên tiếng giải thích cho Trần Tiêu Thiên biết, Trần gia hai tên Trưởng Lão của các ngươi không phải là do hắn giết, như cách mà hắn giải thích mỏi miệng cùng đưa ra nhiều bằng chứng chứng minh mình vô tội đêm qua khi cùng Nguyễn Anh Tài đối mặt một dạng.
Nhưng nghĩ lại không có cần thiết phải như thế, Cổ Cự Cao hắn là thân phận nào, còn Trần Tiêu Thiên lại là thân phận nào.
Hắn giải thích cùng minh oan bằng mọi cách trước Nguyễn Anh Tài đó là vì đối phương là người của triều đình, là người của đại gia tộc Nguyễn gia.
Trong khi Trần Tiêu Thiên chỉ là một tên thổ dân nơi này, ngay cả Yêu Sư cũng không phải, lấy cái tư cách gì làm cho Cổ Cự Cao hắn phải hạ mình đi giải thích.
"Thiếu gia..! Có khi nào là Lê Sĩ Nguyên ra tay, sau đó giá họa cho thiếu gia ngài hay không?" Cổ Cường ngẫm nghĩ một chút, liền là nói ra suy đoán của mình.
Trong số những tôn Nhị Giai Trận Pháp Sư tại Mân Việt Quận Thành, cũng chỉ có Lê Sĩ Nguyên là người thường xuyên lui tới Chấn Nam Thành này nhất.
Nếu y đến đây, mấy tên thổ dân nơi này không biết thân phận chân chính của y, ra tay đắc tội, dẫn đến chuyện bị Lê Sĩ Nguyên ghi hận cũng rất là có khả năng.
"Không phải đâu..!" Phát tiết lửa giận qua đi, Cổ Cự Cao lấy lại bình tĩnh vốn có của mình, hắn là lắc đầu một cái phủ quyết.
Lê Sĩ Nguyên là Nhị Giai hậu kỳ trận Pháp Sư, đã từng làm ra nhiều Nhị giai hậu kỳ trận pháp để đối phó với lại kẻ địch của mình, như tên kia có ra tay, chắc chắn cũng là sử dụng nhị Giai Thượng Phẩm Trận Pháp diệt địch, mà không phải là Nhị Giai Trung Phẩm Trận Pháp.
Qua lời kể của Nguyễn Anh Tài đêm qua, hắn còn biết được, người lập ra Nhị Giai Trung Phẩm Trận Pháp muốn đối phó với lại một cái Yêu Sĩ bát trọng hậu kỳ cường giả Trần Túng Quyền, nhưng tên này còn không làm gì được đối phương, còn phải tự bạo Trận Pháp mới có thể đem đối phương diệt đi.
Điều đó chứng minh một điều, tu vi của đối phương là không có cao lắm, cũng chỉ tầm Yêu Sĩ bát trọng như hắn đổ lại, không dựa vào Trận Pháp mà nói, y không có khả năng là đối thủ của Trần Túng Quyền.
Đây là một tin tức rất quan trọng, tại Chấn Nam Thành nơi đây xuất hiện một cái Nhị Giai trung kỳ Trận Pháp Sư, đối phương tu vi không có cao lắm, lại có thù oán với lại Trần gia, dựa vào những điểm này, có lẽ hắn sẽ tìm ra hung thủ là ai.
Đao trong tay trảm đạo, diệt sinh, xé mở chân trời.
Kiếm trong tay bát phương vân động, hỏi thiên hạ quần hùng ai dám tranh phong!
Chỉ có tại