Theo lý thì phải nên như vậy, bình thường La Lâm Thương Hội bên trong đã có rất nhiều bảo vật đáng giá, nếu mà chỉ dựa vào đám Yêu Sĩ giữ của mà không có Yêu Sư, La Lâm Thương Hội đã bị cướp bóc hầu như không còn lại chút gì cả rồi.
Nhất là bây giờ cuối năm, thời điểm mà La Lâm Thương Hội bán đấu giá các bảo vật, an ninh càng phải được thắt chặt đến mức độ tối đa..
"Tiểu thư..! Nghe lời của em khuyên...! Chúng ta không có đủ tiền để mua Nhị Giai Hạ Phẩm Yêu Binh đâu..!".
"Ta mặc kệ, ta thích thanh kiếm nhỏ kia, nó quá phù hợp với ta, ta muốn có nó..!"
"Tiểu thư.! Theo em về trước đi, về xin với phu nhân một tiếng, thế nào chúng ta cũng sẽ có cách mua thanh kiếm đó thôi..!"
Nghe âm thanh huyên náo phía trước, mấy người Hổ Tự Tư ngẩn đầu lên nhìn, chỉ thấy trước mắt mình đây có hai người con gái, một người mặt trang phục lộng lẫy nhưng mặt đầy tàn nha, đang là muốn thoát khỏi sự cầm nắm của nha hoàn mình, muốn chạy vào bên trong La Lâm Thương Hội để mua một thanh kiếm mà mình thích, nhưng với tu vi Yêu Giả bát trọng của mình, cô ấy không làm sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Yêu Sĩ nhất trọng nha hoàn, dù cố gắng vùng vẫy như thế nào, cũng chỉ phí công.
"Công tử...! Công tử..! Anh có thể cho tôi mượn hai mươi viên Hạ Phẩm Linh Thạch được không..? Sau khi trở về nhà tôi sẽ lấy tiền trả lại cho anh..!"
Vị tiểu thư kia bị nha hoàn của mình kéo tay đi, nhưng nàng ta không có muốn bỏ qua cơ hội tốt để sở hữu một thanh Yêu Binh hợp với lại bản thân mình như vậy, hơn nữa bây giờ là lúc cuối năm, La Lâm Thương Hội tung ra khuyến mãi lớn, tất cả các mặt hàng đều giảm mười phần trăm, nàng là không muốn bỏ qua cơ hội lần này.
"Xéo đi...!"
Hổ Hoàng đưa tay lên một cái, dùng Chân Khí hất cô tiểu thư vừa kéo tay áo của mình ra xa, mặt đầy chán ghét.
Tiền của hắn tất cả đều đã bị Hắc Bào công tử kia cướp đoạt đi sạch sẽ rồi còn đâu. Trong túi của hắn hiện tại không có một xu nào.
Có điều đây không phải là lý do chính yếu làm cho hắn đuổi cô gái này đi, nếu muốn giúp đỡ, hắn chỉ cần mở miệng, mấy vị trưởng bối của hắn cũng sẽ không tiếc vài chục viên Hạ Phẩm Linh.
Từ chối cô gái này chủ yếu nằm vào nhan sắc của cô ta, hắn gặp qua nhiều người xấu xí rồi, nhưng chưa gặp phải ai xấu như vậy, cô tiểu thư này vẫn là người đầu tiên hắn thấy căm ghét thế. Dám kéo tay áo của hắn, không đem cô ta giết đi, đã là nhân từ với cô ta lắm rồi.
"Mày...! Tao liều mạng....!".
Cô tiểu thư kia bị té một cái thật đau, sau khi ngồi dậy, nhìn Hổ Hoàng rất là căm thù, vận đủ Nội Kình bên trong cơ thể, chuẩn bị lao vào liều mạng vì đối phương ngay.
Tên nhóc con kia thật quá khốn nạn, nàng xinh đẹp như thế này, mượn y có vài chục viên Hạ Phẩm Linh Thạch, không cho thì cũng thôi, có cần thiết phải ra tay đánh nàng đau như vậy hay là không.
Hôm nay không đánh cho thằng nhóc này một trận, nó còn cho mình nhát chết, tuyệt không thể bỏ qua cho y được.
"Xin lỗi các vị đại nhân... ! Xin lỗi các vị đại nhân..! Tiểu thư chúng tôi không hiểu chuyện, tôi sẽ đưa cô ấy rời khỏi đây ngay lập tức...Ngay lập tức..!"
Đáng tiếc ước mơ muốn đánh cho Hổ Hoàng một trận nên thân của cô tiểu thư 'xinh đẹp' kia còn chưa kịp thành hiện thực đã bị bóp nát từ trong trứng nước, thậm chí còn chưa kịp nói hết lời độc ác ra ngoài đã bị người hầu của mình bịt miệng lại, còn bị dùng Định Thân Thủ Pháp không thể động đậy được một chút nào cả, giờ thì nàng không còn giận cái thằng nhóc kia nữa, mà quay sang hận con sen của mình, khi không đi ngăn cản công việc báo thù của nàng, nàng sẽ không có buông tha cho nó. Chờ xem, trở về nhà nàng sẽ trừng trị con sen vô lễ này như thế nào.
"Hổ Cầu...! Người ta đã đi xa, ông còn nhìn theo người ta như vậy để làm cái gì..?" Hổ Hoàng hơi có một chút gì đó bất ngờ nhìn Hổ Cầu hỏi.
Từ khi hai người con gái kia đi ra, Hổ Cầu cứ nhìn vào người ta mãi, thậm chí ngay cả khi đối phương đã đi xa, Hổ Cầu cũng là nhìn theo không có bỏ.
Phải chi hai người con gái đó xinh xắn dễ thương thì cũng không thể có nói làm gì, đằng này hai người đó nhan sắc là thuộc tầng dưới chót của xã hội, vậy mà Hổ Cầu cũng không bỏ qua.
Hổ Cầu hành động rất là khó hiểu, nếu mà không phải là biết trong nhà của ông ấy hiện tại đã có người vợ rất xinh đẹp, Hổ Hoàng hắn còn nghĩ là ông ấy có đam mê khác người đâu.
"Ngũ thiếu gia..! Ta có cảm giác...!"
Hai người này rất là quen thuộc, như là mình đã gặp qua ở đâu rồi, ý của hắn muốn nói chính là như vậy.
Có điều khi hắn nhìn qua Hổ Hoàng phát hiện ra ánh mắt của đối phương có chút kỳ lạ, mấy người xung quanh cũng là như vậy, hắn trong lòng biết rõ đám người này đang nghĩ gì, hắn cũng không muốn nói tiếp thêm nữa, nếu mà không chỉ tự chuốc lấy nhục nhã.
Với lại vừa rồi hắn có rà soát qua một lần trí nhớ, hắn nhớ đúng là mình chưa từng gặp qua hai người như vậy, chỉ dựa vào chút xíu cảm giác liền nói mình quen đối phương, chuyện này nói ra cũng không có ai tin tưởng cả.
"Không lý nào Hắc Bào công tử kia không chịu đi ra..!" Hổ Hoàng nhìn vào bên trong có chút khó chịu.
Tin tức truyền đi ra đấu giá hội cũng đã đi đến phần cuối cùng rồi, Hắc Bào công tử đó cũng không có khả năng cạnh tranh cùng mấy đại gia tộc lớn, ở trong đó lâu như vậy làm cái gì thê không biết.
"Bình tĩnh một chút đi thiếu gia..!" Hổ Lâm đối với dụ này hiểu biết có chút chuyên sâu, ham mê náo nhiệt ai mà không có, như có cơ hội nhìn thấy đấu đá tranh dành kịch liệt đến phút cuối cùng, hắn cũng muốn ở lại xem sao a.
....
Đấu giá hội bên trong...
"Cong..!".
"Xin chúc mừng Tô gia gia chủ, bỏ ra một triệu viên Hạ Phẩm Linh Thạch, mua được thành công Tam Giai Hạ Phẩm Yêu Quyết Tam Dương Quyết..!"
Ngay sau khi hỏi lần thứ ba mà không có người nào ra giá tiếp theo, Lại Tinh Tinh gõ xuống chiếc búa, công nhận chiến thắng giành cho Tô gia đám người, dưới ánh mắt kinh ngạc của mấy vạn người có mặt tại nơi đây.
"Chúc mừng Tô Tộc Trưởng đạt được Yếu Quyết, từ hôm nay thực lực tiến xa..!"
"Chúc mừng Tô Mãnh Đại Trưởng Lão, ngày sau có cơ hội đột phá Yêu Sư chi cảnh.."
"Chúc mừng Tô gia chủ có được Thần Công, ngày sau nếu như có chuyện gì cần Tiều gia chúng tôi ra sức, xin Tô gia chủ cứ lên tiếng, Tiều gia tuyệt không chối từ!"
"Còn có Mã gia chúng tôi nữa..!".
"Liên gia cũng nguyện ý vì Tô Tộc Trưởng hiệu lực..!"
Kết quả đấu giá cuối cùng đã có, Tô gia ngang trời ra tay, đánh đông dẹp bắc, ngay cả Liệt gia của Liệt thành cũng không phải là đối thủ, là người chiến thắng cuối cùng, đạt được Tam Dương Quyết.
Kết quả này thật sự quá bất ngờ với nhiều người, đến bây giờ nhiều người mới tỉnh hồn lại, chấp nhận sự thật, cũng đồng thời lúc đó, nhiều thế lực tiến lại chúc mừng, nguyện ý vì Tô gia ra sức trâu ngựa cũng là không có ít.
Ở đây đều là người thông minh cả, ai trong lòng cũng hiểu có Tam Giai Hạ Phẩm Yêu Quyết trong tay, ngày sau Tô gia làm chủ Chấn Nam Thành cũng chỉ là chuyện sớm muộn, bây giờ nếu không có đầu nhập vào Tô gia, sau này chỉ sợ là không có cơ hội đó nữa.
"Cám ơn các vị đã chúc mừng..! Có chuyện gì chúng ta hãy về Tô gia rồi nói...! Không biết ý của các vị thế nào..?"
Tô Học Sinh đại diện cho Tô gia đi ra bên ngoài, ôm quyền khách khí đáp lại thịnh tình của mấy thế lực đến đây dựa vào, không khó để nhìn ra được, hiện tại hắn đang là rất vui mừng.
Kế hoạch định ra từ trước đã thành công mỹ mãn, không uổng công Tô gia hắn cầm đi ra một nữa tài sản thế chấp cho La Lâm Thương Hội, thành quả có được hoàn toàn là xứng đáng, có bộ Tam Giai Hạ Phẩm Yêu Quyết này trong tay, sau này Tô gia hắn chắc chắn là có thể lực áp hai gia tộc còn lại, đuổi cổ bọn chúng ra khỏi Chấn Nam Thành, thậm chí đem diệt luôn cũng có thể.
Chấn Nam Thành thiên hạ này sắp thuộc về Tô gia nhà mình, một cái vinh dự như vậy, thử hỏi sao hắn không có vui mừng, có cái lý do gì ngăn cản hắn vui mừng đây.
"Vâng..! Tô Tộc Trưởng..! Mời ngài đi theo hướng này..!"
Nhiều vị gia chủ cũng hiểu, ở nơi đây không phải là nơi thích hợp để chúc mừng hay có ý đầu nhập, tất cả mọi người đều tránh ra một con đường, cung kính mời Tô Học Sinh mấy người rời khỏi, thái độ kia cứ như Tô Học Sinh ha Tô Mãnh đã đột phá thành công Yêu Sư cường giả một dạng.
...
"Tiêu Thiên Tộc Trưởng..! Nhìn thấy Tô gia vừa mừng như vậy, ngài trong lòng có cảm giác gì..?" Cổ Cự Cao trên miệng nở một nụ nhạt, lên tiếng hỏi bên cạnh mình Trần Tiêu Thiên mấy người.
Thật ra vừa rồi hắn là muốn hỏi trong lòng Trần Tiêu Thiên có cảm thấy hối hận không khi không có chịu nhận sự giúp đỡ của hắn. Tình cảnh đấu giá vừa rồi, Trần Tiêu Thiên đúng là rơi xuống hạ phong, nhưng không có nghĩa là ông ta hoàn toàn bại trận, chỉ cần nhận sự giúp đỡ của hắn, cộng tiền tài mà hắn có được trong tay cùng tài sản của Trần Tiêu Thiên, hoàn toàn có thể vượt qua con số một triệu viên Hạ Phẩm Linh Thạch, đánh bại Tô gia mấy người đó hoàn toàn là trong tầm tay.
Nhưng đáng tiếc Trần gia lại không có nhận ân tình này của hắn, hắn xem ra Trần Tiêu Thiên mấy người vừa rồi nhìn theo đám người Tô Học Sinh rời đi chắc là ước ao dữ lắm, nhưng ước ao thì cũng không làm được gì, ông ta sẽ không thể nào thay đổi được kết quả đấu giá.
"Cổ thiếu gia...! Trong lòng của tôi bây giờ đúng là có một chút tiếc nuối, nhưng tôi không có hối hận..!"
Trần Tiêu Thiên ôm quyền mỉm cười hồi đáp với lại Cổ Cự Cao, nhìn ra được tâm trạng hiện tại của hắn cũng khá là vui vẻ, không có gì cảm giác hối hận hay hối tiếc như những gì mà Cổ Cự Cao vừa mới nói.
"Hả..! Không lẽ Trần Tộc Trưởng còn có kế hoạch lớn gì trong lòng hay sao..?"
Đao trong tay trảm đạo, diệt sinh, xé mở chân trời.
Kiếm trong tay bát phương vân động, hỏi thiên hạ quần hùng ai dám tranh phong!
Chỉ có tại
Nhất là bây giờ cuối năm, thời điểm mà La Lâm Thương Hội bán đấu giá các bảo vật, an ninh càng phải được thắt chặt đến mức độ tối đa..
"Tiểu thư..! Nghe lời của em khuyên...! Chúng ta không có đủ tiền để mua Nhị Giai Hạ Phẩm Yêu Binh đâu..!".
"Ta mặc kệ, ta thích thanh kiếm nhỏ kia, nó quá phù hợp với ta, ta muốn có nó..!"
"Tiểu thư.! Theo em về trước đi, về xin với phu nhân một tiếng, thế nào chúng ta cũng sẽ có cách mua thanh kiếm đó thôi..!"
Nghe âm thanh huyên náo phía trước, mấy người Hổ Tự Tư ngẩn đầu lên nhìn, chỉ thấy trước mắt mình đây có hai người con gái, một người mặt trang phục lộng lẫy nhưng mặt đầy tàn nha, đang là muốn thoát khỏi sự cầm nắm của nha hoàn mình, muốn chạy vào bên trong La Lâm Thương Hội để mua một thanh kiếm mà mình thích, nhưng với tu vi Yêu Giả bát trọng của mình, cô ấy không làm sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Yêu Sĩ nhất trọng nha hoàn, dù cố gắng vùng vẫy như thế nào, cũng chỉ phí công.
"Công tử...! Công tử..! Anh có thể cho tôi mượn hai mươi viên Hạ Phẩm Linh Thạch được không..? Sau khi trở về nhà tôi sẽ lấy tiền trả lại cho anh..!"
Vị tiểu thư kia bị nha hoàn của mình kéo tay đi, nhưng nàng ta không có muốn bỏ qua cơ hội tốt để sở hữu một thanh Yêu Binh hợp với lại bản thân mình như vậy, hơn nữa bây giờ là lúc cuối năm, La Lâm Thương Hội tung ra khuyến mãi lớn, tất cả các mặt hàng đều giảm mười phần trăm, nàng là không muốn bỏ qua cơ hội lần này.
"Xéo đi...!"
Hổ Hoàng đưa tay lên một cái, dùng Chân Khí hất cô tiểu thư vừa kéo tay áo của mình ra xa, mặt đầy chán ghét.
Tiền của hắn tất cả đều đã bị Hắc Bào công tử kia cướp đoạt đi sạch sẽ rồi còn đâu. Trong túi của hắn hiện tại không có một xu nào.
Có điều đây không phải là lý do chính yếu làm cho hắn đuổi cô gái này đi, nếu muốn giúp đỡ, hắn chỉ cần mở miệng, mấy vị trưởng bối của hắn cũng sẽ không tiếc vài chục viên Hạ Phẩm Linh.
Từ chối cô gái này chủ yếu nằm vào nhan sắc của cô ta, hắn gặp qua nhiều người xấu xí rồi, nhưng chưa gặp phải ai xấu như vậy, cô tiểu thư này vẫn là người đầu tiên hắn thấy căm ghét thế. Dám kéo tay áo của hắn, không đem cô ta giết đi, đã là nhân từ với cô ta lắm rồi.
"Mày...! Tao liều mạng....!".
Cô tiểu thư kia bị té một cái thật đau, sau khi ngồi dậy, nhìn Hổ Hoàng rất là căm thù, vận đủ Nội Kình bên trong cơ thể, chuẩn bị lao vào liều mạng vì đối phương ngay.
Tên nhóc con kia thật quá khốn nạn, nàng xinh đẹp như thế này, mượn y có vài chục viên Hạ Phẩm Linh Thạch, không cho thì cũng thôi, có cần thiết phải ra tay đánh nàng đau như vậy hay là không.
Hôm nay không đánh cho thằng nhóc này một trận, nó còn cho mình nhát chết, tuyệt không thể bỏ qua cho y được.
"Xin lỗi các vị đại nhân... ! Xin lỗi các vị đại nhân..! Tiểu thư chúng tôi không hiểu chuyện, tôi sẽ đưa cô ấy rời khỏi đây ngay lập tức...Ngay lập tức..!"
Đáng tiếc ước mơ muốn đánh cho Hổ Hoàng một trận nên thân của cô tiểu thư 'xinh đẹp' kia còn chưa kịp thành hiện thực đã bị bóp nát từ trong trứng nước, thậm chí còn chưa kịp nói hết lời độc ác ra ngoài đã bị người hầu của mình bịt miệng lại, còn bị dùng Định Thân Thủ Pháp không thể động đậy được một chút nào cả, giờ thì nàng không còn giận cái thằng nhóc kia nữa, mà quay sang hận con sen của mình, khi không đi ngăn cản công việc báo thù của nàng, nàng sẽ không có buông tha cho nó. Chờ xem, trở về nhà nàng sẽ trừng trị con sen vô lễ này như thế nào.
"Hổ Cầu...! Người ta đã đi xa, ông còn nhìn theo người ta như vậy để làm cái gì..?" Hổ Hoàng hơi có một chút gì đó bất ngờ nhìn Hổ Cầu hỏi.
Từ khi hai người con gái kia đi ra, Hổ Cầu cứ nhìn vào người ta mãi, thậm chí ngay cả khi đối phương đã đi xa, Hổ Cầu cũng là nhìn theo không có bỏ.
Phải chi hai người con gái đó xinh xắn dễ thương thì cũng không thể có nói làm gì, đằng này hai người đó nhan sắc là thuộc tầng dưới chót của xã hội, vậy mà Hổ Cầu cũng không bỏ qua.
Hổ Cầu hành động rất là khó hiểu, nếu mà không phải là biết trong nhà của ông ấy hiện tại đã có người vợ rất xinh đẹp, Hổ Hoàng hắn còn nghĩ là ông ấy có đam mê khác người đâu.
"Ngũ thiếu gia..! Ta có cảm giác...!"
Hai người này rất là quen thuộc, như là mình đã gặp qua ở đâu rồi, ý của hắn muốn nói chính là như vậy.
Có điều khi hắn nhìn qua Hổ Hoàng phát hiện ra ánh mắt của đối phương có chút kỳ lạ, mấy người xung quanh cũng là như vậy, hắn trong lòng biết rõ đám người này đang nghĩ gì, hắn cũng không muốn nói tiếp thêm nữa, nếu mà không chỉ tự chuốc lấy nhục nhã.
Với lại vừa rồi hắn có rà soát qua một lần trí nhớ, hắn nhớ đúng là mình chưa từng gặp qua hai người như vậy, chỉ dựa vào chút xíu cảm giác liền nói mình quen đối phương, chuyện này nói ra cũng không có ai tin tưởng cả.
"Không lý nào Hắc Bào công tử kia không chịu đi ra..!" Hổ Hoàng nhìn vào bên trong có chút khó chịu.
Tin tức truyền đi ra đấu giá hội cũng đã đi đến phần cuối cùng rồi, Hắc Bào công tử đó cũng không có khả năng cạnh tranh cùng mấy đại gia tộc lớn, ở trong đó lâu như vậy làm cái gì thê không biết.
"Bình tĩnh một chút đi thiếu gia..!" Hổ Lâm đối với dụ này hiểu biết có chút chuyên sâu, ham mê náo nhiệt ai mà không có, như có cơ hội nhìn thấy đấu đá tranh dành kịch liệt đến phút cuối cùng, hắn cũng muốn ở lại xem sao a.
....
Đấu giá hội bên trong...
"Cong..!".
"Xin chúc mừng Tô gia gia chủ, bỏ ra một triệu viên Hạ Phẩm Linh Thạch, mua được thành công Tam Giai Hạ Phẩm Yêu Quyết Tam Dương Quyết..!"
Ngay sau khi hỏi lần thứ ba mà không có người nào ra giá tiếp theo, Lại Tinh Tinh gõ xuống chiếc búa, công nhận chiến thắng giành cho Tô gia đám người, dưới ánh mắt kinh ngạc của mấy vạn người có mặt tại nơi đây.
"Chúc mừng Tô Tộc Trưởng đạt được Yếu Quyết, từ hôm nay thực lực tiến xa..!"
"Chúc mừng Tô Mãnh Đại Trưởng Lão, ngày sau có cơ hội đột phá Yêu Sư chi cảnh.."
"Chúc mừng Tô gia chủ có được Thần Công, ngày sau nếu như có chuyện gì cần Tiều gia chúng tôi ra sức, xin Tô gia chủ cứ lên tiếng, Tiều gia tuyệt không chối từ!"
"Còn có Mã gia chúng tôi nữa..!".
"Liên gia cũng nguyện ý vì Tô Tộc Trưởng hiệu lực..!"
Kết quả đấu giá cuối cùng đã có, Tô gia ngang trời ra tay, đánh đông dẹp bắc, ngay cả Liệt gia của Liệt thành cũng không phải là đối thủ, là người chiến thắng cuối cùng, đạt được Tam Dương Quyết.
Kết quả này thật sự quá bất ngờ với nhiều người, đến bây giờ nhiều người mới tỉnh hồn lại, chấp nhận sự thật, cũng đồng thời lúc đó, nhiều thế lực tiến lại chúc mừng, nguyện ý vì Tô gia ra sức trâu ngựa cũng là không có ít.
Ở đây đều là người thông minh cả, ai trong lòng cũng hiểu có Tam Giai Hạ Phẩm Yêu Quyết trong tay, ngày sau Tô gia làm chủ Chấn Nam Thành cũng chỉ là chuyện sớm muộn, bây giờ nếu không có đầu nhập vào Tô gia, sau này chỉ sợ là không có cơ hội đó nữa.
"Cám ơn các vị đã chúc mừng..! Có chuyện gì chúng ta hãy về Tô gia rồi nói...! Không biết ý của các vị thế nào..?"
Tô Học Sinh đại diện cho Tô gia đi ra bên ngoài, ôm quyền khách khí đáp lại thịnh tình của mấy thế lực đến đây dựa vào, không khó để nhìn ra được, hiện tại hắn đang là rất vui mừng.
Kế hoạch định ra từ trước đã thành công mỹ mãn, không uổng công Tô gia hắn cầm đi ra một nữa tài sản thế chấp cho La Lâm Thương Hội, thành quả có được hoàn toàn là xứng đáng, có bộ Tam Giai Hạ Phẩm Yêu Quyết này trong tay, sau này Tô gia hắn chắc chắn là có thể lực áp hai gia tộc còn lại, đuổi cổ bọn chúng ra khỏi Chấn Nam Thành, thậm chí đem diệt luôn cũng có thể.
Chấn Nam Thành thiên hạ này sắp thuộc về Tô gia nhà mình, một cái vinh dự như vậy, thử hỏi sao hắn không có vui mừng, có cái lý do gì ngăn cản hắn vui mừng đây.
"Vâng..! Tô Tộc Trưởng..! Mời ngài đi theo hướng này..!"
Nhiều vị gia chủ cũng hiểu, ở nơi đây không phải là nơi thích hợp để chúc mừng hay có ý đầu nhập, tất cả mọi người đều tránh ra một con đường, cung kính mời Tô Học Sinh mấy người rời khỏi, thái độ kia cứ như Tô Học Sinh ha Tô Mãnh đã đột phá thành công Yêu Sư cường giả một dạng.
...
"Tiêu Thiên Tộc Trưởng..! Nhìn thấy Tô gia vừa mừng như vậy, ngài trong lòng có cảm giác gì..?" Cổ Cự Cao trên miệng nở một nụ nhạt, lên tiếng hỏi bên cạnh mình Trần Tiêu Thiên mấy người.
Thật ra vừa rồi hắn là muốn hỏi trong lòng Trần Tiêu Thiên có cảm thấy hối hận không khi không có chịu nhận sự giúp đỡ của hắn. Tình cảnh đấu giá vừa rồi, Trần Tiêu Thiên đúng là rơi xuống hạ phong, nhưng không có nghĩa là ông ta hoàn toàn bại trận, chỉ cần nhận sự giúp đỡ của hắn, cộng tiền tài mà hắn có được trong tay cùng tài sản của Trần Tiêu Thiên, hoàn toàn có thể vượt qua con số một triệu viên Hạ Phẩm Linh Thạch, đánh bại Tô gia mấy người đó hoàn toàn là trong tầm tay.
Nhưng đáng tiếc Trần gia lại không có nhận ân tình này của hắn, hắn xem ra Trần Tiêu Thiên mấy người vừa rồi nhìn theo đám người Tô Học Sinh rời đi chắc là ước ao dữ lắm, nhưng ước ao thì cũng không làm được gì, ông ta sẽ không thể nào thay đổi được kết quả đấu giá.
"Cổ thiếu gia...! Trong lòng của tôi bây giờ đúng là có một chút tiếc nuối, nhưng tôi không có hối hận..!"
Trần Tiêu Thiên ôm quyền mỉm cười hồi đáp với lại Cổ Cự Cao, nhìn ra được tâm trạng hiện tại của hắn cũng khá là vui vẻ, không có gì cảm giác hối hận hay hối tiếc như những gì mà Cổ Cự Cao vừa mới nói.
"Hả..! Không lẽ Trần Tộc Trưởng còn có kế hoạch lớn gì trong lòng hay sao..?"
Đao trong tay trảm đạo, diệt sinh, xé mở chân trời.
Kiếm trong tay bát phương vân động, hỏi thiên hạ quần hùng ai dám tranh phong!
Chỉ có tại