Nói ra nguyên nhân tất cả là vì sự tài ba của Trần Thiên Tâm, người mà trước đây trong mắt mọi người chỉ đều xem là phế nhân không kém gì con của hắn.
Trần Ánh Dương nhớ rõ chiều nay khi mà có một nhân vật thần bí đến Trần Gia Trang báo tin cho Trang Chủ cũng như mọi người biết là quân đội của Chấn Nam Đạo sắp tấn công Trần Gia Trang, ai nấy bên trong đều là lo sợ đến xanh cả mặt, tìm cách rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Cũng chỉ có Trần Thiên Tâm là người trấn tỉnh hơn cả, ông ta bình tĩnh lên tiếng lập kế hoạch, còn tụ tập tấp cả mọi người lại với nhau, phân công nhiệm vụ rõ ràng, sắp xếp đâu ra đó.
Chính là nhờ có Trần Thiên Tâm, mọi người mới có thể vượt qua được tai nạn lần này, còn đem một chi rất mạnh quân đội của Chấn Nam Đạo hủy diệt, chiến tích như thế này có thể nói là vang dội Chấn Nam Thành rồi.
"Cậu nói người lên kế hoạch giết đi đám người Chấn Nam Đạo này là cha của tôi..?"
Trần Vân Thanh ánh mắt có chút kỳ dị, hắn đã từng tưởng tượng qua rất nhiều về nhân vật bày mưu lập kế đem đám người của Chấn Nam Đạo hủy diệt, nhưng dù nghĩ thế nào, hắn cũng không có nghĩ ra người mà đạo diễn tất cả mọi chuyện lại là lão cha tàn phế bệnh hoạn của hắn à nha.
"Vân Thanh sư huynh! Tôi đâu có dám gạt anh.!" Trần Ánh Dương rất là bất đắc dĩ lên tiếng đính chính một lần nữa.
Chân nhân không lộ tướng!
Đây là đánh giá của tất cả mọi người ở Trần Gia Trang này đối với lại Trần Thiên Tâm.
Đừng nói là Trần Vân Thanh nghe biết chuyện này liền kinh ngạc, bất kỳ người nào khi nhìn thấy sự uy phong cùng cơ trí của Trần Thiên Tâm hồi chiều cũng khó mà tin tưởng được.
"Na Trát..! Đi thôi..!" Tin tức cần biết thì Trần Vân Thanh hắn cũng đã biết, hiện tại hắn là phải chạy nhanh về nhà, xem rõ thực hư ra làm sao mới được.
'Trần Vân Thanh này về đến đây, nói như vậy trận chiến của y cùng Lăng Tĩnh Y đã có kết quả..!' Trần Ánh Dương nhìn theo bước chân của Trần Vân Thanh rời đi về nhà củ của mình, không khỏi suy nghĩ xuất thần.
Trần Vân Thanh lần này rời đi Trần Gia Trang khi năm mới tết đến chỉ còn vài ngày như thế này, dù không có công bố, nhưng ai trong lòng cũng thầm hiểu lần này Trần Vân Thanh là đi cùng Lăng Tĩnh Y đại chiến sinh tử giải quyết ân oán.
Nếu mà Trần Vân Thanh đã bình yên trở lại, như vậy cũng đồng nghĩa với lại việc hắn đã dành chiến thắng trước Lăng Tĩnh Y.
Thắng Lăng Tĩnh Y..?
Nghĩ đến khả năng này, Trần Ánh Dương trong lòng không khỏi run rẩy một cái.
Lăng Tĩnh Y người con gái này hiện tại bên kia Lăng Gia Trấn được đồn thổi rất là thần kỳ, có người nói cô ta đã là Yêu Sĩ cửu trọng, là vị Yêu Sĩ cửu trọng trẻ tuổi nhất của Chấn Nam Thành từ trước đến nay, còn được tu hành tại Mân Việt Học Viện, thực lực rất chi là cao cường.
Nếu mà Trần Vân Thanh thắng được Lăng Tĩnh Y, không phải nói thực lực hay tu vi của y cũng không hề kém cạnh cho Lăng Tĩnh Y.
Mười bảy tuổi Yêu Sĩ cửu trọng cường giả, nghĩ đến cái này, Trần Ánh Dương lại một phen kinh sợ.
Người cha đã là một nhân vật khủng bố, không ngờ con của y còn khủng bố hơn, đôi cha con này thật sự quá là yêu nghiệt đi.
...
"Két..!".
"Vân Thanh công tử..! Cậu mau khuyên cha của mình, để ông ta đừng có từ chối chức vị Trang Chủ này nữa!"
"Đúng vậy..! Trần Gia Trang chúng tôi cần có một người tài giỏi như cha cậu đến lãnh đạo, cậu không nên từ chối..!"
"Hoàn Thư tôi trước đến giờ không có phục bất kỳ một ai, nhưng nếu người đứng đầu nơi này là Thiên Tâm đại ca, tôi xin hai tay tán thành..!"
Bên trong căn nhà nhỏ củ nát này của Trần Vân Thanh trước đây từng sinh sống, bây giờ là đã đầy ắp người, không chỉ mỗi đám người của Trần Gia Trang, còn có rất nhiều Yêu Sĩ tán tu khác, mục đích của bọn họ chỉ có một, đó là khuyên Trần Thiên Tâm nhận lấy cái Trang chủ vị trí từ tay của Trần Phúc Thọ, lãnh đạo bọn họ, tiến lên phía trước, dù không thể đem người của Chấn Nam Đạo diệt sạch, nhưng ít nhất cũng được như ngày hôm nay, tự bảo vệ được mình là không lo.
Rất tiếc là dù bọn họ khuyên ngăn như thế nào, Trần Thiên Tâm cũng không chịu đứng ra chủ trì đại cục, đang khi không biết làm sao, Trần Vân Thanh lại đẩy cửa đi vào, thế là bọn họ quay sang thuyết phục Trần Vân Thanh, tất cả đều biết Trần Thiên Tâm vô cùng thương yêu đứa con này của mình, nếu mà Trần Vân Thanh lên tiếng thuyết phục, nhiều khả năng Trần Thiên Tâm sẽ nhận lời.
"Các vị chú bác..! Tôi sẽ làm hết sức..!"
Thấy quang cảnh trước mắt mình đây, dù là Trần Vân Thanh có chuẩn bị tâm lý sẵn khi phải vượt qua hàng ngàn người bên ngoài mới có thể vào đến nơi đây, cũng không thể tránh khỏi bị ngộp.
Nếu mà bọn họ đến nơi đây chỉ vì gây sự, hay đối phó với hai cha con bọn họ, hắn là sẽ không một chút do dự đánh đuổi bọn chúng đi, còn dùng đao kiếm để nói chuyện nữa là đằng khác.
Tuy nhiên, đám người này đến đây đều là có ý tốt với cha của mình, có quá nhiều người còn trông mong muốn gặp cha mình như gặp thần tượng một dạng, hắn là khó ra tay.
Huống chi nơi đây còn có không ít chú bác trước đây khi còn cơ hàn đã từng giúp đỡ qua cha con bọn họ không có ít, càng không thể thất lễ với những người như thế này được.
"Được..! Chúng tôi bên ngoài..! Chờ tin vui của cậu..!" Người vừa lên tiếng là Trần Phúc Thọ.
Dễ dàng nhận ra, hắn rất ngóng trông Trần Vân Thanh có thể thuyết phục được Trần Thiên Tâm lên lãnh đạo bọn họ, hoàn toàn không có chút ghen ghét hay đố kỵ với lại Trần Thiên Tâm, dù Trần Thiên Tâm có sắp sửa đem vị lão đại của Trần Gia Trấn của hắn lấy đi.
Người chính là như vậy, khi mà thực lực cũng như tài năng của đối thủ mình vượt quá xa bản thân, xa đến nỗi mình không thể nào với tới được, khi đó trong lòng bản thân sẽ không còn cái tâm tư tranh phong, mà chỉ có thể ngưởng vọng đối phương từ phía sau.
Trần Thiên Tâm chính là một người mà dù là thực lực hay tài năng thì Trần Phúc Thọ hắn cũng không thể nào với tới được nữa, phục tùng đối phương đôi khi còn là vinh dự cho mình.
Hơn nửa Trần Phúc Thọ hắn tuy là một người đam mê quyền lợi, nhưng hắn là con dân tại Trần Gia Trấn, tận sâu trong thâm tâm vẫn luôn mong muốn Trần Gia Trấn có thể phát triển, nên mới lang bạt bên ngoài mười mấy năm trời nghĩ cách đột phá.
Hiện tại cơ hội đang ở trước mắt, hắn vô cùng tin tưởng, Trần Gia Trấn dưới sự lãnh đạo của Trần Thiên Tâm, sẽ có thể đi đến hướng huy hoàng, thậm chí vượt cả Lăng Gia Trấn cũng không phải là không thể.
Còn một vấn nữa chính là Trần Vân Thanh này, hắn đã nhìn ra được, đây là một đại thiên kiêu, ngày sau sẽ thành cường giả uy chấn một phương.
Dù Trần Thiên Tâm có không được như kỳ vọng đi chăng nữa, cũng có Trần Vân Thanh phía sau chống lưng. Dựa vào uy danh của Trần Vân Thanh, không người nào dám làm gì Trần Gia Trấn đám người mình.
Nhưng quan trọng nhất vẫn là phải thuyết phục được Trần Thiên Tâm lên làm Trang Chủ, chí ít cũng là phải làm cho y ở lại Trần gia Trấn nơi này, nếu không Trần Gia Trấn rất nhanh sẽ bị người của Chấn Nam Đạo hủy diệt mất rồi.
...
"Có chuyện gì muốn hỏi thì nói nhanh đi, ta còn muốn nghĩ ngơi..!"
Người đã không còn ai ngoài cha con hai người bọn họ, nhưng Trần Thiên Tâm cảm thấy cùng thằng con này của mình đối mặt còn là mệt mỏi hơn cả đối phó với lại đám người vừa rồi kia nữa.
Tuy nó không nói câu nào, cũng không có hay nịnh hót vỗ về hắn như những người kia, nhưng nó lại cứ nhìn hắn chằm chằm, nhìn lâu hắn cảm thấy lạnh cả sống lưng, tình cảnh này nếu mà kéo dài nữa thì thật sự là không có được tốt cho lắm, hắn cũng khó chịu lắm rồi a.
"Phụ thân..! Trước đây cha có tham gia quân đội..?"
Như lão tía này đã không chịu nỗi, Trần Vân Thanh hắn cũng không có tiếp tục truy đuổi không bỏ, câu hỏi vừa mới nói ra chính là câu hỏi mà hắn muốn biết nhất trong thời điểm hiện tại.
"Đúng vậy..! Ta có tham gia quân đội một thời gian..!"
Trần Thiên Tâm cũng không có giấu giếm Trần Vân Thanh cái chuyện này, mà dù hắn muốn che giấu cũng chẳng thể nào che giấu được, hôm nay một chuyện hắn thể hiện ra quá mức kinh người, ai tại nơi đây cũng hiểu được là nếu hắn không có tham gia quân đội, hay đọc qua binh thư thì thật sự là quá vô lý, huống chi thằng con của hắn hiện bây giờ cũng đã khôn lanh ra quá nhiều, không phải là thằng bé mà hắn có thể dễ dàng lừa gạt cách đây mấy năm trước.
"Vậy tại sao cha lại đưa con đến nơi này..?" Đây là điều Trần Vân Thanh khó hiểu nhất.
Như cha của hắn là người trong quân đội, còn có tạo nghệ binh pháp không hề thấp, theo lẽ bình thường tại bên trong quân đội cũng là có thân phận địa vị khá là tốt mới đúng.
Không nên bị người khác đánh cho trọng thương, để rồi lầm lũi đưa hắn đến Trần Gia Trấn nơi đây sống tạm bợ qua ngày.
"Vân Thanh.! Chuyện này bên trong còn có uẩn khúc rất lớn, chờ một thời gian thích hợp, ta sẽ nói cho con nghe..!" Trần Thiên Tâm trầm ngâm một chút, cũng không vội nói ra thân phận chân thật cùng những gì từng trải qua của mình.
Đao trong tay trảm đạo, diệt sinh, xé mở chân trời.
Kiếm trong tay bát phương vân động, hỏi thiên hạ quần hùng ai dám tranh phong!
Chỉ có tại