Kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc, kết quả còn chưa được thông báo ra, nhưng mùa hè điên cuồng đã đến, không thể cưỡng lại.
Trì Sinh và các bạn cùng lớp hẹn nhau về nông thôn vẽ cảnh.
Những cánh đồng bên sông nhỏ, ánh nắng chói chang, một nhóm học sinh lớp 12 giống như khỉ hoang dã lao ra ngoài, chạy trên bãi cỏ ven sông.
Trì Sinh đeo cặp sách, trước người còn ôm theo giá vẽ. Cô quan sát cảnh quan hai bên bờ sông, tìm được một góc độ tốt liền dừng lại, nâng giá vẽ lên.
"Trì Sinh!" Tô Miêu Miêu chạy tới nhào lên trên lưng nàng.
Trì Sinh đang trải giấy vẽ, ổn định thân thể xong mới quay đầu lại nhìn cô nàng một cái.
"Dạo này cậu làm gì vậy? Muốn gặp cậu một lần cũng khó a?" Trong giọng nói của Tô Miêu Miêu có phân nửa là hàm chứa oán giận, nhà cô nàng ở tòa nhà bên cạnh Trì Sinh, trước kia thường xuyên cùng nhau đi học. Gần đến kỳ thi tuyển sinh đại học, sau khi sinh viên Trì Sinh bị giáo viên đuổi về nhà, thì hai người rất hiếm khi gặp nhau.
Trì Sinh trải giấy xong, không nhanh không chậm nói: "Tôi có việc."
Tô Miêu Miêu từ trên lưng cô đi xuống, nâng giá vẽ của mình lên, đặt ngay bên cạnh Trì Sinh.
"Cậu đang nghĩ cái gì vậy?" Cô nàng lại hỏi.
Trì Sinh đang nhìn dòng sông yên tĩnh, cỏ nước tươi tốt, còn có ánh mặt trời phản chiếu trên sông, gió nhẹ nhàng thổi một cái liền gợn ra sóng nhỏ, tâm tình cô thoải, ở trong lòng âm thầm suy nghĩ bố cục.
Tô Miêu Miêu ở bên cạnh líu ríu làm cho cô không có cách nào tập trung được, cô không kiên nhẫn nổi nữa, liền chỉ ngón tay đến hướng mấy bạn học còn đang lăn lộn trên bãi cỏ xa xa kia: "Nếu cậu không thể yên lặng thì đi chỗ khác vẽ."
Tô Miêu Miêu sửng sốt một chút, nhíu mày.
"Nói chuyện kiểu gì vậy, hung dữ như vậy làm gì?" Cô nàng bất mãn nói thầm, nhưng lại không đi, cúi người loay hoay với chân của giá vẽ.
Tô Miêu Miêu oán giận như vậy khiến Trì Sinh nhớ tới trước kia hai người cũng ồn ào ầm ĩ như vậy, nhưng cô rất ít khi không kiên nhẫn như bây giờ.
Thời gian này cô ở cùng Nguyễn Nhân Mộng lâu, tính tình cũng trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Cô cầm bút vẽ nở nụ cười, quay đầu liếc mắt nhìn Tô Miêu Miêu.
Tô Miêu Miêu vừa mới đặt chân giá vẽ vững, sau đó đứng thẳng dậy, thiếu nữ mềm mại như một đóa bạch ngọc lan ngậm ngùi chờ nở, da thịt hồng nhuận, giọng nói thanh thúy, khắp nơi đều là khí tức thanh xuân.
Nguyễn Nhân Mộng không phải như vậy, trong đầu Trì Sinh hiện lên bộ dáng Nguyễn Nhân Mộng, sự quyến rũ của nữ nhân thành thục khác biệt một trời một vực với thiếu nữ tuổi dậy thì, giống như một quả mật đào cắn một miếng thì liền chảy đầy nước.
Bút Trì Sinh cọ hai cái trên giấy vẽ, vẽ ra là một cành hoa Thuỷ Tiên thanh cao.
Nguyễn Nhân Mộng cũng giống như hoa Thuỷ Tiên.
Tấm giấy vẽ này bị xé bỏ, Trì Sinh vạch ra, thuận tay giò thành một nắm, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là luyến tiếc, lại mở phẳng ra, kẹp vào trong những bức tranh khác mà cô đã vẽ trong mấy ngày nay.
Mấy bạn học kia chơi đủ rồi, tìm xung quanh một hồi, phát hiện vẫn ra tầm nhìn này của Trì Sinh là tốt nhất, vì vậy bọn họ đều nhao nhao vây quanh.
Trì Sinh ngửi thấy một mùi cỏ xanh tươi mát trộn lẫn với mùi bùn đất, nhìn trái nhìn phải, trên quần áo nam sinh kia không biết làm sao lại bị cọ một mảng lớn nước cỏ xanh nhạt.
Nam sinh kia tên là Trương Liệt, cậu trải giấy vẽ xong, nhìn xung quanh tìm cảnh vẽ, đột nhiên quay đầu lại nhìn Trì Sinh bên cạnh, nói: "Ngày chúng ta thương lượng điền vào đơn tình nguyện đi chơi, cậu có đi không?"
Cậu vừa nói, người nghe bên cạnh liền phụ họa: "Cùng đi đi, cậu đã rời khỏi câu lạc bộ lâu vậy rồi."
Tô Miêu Miêu còn nhớ kỹ chuyện vừa rồi, oán giận nói: "Cậu ấy mới không đi đâu, cậu ấy chê tôi ầm ĩ."
Trì Sinh không để ý tới cô nàng, nghĩ mình quả thật đã lâu không cùng bạn bè đi chơi, liền sảng khoái đáp ứng: "Được, vậy ngày điền đơn tình nguyện kia tôi sẽ đi học cùng với các cậu, điền xong chúng ta trực tiếp đi chơi."
Khi cô đồng ý, tất cả mọi người đều rất vui vẻ hạnh phúc.
Một đám thiếu niên ở bên cạnh sông vẽ đến hoàng hôn, trên mặt sông phản chiếu một mảng lớn hoàng hôn như lửa đốt, một vầng đỏ như lửa trên mặt sông lấp lánh nở rộ, chậm chạp lại thiêu đốt đến cực kỳ đẹp mắt.
Họ ở nông thôn hai ngày, sau đó trở về bắt xe buýt có chuyến đi giữa thành thị và nông thôn.
Trong lúc chờ xe, Trì Sinh nhìn thấy bên đường có một cây cỏ Xấu Hổ nhỏ.
Hẳn là hạt cỏ mới kết thành một gốc cây, thân cây lá đều mềm mại, màu sắc vô cùng xinh đẹp, đáng yêu non xanh.
Ánh mắt Trì Sinh sáng lên, đem nước khoáng trong tay đổ đi, lấy cái bình mở ra, sau lại đào bùn đất lấp đầy vào trong, sau đó cẩn thận đem cây cỏ Xấu Hổ kia đào ra, dời vào trong bình.
Xe buýt đi vào nhà ga, bụi bặm bay giữa không trung.
"Trì Sinh, nhanh lên, xe tới rồi." Không biết ai hét lên một tiếng.
Trì Sinh đứng lên, ánh mắt vẫn như cũ nhìn gốc cỏ Xấu Hổ trong tay, trong ánh mắt tràn đầy mừng rỡ, cô chạy tới xếp vào người cuối cùng trong đội lên xe.
...
Cảnh này được quay tại một điểm du lịch xung quanh Bình Thành.
Các điểm tham quan vẫn chưa được khai thác đầy đủ, giữ lại một phần của cây dại và điên, vừa vặn đủ phù hợp với yêu cầu của Mai Lan.
Đoàn làm phim thuê hai chiếc xe buýt và một số xe tải được trang bị máy quay phim.
Khua trống khua chiêng như vậy nhưng chỉ đến nơi này quay hai ngày, sau đó liền đánh đường trở về.
Ninh Trĩ vì muốn học hỏi từ Mai Lan nên cô không đi xe bảo mẫu của mình, mà cùng cô ta chen chúc trên xe buýt.
Trên đường về, tất cả mọi người đều có chút mệt mỏi, Mai Lan và phó đạo diễn ở phía sau thương lượng gì đó, Ninh Trĩ liền một mình tìm một chỗ khác. Lúc xe khởi động, cô gái diễn vai Tô Miêu Miêu muốn ngồi xuống bên cạnh Ninh Trĩ, nhưng lại bị Dương Dương kịp thời ngăn lại.
Dương Dương đi xin một hộp thuốc say xe của hậu cần, để Ninh Trĩ uống vào.
"Em ngủ một lát đi." Dương Dương nhìn sắc mặt cô, hạ mắt xuống lại nhìn thấy cỏ Xấu Hổ trong lòng cô: "Chị giữ giúp em."
Cỏ Xấu Hổ được bỏ vào nửa chai nước khoáng đơn sơ, Mai Lan yêu cầu thực hiện một cách chân thực, vì vậy bùn bên trong đều là Ninh Trĩ tự tay đào, trên thân bình cũng dính mấy vệt bùn ướt, nhìn qua cảm thấy bẩn thỉu, lại tức giận bồng bột.
Tay Dương Dương đã vươn tới, Ninh Trĩ lại giơ tay đỡ lại.
'Tôi sẽ tự tay mang nó cho chị ấy.' Những lời này vang lên trong lòng cô, trong lúc nói lại mang theo ý cười tự đắc.
Rõ ràng là chỉ có Trì Sinh mới có ngữ khí.
Ninh Trĩ hoảng hốt, tình cảnh xung quanh phảng phất thoáng cái thay đổi, biến thành một chiếc xe buýt giữa thành thị và nông thôn vào mười bảy năm trước.
Các bạn cùng lớp xung quanh rĩu rĩ nói chuyện không ngừng.
Tô Miêu Miêu còn gọi cô, hỏi cô trong khoảng thời gian này rốt cuộc đã làm gì, sao lại không thấy cô đâu.
Cô bị phiền đến chết, cẩn thận ôm cỏ Xấu Hổ, quay đầu lại cười nói: "Sao cậu lại quản nhiều như vậy chứ?"
"A Trĩ." Dương Dương lo lắng gọi cô một tiếng, sắc mặt cô hiện tại thật sự quá khó coi.
Ninh Trĩ lấy lại tinh thần từ tình cảnh tưởng tượng của cô, nói: "Em tự giữ."
Trở lại trường quay ở Bình Thành thì mới qua buổi trưa, bất quá tất cả mọi người đều mệt mỏi, Mai Lan dứt khoát cho nghỉ nửa ngày, ngày mai tiếp tục.
Ninh Trĩ trở về khách sạn, gọi điện thoại cho Giang Bằng, bảo anh ta sắp xếp cho cô một giáo viên mỹ thuật.
"Giáo viên mỹ thuật? Là đạo diễn yêu cầu sao?" Giang Bằng nghi hoặc hỏi.
Không phải đạo diễn yêu cầu, là Ninh Trĩ muốn dung nhập sâu hơn vào nhân vật Trì Sinh.
Giang Bằng không hỏi nhiều, rất nhanh đã sắp xếp cho cô, đêm đó Ninh Trĩ liền tham gia một lớp mỹ thuật.
***
Ngày hôm sau, cô nhìn thấy Thẩm Nghi Chi trên phim trường.
Phần cảnh quay bên ngoài vào ngày hôm trước không có phân cảnh của Thẩm Nghi Chi, vì vậy nàng không có đi theo.
Hai ngày nay Ninh Tĩ không gặp nàng.
Chỉ là ngắn ngủi hai ngày, Ninh Trĩ lại cảm thấy giống như đã qua rất lâu.
Cô nhìn Thẩm Nghi Chi, Thẩm Nghi Chi phát hiện ra ánh mắt của cô, sau đó cũng nhìn qua.
Ánh mắt các nàng gặp nhau, nhưng mỗi người đều trầm mặc.
Lúc này các tổ đều đã vào vị trí.
Trái tim Ninh Trĩ bỗng nhiên giống như cưỡi khinh khí cầu trong cổ tích mà bay lên, sắp bắt đầu quay, tất cả những sự nhớ nhung và lưu luyến mà bình thường cô không thể nói, thì hiện tại đều có thể thông qua Trì Sinh mà nói cho nàng nghe.
Trì Sinh đi vẽ trở về, đi ngang qua cửa nhà mà lại không vào, trực tiếp lên lầu ba gõ cửa nhà của Nguyễn Nhân Mộng.
Cô tới nơi này quen rồi, nhẹ nhàng quen đường, gõ cửa sau đó liền đứng bên ngoài chờ, trên mặt đều là nét vui mừng dịu dàng.
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra.
Trì Sinh trực tiếp đi vào, vừa đi vừa quay đầu lại cười với Nguyễn Nhân Mộng: "Chị xem, em mang cái gì về cho chị đây!"
Một gốc cỏ Xấu Hổ nhỏ, yếu ớt ngượng ngùng nâng lên trước mặt Nguyễn Nhân Mộng, Nguyễn Nhân Mộng đưa tay nâng lên ngắm nhìn.
Chạm vào một cái, lá Xấu Hổ liền tụ lại.
"Ừm." Nguyễn Nhân Mộng cười cười: "Đáng yêu."
Trì Sinh thấy nàng thích, mặt mày càng lúc càng vui vẻ, cô tìm cái chén men đã được vẽ đèn đường kia ra, đem cỏ Xẩu Hỏ dời vào bên trong.
Giá vẽ, túi xách và ấm đun nước của cô đã bị bỏ lại ở trước cửa.
Nguyễn Nhân Mộng không thấy lộn xộn, ngược lại còn thay cô thu dọn, thấy dưới cặp sách của cô bị dính bùn cực kì dơ, liền muốn lấy một miếng vải ẩm lau sạch sẽ. Kết quả vừa quay đầu liền thấy trên người Trì Sinh cũng bẩn, tay áo ngắn màu trắng dính đầy bụi bặm, trên tay còn đầy bùn đất.
Nàng đưa một tay đặt trên thắt lưng, nhẫn nại, thật vất vả chờ Trì Sinh chơi xong với đống bùn kia, thúc giục nói: "Mau đi tắm rửa một chút."
Trì Sinh vui vẻ đặt chén men lên bệ cửa sổ, nhìn một hồi lâu mới xoay người lại đi đến trước mặt Nguyễn Nhân Mộng.
"Chị có nhớ em không?" Cô hỏi, trong đôi mắt trong suốt không hề che dấu lộ ra ý cười và chờ mong, còn mang theo cảm giác của tuổi trẻ vô tri, đương nhiên cũng cho rằng mình có thể nghe được câu trả lời khẳng định.
Đương nhiên là đang cùng người yêu thân thiết đòi hỏi những lời tình cảm êm tai.
Thần sắc Nguyễn Nhân Mộng ngưng đọng một lát, ánh mắt nàng nhìn Trì Sinh sâu thẳm, phảng phất như đang cân nhắc cái gì đó.
Trì Sinh không nhận được phản hồi của nàng, tâm tư trước sau như một lại khiến ý cười của cô chậm chạp tắt đi.
"Làm sao vậy?" Cô hỏi một cách không chắc chắn.
Thời gian phảng phất ngưng trệ, đại khái chỉ là ngắn ngủn vài giây, nhưng trong lòng Trì Sinh lại mang một bộ dạng giống như núi non biển cả cũng đều đã trải qua.
"Ai lại nhớ đến một đứa trẻ mình đầy bùn đất a." Nguyễn Nhân Mộng thay đổi thần sắc biếng nhác, khóe mắt thoáng nhướng lên, ý hướng về phòng tắm một chút, muốn cô mau đi tắm.
Nhiều lần Trì Sinh lưu ý biểu tình của nàng, thấy nàng quả thật chỉ là chê cô không sạch sẽ, nhất thời lại thoải mái, lấy một bộ quần áo sạch sẽ từ trong túi đi vào phòng tắm.
Ống kính dừng lại ở cửa phòng tắm đã được đóng chặt, kính mờ trên cửa phản chiếu ánh đèn màu cam bên trong, tiếng nước vang lên, thủy tinh bị hơi nóng mờ mịt bên trong phủ kín một tầng sương mù, càng thêm mơ hồ.
Cho đến khi tiếng nước ngừng đi.
Ống kính quay lại hết thảy, Nguyễn Nhân Mộng dựa vào bên cạnh bệ cửa sổ, nhìn gốc cỏ Xấu Hổ giống như vừa mới nảy mầm, thần sắc nàng khó mà phân biệt, qua một lúc khi nghe được động tĩnh phía sau liền quay đầu lại.
Trì Sinh lau tóc đi ra.
"Lần này có vẽ vài bức tranh, chị muốn xem không?" Cô đến gần hỏi.
Ánh mắt vẫn dừng trên mặt Nguyễn Nhân Mộng, cô rất mẫn cảm, mặc dù không rõ vừa rồi Nguyễn Nhân Mộng trầm mặc là vì cái gì, cô cũng theo bản năng mà thu liễm lại.
Nguyễn Nhân Mộng gật đầu: "Được."
Trì Sinh hơi thở phào nhẹ nhõm, cô treo khăn mặt lên lưng ghế, lấy từ trong túi ra một xấp bản thảo, đưa cho Nguyễn Nhân Mộng xem.
Nguyễn Nhân Mộng rất có hứng thú, lật từng cái một, lật đến khi nhìn thấy bức tranh hoa Thủy Tiên bị nhăn nhúm kia.
"Bức này sao lại bị nhăn rồi?" Nàng ngước mắt lên liếc nhìn Trì Sinh một cái.
Trì Sinh thấy là tấm này, nhất thời có chút chột dạ, trong lòng cô hiện lên một ý niệm mãnh liệt, muốn nói cho nàng biết, hoa Thủy Tiên được vẽ ra chính là nàng, nhưng mơ hồ, cô lại có một loại dự cảm, không thể nói.
Những người trẻ tuổi thường có tâm trí nông cạn, không thể che giấu bất cứ điều gì, đặc biệt là trước mặt đối tượng mà mình rung động.
Trong lòng cô nhiều lần kéo dài, vẫn nhịn không được mà nói: "Đây là chị, chị ở trong lòng em giống như hoa Thủy Tiên vậy."
Cô nói xong liền cẩn thận quan sát Nguyễn Nhân Mộng.
Nguyễn Nhân Mộng cúi đầu, đầu ngón tay chậm rãi xẹt qua vết nhăn trên giấy vẽ, nàng nhàn nhạt cười lên: "Loại người như chị cho dù có nói là hoa thối trong bùn đất cũng không khác nhau, làm sao xứng với một bông hoa trắng trong, thanh nhã như vậy."