"Cô có muốn trả thù Tần Minh Hạo không? Nếu muốn, tôi rất sẵn lòng giúp cô."
"Thằng em trai tôi và mẹ nó đều nên biến ra khỏi nhà họ Tần vì đã hại chết mẹ ruột tôi."
Từng câu từng chữ của Tần Minh Quân vẫn văng vẳng bên tai An Hiểu Khê khiến cô không tài nào chợp mắt nổi. Chẳng ngờ được mới có vài ngày trôi qua cuộc đời cô đã đi hẳn sang một hướng khác. Từ một nhân viên văn phòng bình thường vô tình bị tổng giám đốc cưỡng bức khi tham gia tiệc liên hoan công ty rồi sau đó phải huỷ hôn và phát hiện ra cuộc tình lừa dối của bạn trai.
An Hiểu Khê cười nhạo bản thân mình, số cô đen đến vậy là cùng. Bị bạn trai lợi dụng và phản bội, lòng cô đau xót nhưng trước lời đề nghị trả thù của Tần Minh Quân cô không hề muốn để tâm đến. Nếu Tần Minh Hạo đã không yêu và luôn coi thường cô như vậy thì chia tay sớm đi. Nhiều lúc An Hiểu Khê nghĩ thật may khi Tần Minh Hạo là một kẻ tệ bạc vì cô cũng chẳng phải người tốt đẹp gì, đã lên giường với anh trai của anh thì sao tiếp tục yêu đương như thường được nữa.
Đâu cũng là số phận, không thể trách móc ai được. An Hiểu Khê không muốn bản thân gặp rắc rối, không muốn cuốn vào vòng xoáy của anh em nhà họ Tần nên tốt nhất nên rút lui sớm, coi như chưa từng quen biết hai người họ và tiếp tục cuộc sống thường nhật của mình.
Nghĩ là làm, An Hiểu Khê cầm máy điện thoại nhắn tin cho Tần Minh Hạo.
"Ngày mai chúng ta gặp nhau chút đi, em có việc quan trọng muốn nói với anh."
Nhắn xong An Hiểu Khê tắt máy để lên bàn cạnh giường ngủ, cô đoán chắc anh sẽ chẳng trả lời tin nhắn cô ngay đâu vì giờ còn đang vui vẻ đắm chìm trong rượu và mỹ nữ.
[...]
"Tiểu Khê, anh gọi bánh tiramisu vị socola em thích nhất này."
Tần Minh Hạo đi tới bàn uống nước của hai người, trên tay anh cầm theo hai cốc nước và một đĩa bánh tiramisu cho An Hiểu Khê. Nhìn thấy đĩa bánh mà An Hiểu Khê thầm cười khinh bỉ: "Nếu hôm qua không tận mắt tận tai chứng kiến thì Minh Hạo trong mắt mình vẫn là chàng trai ấm áp."
Thấy An Hiểu Khê nhìn chằm chằn vào chiếc bánh, tay cầm thìa nhưng vẫn ko ăn miếng nào, Tần Minh Hạo hỏi:
"Em không thích sao? Hay để anh mua bánh khác."
An Hiểu Khê lắc đầu. "Không cần đâu. Chỉ là em đang nghĩ một số việc, một số việc liên quan đến chúng ta."
"Việc đính hôn đúng không? Em yên tâm anh đã sắp xếp cẩn thận rồi, chiều nếu em rảnh anh dẫn em đi xem váy và..."
"Minh Hạo, chúng ta chia tay đi."
An Hiểu Khê không cho Tần Minh Hạo nói hết câu đã ngắt lời anh. Từng câu từng chữ ngắn gọn, dứt khoát như quyết định trong đầu cô tối qua vậy. Lần này không tiếc rẻ, không lưu luyến gì nữa, một cuộc tình chỉ làm bình phong cho người khác có gì đáng để cô trân trọng chứ.
"Em sao vậy? Không phải hôm qua chúng ta đã nói chuyện rồi sao? Anh yêu em, yêu con người thật của em nên muốn cưới em về làm vợ. Anh mặc kệ những chuyện đã xảy ra với em, kể cả việc em mất đi lần đầu tiên cũng không sao, anh vẫn sẽ nắm tay và bên em trên con đường sau này."
Những lời đường mật ngọt ngào của Tần Minh Hạo rơi vào tai An Hiểu Khê không để lại chút cảm xúc gì. Có lẽ sau khi biết bản mặt thật của anh ta nên những lời nói đó nghe qua cũng thật khó chịu. Vậy mà trước đây cô tin sái cổ.
Hơn nữa bây giờ An Hiểu Khê mới để ý, Tần Minh Hạo rất hèn. Một người đàn ông yêu thương và bao dung cô sẽ không kể lể nhiều lời cũng không nhắc lại việc cô mất đi sự trong trắng nhưng Tần Minh Hạo lại khác. Anh ta luôn vin vào chuyện này để lấy được sự thương cảm từ cô.
"Minh Hạo lần này em nói chuyện nghiêm túc. Sau khi gặp gia đình anh, em càng ý thức được vị trí của mình ở đâu, anh và em vốn không hợp nhau. Hơn nữa, bố mẹ anh thực sự không quý em đâu, nhìn ánh mắt của hai người họ là em nhận ra. Thế nên..."
"Em quyết định rồi sao?"
"Đúng vậy."
"Anh tôn trọng quyết định của em."
An Hiểu Khê có chút buồn nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn khi Tần Minh Hạo đồng ý với quyết định của cô. Hai người rời khỏi nhà hàng, Tần Minh Hạo ngỏ ý muốn đưa cô về như một phép lịch sự nhưng cô từ chối, nói muốn đi dạo một lát.
[...]
Cuộc sống sau khi chia tay không quá tệ, An Hiểu Khê vẫn đi làm, đi chơi, ăn uống tụ tập bạn bè như thường. Dường như cô đẩy hết tất cả về quá khứ không nhìn lại lần nữa và chỉ nghĩ về tương lai. Chia tay rồi An Hiểu Khê phát hiện ra mình không buồn khổ, não nề như đã tưởng, cô lấy lại tinh thần của mình rất nhanh.
Điều này khiến An Hiểu Khê ngộ ra rằng cô chưa yêu Tần Minh Hạo đến mức chia tay phải đau khổ chết đi sống lại. Và phải nói thật ra cô bị anh làm cho rung động, những tình cảm của cô dành cho anh chỉ đơn giản thích. Cô dễ bị cảm nắng bởi những câu hỏi han ân cần, những cử chỉ quan tâm của Tần Minh Hạo chứ chưa hề yêu sâu đậm. Giờ nghĩ lại sao lúc đó bản thân cô hồ đồ suýt thì đính hôn với anh khi chưa rõ lòng mình chứ.
Thật may cô và Tần Minh Hạo chưa đính hôn, An Hiểu Khê nghĩ như vậy. Và hình như cô phải cảm ơn sự xuất hiện của Tần Minh Quân sao?