Yêu Và Hận

Chương 23: Tự vẫn



Hạ Linh bị hắn lôi xuống tầng rồi vào bên trong căn phòng của hắn. Hạ Linh cố gắng đẩy Nhất Phong ra để đi về phòng nhưng hắn đã ôm giữ cô lại. Nhất Phong nói khẽ.

"Em đã nghe hết rồi?"

Hạ Linh nhắm mắt khẽ gật đầu. Nhất Phong đưa tay ôm lấy gương mặt đang buồn của Hạ Linh.

"Có phải em có gì giấu tôi?"

Hạ Linh buông đôi tay của Nhất Phong xuống, cô đi lại mở cửa để ra ngoài thì Nhất Phong nói lớn.

"Hạ Linh, em có yêu tôi không?"

Đôi tay của Hạ Linh chạm vào chốt cửa run rẩy, trái tim cô vạn lần muốn trả lời là "có", vạn lần...

Nhất Phong lại nói tiếp.

"Nếu em không yêu tôi, thì những mảnh giấy ghi đầy tên của tôi bị ném vào sọt rác là gì? Nét chữ đó là chính tôi cầm tay em viết, Hạ Linh em còn gì để giải thích không?"

Nhất Phong chợt lảo đảo, vị trí khi nãy bị ném lại đúng vào nơi hắn bị tai nạn, Hạ Linh nhìn bóng của Nhất Phong qua cánh cửa, cô thảng thốt quay lại.

Chỉ chờ có vậy, Nhất Phong ôm ghì lấy người con gái ấy, Hạ Linh vẫn cố gắng chống cự, cô bất ngờ tát hắn một cái.

Nhất Phong sờ lên nơi vừa bị tát, hắn nhìn Hạ Linh không ngạc nhiên, Hạ Linh lôi vội mảnh giấy ghi ba chữ "tôi hận anh" rồi đưa cho Nhất Phong.

"Hận? Em hận tôi sao?"



Hạ Linh lại tiếp tục viết, nét chữ bắt đầu run rẩy xiên vẹo.

"Phải, tôi hận anh đến mức muốn giải thoát bản thân mình."

"Em nói dối, em nhìn tôi này!"

Nhất Phong mất bình tĩnh giữ lấy đầu Hạ Linh áp vào gương mặt của hắn.

"Nhìn tôi, hãy nói cho tôi biết em sẽ không bỏ lại tôi..."

Giọng nói của Nhất Phong trở nên khàn đặc, đâu đó còn có sự van lơn của hắn. Hạ Linh đau lòng, cô vừa muốn ôm lấy xoa dịu con người này, lại vừa không dám đưa tay với tới chủ nhân tương lai của nhà họ Phạm.

Nhất Phong rồi sẽ gánh vác cả gia đình sau này, cô không thể ích kỷ muốn ở lại bên cạnh hắn, cô chẳng là ai cả, chẳng có địa vị, chẳng có quyền lực gì. Thậm chí một gia đình bình thường cô cũng không có.

Hạ Linh tàn nhẫn với bản thân cô và với cả Nhất Phong. Cô cố kiềm chế đi sự xúc động đang dâng lên trong lòng. Mắt mũi của cô dần cay xè, cô viết ra câu trả lời trên giấy.

"Tôi muốn giải thoát khỏi anh...."

"Hạ Linh!"

Nhất Phong gào tên cô, hắn cắn môi để hãm lại sự phẫn nộ bên trong.

"Em nói dối! Em do tôi mua về, em là vật sở hữu của tôi."

Hạ Linh vẫn giữ nét mặt buồn đến đau lòng, cô mỉm cười nhìn Nhất Phong, cô là vật sở hữu của hắn. Nhất Phong nhận ra lời nói vừa rồi có chút quá lời, hắn liền thanh minh.

Vậy mà một lần nữa, Hạ Linh lại lấy mạng sống của mình ra đe dọa hắn, con dao cô luôn mang theo bên mình đã nằm trên cổ tay.



Một vết cắt bén ngọt trên cổ tay Hạ Linh, dòng máu đỏ ấm chảy xuống, gương mặt Nhất Phong tái đi. Hắn ôm cơ thể Hạ Linh đang đổ gục mà run rẩy.

Tiếng Nhất Phong hét lớn vang cả ngôi nhà, hắn bế cô chạy xuống nhà kêu người gọi cấp cứu.

Nhật Nam từ trên lao xuống trông thấy Hạ Linh trong tình cảnh ấy thì giận run người, cậu nhìn trừng vào Nhất Phong.

"Nhất Phong anh vừa lòng chưa hả? Hạ Linh có chuyện gì chắc anh hả dạ lắm!"

Nhật Nam gọi vệ sĩ chuẩn bị xe, cậu không ngại mà cướp Hạ Linh từ trên tay Nhất Phong chạy ra xe, hắn định chạy theo thì ông Nhất Lâm đã ra lệnh cho vệ sĩ giữ hắn lại.

"Buông tôi ra, tôi giết hết các người!"

"Cậu Nhất Phong!"

Ông Nhất Lâm đi đến tát mạnh vào mặt Nhất Phong.

"Mày làm loạn đủ chưa? Mày muốn giết ai?"

Nhất Phong bị giữ lại, hắn đau đớn gục đầu khóc,lần đầu tiên hắn khóc vì một người phụ nữ như vậy.

Hắn bị cha hắn nhốt vào phòng, nhưng điều khiến hắn đau đớn tột độ không phải vì những điều ấy.

Thứ khiến hắn đau mất hết sức lực là hình ảnh Hạ Linh tự cắt cổ tay mình trước mặt hắn, Nhất Phong đã thấy nỗi khổ tâm trong mắt và trên gương mặt Hạ Linh, vậy thì vì sao cô lại đi ngược lại cảm xúc trái tim của mình.

Nhất Phong đau đến khó thở, có gì đang bóp nghẹt tim hắn, đổ gục xuống sàn nhà, Nhất Phong nhìn vào khoảng không gian, hơi thở hắn mệt nhọc khó khăn.