An Đình trở lại là một cô gái hiền lành hiểu chuyện, cô không trách oán Nhất Phong bỏ rơi mình vì người khác.
Trước mặt mọi người, nụ cười dịu dàng cùng đôi mắt lúc nào cũng như suy tư khiến người ta lại càng thấy thương cô gái ấy. Một cô con gái nhà có điều kiện lại phải chịu buồn tủi vì một cô gái thân phận thấp hèn.
Nhưng mấy ai hiểu ra phía sau nụ cười và ánh mắt kia đang toan tính điều gì, phải chăng An Đình đã suy nghĩ thấu đáo mà buông bỏ đi tình cảm của mình.
Sau một thời gian tiếp xúc với Hạ Linh, ông Nhất Lâm tuy chưa thể bằng lòng với cô, nhưng cũng đã dịu giọng hơn mỗi khi gọi Hạ Linh. Cô vẫn biết vị trí của mình trong ngôi nhà này, ngoài những khi Nhất Phong muốn cô bên cạnh thì Hạ Linh vẫn cùng những người hầu khác làm việc.
Trong căn phòng riêng, ông Nhất Lâm ngồi suy nghĩ điều gì trông rất nhập tâm. Bà Mỹ Xuân đi vào lên tiếng gọi ông cũng không để ý, cho đến khi bà ấy đập nhẹ lên vai thì ông ấy mới giật mình.
“Suy nghĩ gì mà say sưa vậy?”
Đưa tay lên chỉnh lại cặp kính, ông Nhất Lâm trả lời.
“Vài điều thôi. Mà này, về Hạ Linh em có thấy cô ta rất quen không?”
Bà Mỹ Xuân đang búi lại mái tóc, nghe chồng hỏi thì dừng lại vài giây rồi khẽ gật đầu xác nhận.
“Nhìn cô ấy khá quen nhưng nhất thời lại không nhớ ra!”
Dứt lời nói, bà ấy lại tiếp tục những bước dưỡng da của mình, đột nhiên bà nghĩ gì đó rồi quay lại hỏi.
“Sao hôm nay anh lại nói về Hạ Linh?”
“Chẳng sao cả. Nói sao nhỉ, tuy thân thế cô ta không rõ ràng, nhưng có vẻ vô hại!”
Trong ánh mắt bà vụt lên tia sáng, đứng dậy đi đến ngồi xuống bên cạnh người đàn ông. Ông ấy không để bà nói thêm mà chậm rãi nói.
“Nhất Phong, anh nhìn thấy bản thân mình của lúc trẻ. Nhưng ngày ấy lại không đủ bản lĩnh như nó, tuy nói là vậy nhưng anh lại đổ mọi tội lỗi lên mẹ của nó…”
Ngưng lại vài giây như đang kiềm chế bản thân, đưa tay tháo kính rồi bóp nhẹ hai bên thái dương, ông nói tiếp.
“Em nói phải, anh vì gia đình này mà khiến nhiều người đau khổ. Tuổi anh nay cũng chẳng còn đủ để tiếp tục nắm giữ cả công việc lẫn gia đình!”
Bà Mỹ Xuân như hiểu tâm trạng ấy, bàn tay mềm mại khẽ đặt lên bàn tay kia.
“Vậy nên anh mới giao lại cho Nhất Phong, chẳng phải chúng ta về đây thăm bọn trẻ thôi sao? Nhưng bây giờ anh lại áp đặt bọn chúng!”
Một phút chốc suy nghĩ trôi qua, nếu như nói người biết rõ thân phận thì phải nói đến bà Mỹ Xuân. Tuy hiện tại bà ấy là bà chủ duy nhất của nhà họ Phạm, con trai của bà ấy cũng không phải loại hư hỏng lại còn rất hiếu thuận.
Ngày ông Nhất Lâm giao lại công việc cho Nhất Phong, cả bà và Nhật Nam đều không phản đối, dù sao Nhất Phong cũng là con trai lớn của người vợ trước. Dường như cả bà và con trai bà đều chẳng màng đến tài sản hay gì cả, trong thâm tâm bà ấy vẫn day dứt vì sự ra đi của Ánh Nguyệt.
Cả hai đều theo đuổi suy nghĩ của riêng mình, đến khi đồng hồ điểm mười giờ thì họ mới sực tỉnh.
“Đã khuya rồi đấy, mình đi nghỉ thôi!”
…
Một tuần sau.
An Đình đến gặp gia đình Nhất Phong, cô đem theo một vài món quà đến gửi họ.
Cô cười mỉm đặt tất cả lên bàn rồi lên tiếng.
“Hôm nay cháu đến đây để chào tạm biệt hai bác cùng Nhất Phong!”
Bà Mỹ Xuân hỏi lại.
“Cháu đi đâu sao?”
“Vài hôm nữa cháu sẽ sang nước A tiếp tục học ạ!”
Mọi người đều bất ngờ trước quyết định của An Đình, họ đưa mắt nhìn nhau. Lúc này Hạ Linh đem nước ra mời khách, cô vừa đặt ly nước thì An Đình đã nói.
“Hạ Linh, tôi có chút quà xin lỗi cô chuyện lần trước. Cô bỏ qua cho tôi chứ?”
Hạ Linh bất ngờ trước lời nói và hành động của An Đình, cô chẳng hề để tâm hay có suy nghĩ gì cả, vậy mà An Đình…
Nhất Phong ngồi quan sát từ nãy, có vẻ An Đình rất thật lòng, tuy vậy ngữ điệu trong lời nói với Hạ Linh lại không phải là hối hận.
Hạ Linh thoáng chút bối rối, cô nhìn mọi người cho đến khi nhận được cái gật đầu từ Nhất Phong thì cô mới nhận lấy.
An Đình ra về, vẫn vẻ mặt tự tin ngẩng đầu bước đi. Cô quay lại vẫy tay chào mọi người trước khi bước vào xe, cánh cửa xe khép lại cũng là khi độ môi tắt đi nụ cười, chỉ còn ánh mắt đang lộ ra vẻ mưu mô toan tính.