Một hồi não bổ của Ngụy Lai lại bị trao nhầm người, hắn giận sôi máu, hơi nhón chân mạnh mẽ kabedon Sơ Ân, nói: "Cậu cố ý đúng không?"
Đúng là Sơ Ân cố ý. Cậu không
muốn Ngụy Lai quay lại hẹn người khác đặc biện là đàn ông lạ nhưng cậu lại không có tư cách quản anh ta, đành phải dùng hết tâm cơ khiến Nguỵ Lai cảm thấy ngột ngạt.
Trong lòng Sơ Ân rối rắm quay đầu đi không nói lời nào, nước mắt lưng tròng đảo quanh hốc mắt.
Ngụy Lai nắm cằm Sơ Ân, mạnh mẽ kéo đầu cậu quay lại nói: "Cậu biết kết cục của người kéo khóa quần tôi xuống sẽ như thế nào không?"
Sơ Ân vạn lần không ngờ đến Ngụy Lai thế mà còn có dáng vẻ tú bà bá đạo này, lẩm bẩm một tiếng, rưng rưng nói: "Thế nào? Ngụy tú bà, anh kiêu ngạo cái rắm, đừng cho là tôi không nhìn thấy anh đang kiễng chân!"
Ngụy Lai vươn móng vuốt: "Giả vờ đáng thương cũng vô dụng! Cậu cho rằng tôi là cái loại 1 đơn thuần sẽ dễ dàng bị nước mắt lừa gạt à? nhìn bà đây bóp vỡ trái đào non của mi đâyyy!"
"Ha ha ha ha ha hu hu hu!" Sơ Ân vặn tới vặn lui, vừa khóc vừa cười: "Anh làm gì đó? đừng có với tay vào!!! Lạnh muốn chết!!!"
Ngụy Lai đối diện Sơ Ân dùng một chiêu sớm đã thất truyền trong giới Gay -mãnh nam vồ đào, đột nhiên nghe thấy một trận tiếng bước chân dồn dập cùng với chất giọng bén nhọn của phụ nữ thét lên.
"Tìm được rồi tìm được rồi! Chính là hắn!!! Tên đồng tính luyến ái chết tiệt đang ở chỗ đó!!!"
Cả Sơ Ân lẫn Ngụy Lai cùng quay đầu lập tức thấy cuối hẻm nhỏ, dưới đèn đường tối tăm lập lòe có năm sáu tên đàn ông lực lưỡng tay cầm dao tay cầm gậy, thở hồng hộc như dã thú khiến người sợ hãi đang vây lấy hai người.
Cầm đầu là một người đàn ông trung niên, sắc mặt lạnh lùng cầm một cây gậy gỗ dài, Sơ Ân cảm nhận được một loại sát khí trên người ông ta.
"Nợ máu trả bằng máu đi thằng súc sinh!!!!!!!"
"Nhậm Tra, mày có trái tim hay không, đã như vậy mà mày còn ở đây tìm đàn ông! Mày lừa con gái tao quá khổ rồi!!!"
Một đám người này là sao? Sao nhìn như muốn đi giết heo thế kia, chẳng lẽ là phần tử cực đoan nào à?
Ngụy Lai không kịp nghĩ nhiều vội vàng túm lấy thắt lưng Sơ Ân rồi bỏ chạy.
Sơ Ân: "Anh đi trước đi! Khóa quần của tôi còn chưa kéo!"
Ngụy Lai lại càng kéo chặt dây lưng: "Cậu mẹ nó còn đùa tôi!"
Sơ Ân: "Tôi muốn đánh với bọn họ một trận!"
"Đánh cái mả cha nhà cậu ấy, báo công an đi!!"
Dưới cột điện, Yến Vân Thủy nhẹ nhàng đấm vào người anh đẹp trai bên cạnh một cái nói: "Em là người đứng đắn nha, không có cùng anh vào hẻm nhỏ đâu ó!"
Nghiêng đầu qua một bên lập tức thấy Sơ Ân Ngụy Lai quần áo lộn xộn thở hổn hển chạy ra từ trong hẻm, Yến Vân Thủy ỏ một tiếng, chậc chậc chậc nói: "Hai ngươi như này là xong rồi? Tiêu hóa nội bộ được vậy đỡ phải ra cướp người của tui!"
Ngụy Lai phất tay nói: "Mau báo cảnh sát!!!"
Lời còn chưa dứt, mấy người đàn ông cao to lực lưỡng kia đã theo ra đến nơi tạo thành thế trước sau bọc lại vây đánh, trông mặt đầy căm phẫn, miệng lẩm bẩm, "Đánh chết hắn, là đàn ông lại để cho đàn ông chịch! Đồng tính luyến ái không chết tử tế được!!!"
Trước đó không lâu Yến Vân Thủy mới bị thọc một dao vào thận, dạo phố còn được chạy trốn thì thực sự làm khó hắn, dành đứng tại chỗ che miệng hét lớn lên, mồm mép cũng bị dọa chạy sạch ráo, "Có chuyện gì thế, các vị bạn học này bình tĩnh một chút!!! Đừng đánh nhau!"
Ngụy Lai"... Đâu ra bạn học vậy hả!! Vân Vân, bà mẹ nó tỉnh táo chút đi!"
Yến Vân Thuỷ: "Ê a!!!!!!"
Yến Vân Thuỷ kêu xong, vặn eo banh mông giương nanh múa vuốt gia nhập cuộc chiến, bạn chịch của hắn tính tình cũng nóng nảy lập tức nhảy vào, hai đám người hoàn toàn khai chiến.
Sơ Ân rút dây lưng từ tay Ngụy Lai về, anh một tiếng, một chân đá bay một tên to cao, quát: "Các người đáng ghét quá đi!!!"