*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Yan
Lời này vừa ra lại là một đoạn trầm mặc khiến người ta hít thở không thông, hai người đều câm nín, âm thanh ong ong trên người Ngụy Lai ngưng lại, Sơ Ân từ mèo con gợi cảm biến thành cá mặn tuyệt vọng.
Ngụy Lai khéo léo nói: "Người anh em, đến cũng đến rồi. Nếu không như này đi, lần này cậu xuất lực lần sau đến tôi có được không?"
Sơ Ân liếc nhìn Ngụy Lai một cái. Chỉ bằng quần áo của Ngụy Lai cũng biết loại thân phận như hắn nhất định sẽ không hẹn chịch hai lần với một người, lời này chỉ là lừa mình làm công mà thôi.
Giống hệt như Trần Mai Hàm, hết kẻ này đến kẻ khác đều là miệng đầy lời gian dối!
Sơ Ân tức giận trong lòng chỉ muốn bất chấp tất cả, cậu tháo khẩu trang xuống, gấp gọn đặt lên tủ đầu giường, đổ người lên gối nói: "Phòng là tôi thuê, tôi muốn ngủ rồi. Anh thích nằm thì nằm không nằm thì cút."
Ngụy Lai sửng sốt, không phải bởi vì ngữ khí hung ác của Sơ Ân mà là hắn biết Sơ Ân.
Hắn và người đại diện Trần Mai Hàm của Sơ Ân có thù oán vì thế cũng ghét lây sang Sơ Ân, lúc Sơ Ân xảy ra tai tiếng hắn còn nhân cơ hội dẫm một chân, không thể ngờ hai người lại có thể hẹn chịch hẹn trúng nhau cơ đó.
Ngụy Lai: "Sơ Ân?
"Không sai, chính là tôi." Sơ Ân đến mắt cũng không thèm mở hẳn ra nói: "Muốn chụp ảnh thì chụp đi, muốn viết tin nóng thì viết đi, tôi không để ý."
"Tôi là Ngụy Lai."
Mí mắt Sơ Ân run run, trợn mắt nhìn về phía người đàn ông đang rót nước bên cạnh mình. Cậu chưa từng gặp Ngụy Lai nhưng thường xuyên nghe thấy tên anh ta từ miệng Trần Mai Hàm, tú bà hạng nhất như hổ như sói, cháu nội của ma cô dẫn mối, đầu đã có bệnh thì chớ còn là một tên tiểu tiện hóa, nhưng ấn tượng sâu nhất của Sơ Ân chỉ có một.
Sơ Ân nghiêm túc tự hỏi một lát lại nghiêm túc nói: "Anh không phải là gậy mát xa của phú bà sao? Vì sao lại không phải 1?"
Ngụy Lai hỏi ngược lại: "Trong lời đồn, không phải cậu cũng được gọi là eo lắp mô tơ siêu cấp vô địch sao? Ông đây thực sự tin lời mấy tên paparazzi đó."
Sơ Ân trầm mặc. Cậu bị gọi là eo gắn mô tơ siêu cấp vô địch là từ scandal chơi 3p mà ra, cậu vô cùng ghét cái danh này, trong lòng lại càng phiền chán Ngụy Lai.
"Cút."
"Ồ" Ngụy Lai lại cảm thấy hứng thú, "hung dữ như vậy cơ?"
Sơ Ân lười nói lời vô nghĩa với anh ta, đứng dậy mặc quần áo, Ngụy Lai ai một tiếng cầm lấy khẩu trang của Sơ Ân, ngón trỏ treo khẩu trang khéo léo quay vài vòng, ánh mắt đầy vẻ trêu tức.
"Sơ Ân, cậu biết có bao nhiêu Paparazzi muốn chụp cậu không? Đêm nay cậu cứ như vậy để mặt mộc ra khỏi khách sạn, ngày mai lại chụp được tôi vốn đã mang danh xấu cũng từ đây đi ra, cậu đoán, bọn họ sẽ viết như thế nào?"
"Tôi không quan tâm." Sơ Ân ngoài miệng nói như vậy chân lại không bước ra ngoài, "Trả khẩu trang cho tôi, nếu không tôi đánh anh."
"Đánh tôi?" Ngụy Lai giơ mặt ra: "Thu hồi lan hoa chỉ của cậu lại thì may ra lời nói mới có chút thuyết phục."
Sơ Ân: "......"
Sơ Ân một khi kích động sẽ nhếch ngón út lên chỉ người, bị Ngụy Lai nói như vậy lập tức đổi thành nắm tay.
Ngụy Lai treo nụ cười ngứa đòn trên môi, mở hai tay nũng nịu nói: "Anh trai, mau dùng nắm đấm nhỏ của anh nện vào ngực em đi nè."
Tính đến nay Trần Mai Hàm ngoại tình không biết bao nhiêu lần nhưng phẩm vị vẫn luôn không đổi, chính là mấy tên trai bao xinh đẹp nhu nhược, tương phản hoàn toàn với Sơ Ân, lúc mấy kẻ đó nói chuyện thích nhất dùng kiểu làm nũng như Ngụy Lai vừa nãy.
Phàm là lúc Sơ Ân uống rượu ăn phải mấy viên đậu phộng cũng không mất lý trí như này, mặc dù trước mắt toàn là bóng chồng nhưng cậu vẫn giơ nắm tay lên nhắm ngay mặt Ngụy Lai hung hăng phang một đấm.
Sơ Ân: "A!!!!!"
Ngụy Lai đâu ngờ Sơ Ân sẽ thật sự ra tay, trước mắt tối sầm lập tức bị đánh gục xuống giường, mũi truyền đến đau nhức xông thẳng lên đỉnh đầu, vài giọt máu mũi nhỏ lên nền gạch trắng tinh.
Sơ Ân vì nhào qua đánh Ngụy Lai nên sau khi đánh trúng cũng nằm thẳng cẳng lên giường, nghe tiếng Ngụy Lai kêu thê thảm mới ngơ ngác ngẩng đầu lại bị dáng vẻ mặt đầy máu của Ngụy Lai làm hoảng sợ:"A!!!!!"
Ngụy Lai điên cuồng phun máu mũi, quát: "Tôi bị đánh cậu kêu cái gì? Cậu là sóc đất chuyển thế hay sao?!"
土拨鼠 ẻm đây nha:
Sơ Ân hoảng sợ làm âm lượng cũng cao lên tám độ: "Anh đừng kích động aa! Máu nó phun ra kìa á á!!!"
Sau một trận gà bay chó nhảy, Ngụy Lai nằm thẳng đuột trên giường, lỗ mũi nhét hai cục giấy lau mặt, Sơ Ân thò qua, tay úp xuống dán một chiếc khăn lông bao cục đá lên trán anh ta.
"Thật sự xin lỗi." Sơ Ân nằm sang bên cạnh hắn, lầm bẩm nói: "Hôm nay tâm tình tôi không tốt, anh lại khiêu khích tôi. Ai bảo anh thiếu đánh như vậy làm gì?"
Ngụy Lai trợn trắng mắt nghẹn một hơi nín thở nói: "Vậy vẫn là tôi sai rồi?"
"Vốn dĩ chính là anh sai," Sơ Ân trừng hắn, "Lúc ở quán bar là anh trêu ghẹo tôi trước."
Lúc ở đó Ngụy Lai vốn cho rằng mình phát hiện ra một tuyệt thế mãnh 1, không ngờ đến người đi ở bờ sông nào có không ướt giày, radar gay của hắn không nhạy, nhìn nhầm rồi.
"Ai......" Ngụy Lai nhắm mắt lại, trong lòng rất khổ sở, "ngày ngày ngâm mình trong cả đống mỹ nhân ở giới giải trí, đã không chiếm được tình yêu thì thôi còn không tìm được 1, vì sao lại khó như vậy chứ?"
Ngụy Lai nói: "Nếu không thì sao? Cậu muốn chịch tôi?"
Sơ Ân nhớ đến mấy lời bình luận về Ngụy Lai ở trong giới, không biết hắn có có bệnh gì không ghét bỏ nói: "Không có chuyện đó đâu. Anh tốt nhất là ngủ đừng có đụng đến tôi."
Ngụy Lai như là từ lời chưa nói hết của Sơ Ân đã biết cậu ta nghĩ gì, cười tự giễu. "Vậy cậu lại thuê thêm một phòng đi."
Sơ Ân nói: "Đây là phòng tôi thuê."
"Tôi trả tiền cho cậu được chưa?"
Sơ Ân không hiểu sao cảm thấy giận, nằm thẳng lên giường, cong ngón út mắng Ngụy Lai: "Anh cho rằng ông đây thiếu chút tiền ấy sao? Dựa vào cái gì là tôi đi, đệt mẹ, hôm nay ông đây cứ ngủ ở đây!"
Ngụy Lai ngoan ngoãn nói: "Được, chị em tốt. Cậu vui là được."
Luận mồm miệng thiếu đánh thì Sơ Ân không phải đối thủ của Ngụy Lai. Hự nửa ngày không nghĩ ra từ đành phải thở phì phì dùng sức kéo chăn, kéo hơn nửa cái lên người mình, nói: "Tôi ngủ, đợi mai tỉnh rượu tôi mắng chết anh!"
Sơ Ân ôm chăn nhỏ, co chân nháp sẵn trong đầu, ảo tưởng sáng mai đánh đòn cảnh tỉnh tú bà Ngụy, đáng tiếc đầu óc không biết cố gắng còn chưa nghĩ ra đã phát ra tiếng ngáy kinh thế hãi tục, như tiếng khò khè của mèo con khi ngủ,
(Chỗ tiếng ngáy ấy, tác giả để là skr, là kiểu mà nó không có ý nghĩa thực sự. Đó là một cách để tạo ra âm thanh mà ô tô tạo ra khi trượt trên đường, giống như tiếng rít ý.)
Ngụy Lai cũng kiệt sức giống vậy, cồn làm tay chân tê mỏi, trái tim lại càng mệt, trong bóng đêm ý thức không ngừng chìm xuống mơ hồ như quay về lúc còn học đại học.
Ngụy Lai lớn hơn Diêu Triêu Vụ một tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy gã là vào hội diễn trung thu ở trường, Diêu Triêu Vụ mặc một bộ đồ cổ trang màu trắng tay cầm sáo trúc lên sân khấu thổi một khúc《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》. Nhạc dễ nghe, người lại càng đẹp mắt, Ngụy Lai lập tức nhất kiến chung tình với Diêu Triêu Vụ.
Sau đó Ngụy Lai làm người đại diện cho Diêu Triêu Vụ, khi đó hắn thật sự ngây thơ, không dám nghĩ đến chuyện mình là đồng tính luyến ái cũng không hy vọng xa vời bẻ cong Diêu Triêu Vụ, chỉ đè nén cảm tình của bản thân thậm chí là yếu đuối nghĩ tìm một cô gái kết hôn xong là có thể giảm rất nhiều phiền toái của xã hội.
Ngụy Lai làm người đại diện cho Diêu Triêu Vụ được nửa năm thì xảy ra một chuyện cũng từ đây dần biến Ngụy Lai thành dáng vẻ vừa ngông cuồng vừa lẳng lơ của hiện tại.
Một thần tượng ra đời không chỉ cần phải tự mình cọ sát mà còn cần có người nâng đỡ, tự bản thân Diêu Triêu Vụ không biết cố gắng cũng không ai cho gã tài nguyên. Tuy rằng Ngụy Lai tận tâm tận lực với Diêu Triêu Vụ nhưng rốt cuộc lai lịch của hắn không lớn, thứ có thể cho Diêu Triêu Vụ quá ít. Khi đó Diêu Triêu Vụ tuổi trẻ khí thịnh, đắc tội một đại lão trong nghề mới bị một giây dạy làm người, Ngụy Lai khom lưng rủ mi đi xin lỗi, đại lão cho Ngụy Lai một ánh mắt ám chỉ hắn đến nhà mình.
Ngụy Lai cho rằng kịch bản cẩu huyết chỉ có trong tiểu thuyết rốt cuộc vẫn rơi xuống đầu mình, do dự hồi lâu cuối cùng bại bởi phần "tiện" của bản thân, hắn nói dối Diêu Triều Vụ tự mình chuẩn bị một chút rồi thấp thỏm bất an ấn chuông cửa nhà đại lão.
Chuông cửa vang lên vài tiếng, phú bà vợ của đại lão trên giấy tờ ra mở cửa.
Nhưng mà chuyện kế tiếp hoàn toàn thoát khỏi kịch bản cẩu huyết trong đầu Ngụy Lai, nhưng xong việc ngẫm lại cảm thấy thế hoàn toàn phù hợp với tình hình trong nước và phán đoán -Thành Đô không có 1, đại lão là người bản địa ở thành đô nên đại lão không phải 1.
Đại lão là thuần 0, cho dù ăn nhiều bổ thận đi nữa cũng không thể bước vào cảnh giới "hắn sướng tôi cũng sướng" được, phú bà muốn sướng đại lão cũng vậy, vợ chồng hai người đều rất xem trọng Ngụy Lai.
Lỗ Tấn đã từng nói, thời gian như bọt biển chỉ cần bằng lòng vắt thì thế nào cũng vẫn còn. Nhưng tuyệt đối không phải đang nói bọt biển của Ngụy Lai, đến cuối cùng một giọt Ngụy Lai cũng không còn.
Bước ra ngoài chưa được mấy bước Ngụy Lai đã lập tức chống cột điện nôn ra, về nhà lại sốt cao làm Diêu Triêu Vụ vô cùng lo lắng đưa hắn đi bệnh viện, canh giữ bên cạnh chăm sóc hắn, hỏi hắn sao lại bị bệnh có phải vì chuyện của hắn gây áp lực quá lớn hay không.
Ngụy Lai nhớ rõ lúc đó hắn đã khóc, bình thường hắn rất ít khóc, ngày đó tuyến lệ lại như suối phun ra ngoài khiến Diêu Triêu Vụ sợ hãi quá chừng. Ngoại trừ ác mộng lúc làm với đôi vợ chồng kia hắn còn ý thức được tình yêu của hắn và Diêu Triêu Vụ không còn khả năng nào nữa, trái tim hắn đến người cũng bẩn rồi làm sao xứng đôi với Diêu Triêu Vụ?
"... Cậu đừng khóc mà. Đừng lo lắng, nghỉ ngơi cho tốt, sức khỏe của cậu là quan trọng nhất, cùng lắm thì tôi đổi nghề!"
Khi đó Diêu Triêu Vụ không biết gì cả, vỗ vỗ tay Ngụy Lai an ủi hắn như vậy, Ngụy Lai thút tha thút thít nức nở nhìn gã nghĩ, được rồi. Đáng giá.
..................
Ngụy Lai không mơ được bao lâu đã bị nóng tỉnh.
Sơ Ân quả thực là tên cuồng cuốn chăn, tự đá chăn mình rơi xuống đất rồi hẳn là thấy lạnh lại phát dồ cướp chăn của Ngụy Lai, kéo không được bèn cuốn Ngụy Lai lại dưới thân, một cọng chân dài vắt ngang qua giường không kiêng nể gì đặt trên eo Ngụy Lai.
Ngụy Lai giật giật: "Sơ Ân...... Tránh ra."
Sơ Ân: Hô hô.
Ngụy Lai muốn đẩy người ra, Sơ Ân rầm rì rồi lại ôm Ngụy Lai điên cuồng cọ như rắn.
Ngụy Lai hít sâu một hơi nửa ngồi dậy, khăn lông bọc đá lạnh trên trán rơi xuống đúng chỗ đùi Sơ Ân.
Sơ Ân duỗi duỗi chân, rốt cuộc cũng buông tha cho Ngụy Lai, tiếp tục vặn vẹo một cách quyến rũ với chiếc chăn mình vừa cướp được.
Còn ngủ đến ngon lành như thế, đồ con heo!
Ngụy Lai tức giận phun hai cục giấy cầm máu trong lỗ mũi ra. Nhéo nhéo cái khăn lông sũng nước quyết đoán nhét vào giữa hai chân Sơ Ân, lạnh lùng như người đàn ông không thèm quay đầu nhìn vụ nổ, phủ thêm áo khoác tây trang rồi im hơi lặng tiếng rời đi.
Cái meme đó đây nha. =))))
Ngày hôm sau, Sơ Ân bị cảm giác đái dầm doạ tỉnh, tay duỗi vào trong chăn sờ thấy một bãi chất lỏng ấm áp bị dọa đến độ phát ra tiếng gà gáy.
Cuối cùng trải qua một đoạn tự hỏi dài dòng Sơ Ân mới phản ứng lại là đã xảy ra chuyện gì, muốn mắng Ngụy Lai ai ngờ anh ta chạy trốn còn nhanh hơn cả tiên nhân nhảy, trước khi đi còn hố cậu một phen.
Sơ Ân cởi quần lót ẩm ướt ra, cong ngón tay thành hình lan hoa chỉ hung hăng ném lên mặt đất: "Đáng ghét, đợi đó cho ông!"