Ánh mặt trời sáng rực chiếu vào phòng, chiếu đến hai người mặt đối mặt ăn mì sợi và còn mèo cam cuộn mình dưới gầm bàn chốc chốc lại hất hất đuôi.
Sơ Ân ăn được nửa bát mì bỗng nhiên nói: "Lần đó sau khi anh mang cục lông tìm về được cho em, em liền trốn trong chăn khóc."
Ngụy Lai dừng một lát, kiêu ngạo nói: "Có phải là bởi cảm động muốn chết không hử?"
Mấy năm ở chung này, Sơ Ân đã sớm hiểu ra được rằng mặc dù Ngụy Lai mang huyết thống thuần gay nhưng mà lòng anh thật sự rất lớn, mạch não hai người luôn không trùng một chỗ nên Sơ Ân cũng dần học được cách biểu đạt suy nghĩ ra ngoài. Cậu nghĩ nghĩ rồi nói: "Chủ yếu vẫn là bởi vì em đau lòng."
Ngụy Lai: "???"
Sơ Ân nói: "Anh nói với em mỗi một tiếng ngủ ngon rồi đi. Em nghĩ đến cảnh sau này không thể gác chân lên người anh ngủ, không thể xoa cổ, không thể vuốt lưng thì lập tức cảm thấy đau lòng."
"Sau đó em lại nghĩ, anh vội vàng trả lại cục lông cho em như vậy có phải là bởi vì anh ghét em không, không muốn ngủ cùng em cũng không muốn làm người đại diện của em. Vừa nghĩ tới đó em liền khóc."
Ngụy Lai: "......"
Lúc ấy, Ngụy Lai nhìn một đầu tóc tím yêu diễm lại không mất đi vẻ xuất trần của mình, bỗng nhiên nhận ra bản thân chính là cục cưng nhỏ bảo vệ chính nghĩa và hòa bình, vung tay đắp chăn như anh hùng phất áo choàng rồi hài lòng thỏa chí chìm vào mộng đẹp, nào biết đâu cách một bức tường Sơ Ân khóc muốn nội thương, ngày hôm sau nhìn hai mắt cậu sưng như hai quả óc chó hắn cũng chỉ nghĩ là do tìm lại được cục lông nên Sơ Ân mới cảm động như thế.
Đây, cục cưng nhỏ mà ảnh tưởng tượng là mấy em bé này nhé.
Ngụy Lai: "Trái tim của em thật sự giống như cúc của em vậy, đúng là sâu không lường được... Nghe em nói thế hóa ra khi đó địa vị của người ta trong lòng em lại cao như vậy sao?"
Sơ Ân híp híp mắt nói: "Bởi vì, em thích anh."
Ngụy Lai sửng sốt, Sơ Ân là loại đàn ông siêu cấp nói một đằng nghĩ một nẻo, mấy năm đầu cậu hoàn toàn không biểu đạt tình cảm của mình, cậu rất ít khi nói thích, thậm chí vào lúc ịch hắn cũng chỉ rầm rì dùng đầu lưỡi liếm hắn nói hắn đáng ghét mà thôi.
(Chỗ "thậm chí vào lúc ịch hắn" raw là 甚至在doi的时候 doi là ngôn ngữ mạng, hiểu là do i (là làm tôi đó mn)
Sơ Ân buông đũa, "Nhưng lúc đó anh không thích em."
Ngụy Lai sâu sắc ý thức được đây là một đề thi toi mạng, lập tức không hề do dự nói: "Nhất định là anh có thích em."
Sơ Ân mấp máy môi nói: "Vậy thì anh bắt đầu thích em từ khi nào?"
Nguỵ Lai:...Đại khái là... cái đó... Để anh nghĩ lại..."
Sơ Ân cả giận nói: "Em biết ngay!Ngụy tú bà, anh chỉ bởi ham muốn kê kê của em mới ở bên em!"
Dục vọng cầu sinh của Ngụy Lai đạt đến đỉnh điểm: "Từ từ, anh nhớ ra rồi!"
———— 6 năm trước ————
Từ sau khi cục lông của Sơ Ân trở về thì Ngụy Lai đã không cần ngủ cùng cậu nữa.
Ngụy Lai đội gió lạnh đêm khuya nhuộm tóc về nhà, vốn là muốn làm một bé 0 dâm đãng rong ruổi vũ trường, thế nhưng sự không thành mấy hôm sau còn bị cảm, đau đầu đến mức không dậy nổi khỏi giường.
Sau khi kỳ thứ 3 chiếu, rất nhiều người thật lòng thật dạ cảm khái cuối cùng cũng nếm được mùi vị ngược tâm của cp Sơ Lai chợt đến, cuối cùng cũng xuất hiện tình tiết cãi vã chỉ có trong truyền thuyết.
Fans của Ngụy Lai cảm thấy Sơ Ân làm quá, không xứng với hắn.
Fans của Sơ Ân lại cho rằng Ngụy Lai chính là một kẻ ngu ngốc nên làm loạn đòi đổi người đại diện.
Không khí giữa Ngụy Lai và Sơ Ân cũng rất kỳ lạ. Ngụy Lai cảm thấy không thể chiều chuộng Sơ Ân được nếu không thì hắn quả thực là tự tìm đường chết, mà Sơ Ân nhịn đau khổ đè nén cảm tình của mình với Ngụy Lai nên vẻ mặt nhìn qua có vẻ rất lạnh nhạt.
Ngày đó, Sơ Ân đến Bắc Kinh chụp ảnh bìa tạp chí, Ngụy Lai cũng cùng đi.
Ngụy Lai tinh thần uể oải chuẩn bị trang phục cho Sơ Ân, rõ ràng là yết hầu đã đau đến mức nói chuyện như dao cắt nhưng vẫn mang vẻ mặt tươi cười chào hỏi mọi nhân viên ở phim trường.
Sơ Ân vốn không ngờ Ngụy Lai lại theo tới, thấy hắn cậy mạnh rặt một vẻ không làm việc sẽ chết lại càng giận sôi máu: "Anh đến đây làm gì, đã nói là một mình tôi cũng được rồi."
Ngụy Lai nghĩ đến năng lực tự gánh vác của Sơ Ân cùng với tính cách đụng một tẹo là xù lông của cậu, thật sự không có sức mà tranh luận với cậu đành trợn trắng mắt.
Sơ Ân nói: "Sắc mặt anh khó coi như vậy trợn trắng mắt lên nhìn cứ như tang thi. Anh đừng ở đây nữa, đến bệnh viện đi tôi không cần anh quan tâm."
Giọng Ngụy Lai khàn khàn nói: "Nếu một mình cậu có thể làm vậy cậu còn cần người đại diện làm quái gì?"
Sơ Ân Nghe Ngụy Lai nói chuyện lập tức cảm thấy khó chịu, sốt ruột nổi nóng nói: "Vậy anh đi đi, tôi không cần anh."
Ngụy Lai: "......"
Rất nhiều năm về sau, Sơ Ân vẫn có thể hồi tưởng được vẻ mặt bởi vì phẫn nộ mà đỏ bừng của Nguỵ Lai khi ấy, tròng trắng mắt che kín tơ máu, môi run rẩy, còn chưa nói chuyện đã phải lấy tay che miệng khom lưng tuôn ra một trận ho khan kịch liệt.
Sơ Ân nói xong mới ý thức được mình nói sai rồi, đành chẳng biết làm sao vỗ vỗ lưng Nguỵ Lai lại bị hắn đẩy ra.
"Tôi không phải...... tôi vốn muốn nói......"
Ngụy Lai hạ giọng rống lên"......Cút ngay. Mẹ nó... tôi... khụ... đúng là tiện. Sơ Ân, khụ khụ khụ...... đời này cậu cứ thế mà ở với cục lông đi!"
Nguỵ Lai mắng xong, có nhân viên bước vào hỏi Sơ Ân đã chuẩn bị xong chưa, Sơ Ân đến đầu cũng không quay lại, "chưa xong! Chờ một lát!"
Nguỵ Lai tới đẩy cậu, nở một nụ cười rất khó coi, "Cậu ấy xong rồi. Hẳn là đợi lâu nên hơi căng thẳng."
Sơ Ân: "Ngụy Lai, tôi......"
Ngụy Lai mỏi mệt nói: "...... Cậu đi trước đã."
Dù sao công việc vẫn là công việc, cho dù cả thể xác và tinh thần của Ngụy Lai đều mệt cũng không muốn bỏ gánh giữa đường, hắn cố gắng đứng một bên cầm di động chụp ảnh hậu trường cho Sơ Ân.
Sơ Ân mặc một chiếc áo lông màu đen rộng thùng tình, tay ôm con mèo Ragdoll màu trắng đứng dưới ánh đèn thất thần tạo dáng.
Sơ Ân không vào trạng thái khiến thời gian quay chụp bị kéo dài, ánh đèn flash dồn dập lập lòe, thế giới trong mắt Ngụy Lai cũng lúc sáng lúc tối, bóng dáng Sơ Ân dần trở nên vặn vẹo, âm thanh cuối cùng hắn nghe được trước khi đầu nặng chân nhẹ té xỉu là giọng nam lảnh lót cao chót vót của Sơ Ân: "Ngụy Lai!!!"
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Xem bình luận, ấy thế mà có bạn học cho rằng tui chăm chỉ, chọc!