Theo tin tức từ tổ đạo diễn, nhà đầu tư lớn nhất của Thần tượng nhà tui không phải đến để quảng cáo mà là một vị sếp lớn họ Khổng vì bất mãn với việc Kiền Thiên Ý ngày nào cũng rúc ở nhà chơi game mới quyết đầu tư hẳn một chương trình, không mong gì nổi tiếng chỉ mong Kiền Thiên Ý có thể vận động phong phú hơn chút.
Nguyên văn của sếp lớn thần bí họ Khổng là: "Đừng để cậu ta quay chương trình thoải mái quá nhưng cũng không được không vui vẻ. Tài chính thì cứ thoải mái đi."
Nghe lời sếp lớn phân phó, tổ đạo diễn cân nhắc địa điểm quay chính của kỳ thứ tư Thần tượng nhà tui là ở đại lục vừa nguyên thủy vừa hoang dã Australia.
Sáng 7h bay, rạng sáng 1 giờ Sơ Ân còn đang ở trạng thái tinh thần tỉnh táo gấp trăm lần làm ầm làm ĩ, tay dài chân dài cuộn trong chăn lo âu thành một cục, "Phải đi Australia."
Đêm khuya tĩnh lặng, Sơ Ân bọc chăn chạy đến phòng Ngụy Lai bẹp một cái ngã lên giường, lăn đến bên cạnh hắn, "Tui không muốn ra nước ngoài... hự hự..."
Chuyện mệt mỏi còn hơn cả việc sáng sớm bị cái mông béo ú của Đại Quất ngồi tỉnh chính là nửa đêm còn bị Sơ Ân bò lên giường mình, Ngụy Lai đau đầu nói: "Cũng không phải chưa từng ra nước ngoài, nam minh tinh, vì sao giờ vẫn còn thức..."
Sơ Ân dựa lại gần Ngụy Lai, nửa khuôn mặt che trong chăn chỉ lộ ra đôi mắt lóe ra ánh sáng nhạt nhìn chằm chằm Ngụy Lai nói: "...Bởi vì trán của nam minh tinh mọc thêm một cục mụn nha."
Ngụy Lai nằm sấp xuống chui đầu xuống dưới chăn, khốn khổ nói: "Đó là bởi vì nam minh tinh không ngủ được."
Sơ Ân nóng lòng nói: "Tôi không ngủ được."
Ngụy Lai không để ý đến cậu, giả bộ ngủ.
Sơ Ân muốn ngủ cùng Ngụy Lai nhưng mà trên giường Ngụy Lai chỉ có một cái gối, muốn về phòng mình lấy thì lại cảm thấy mất mặt đành phải nằm thành hình chữ X trên giường vặn vẹo định đặt đầu vào một chỗ nào đấy thoải mái.
Từ cánh tay đến phía sau lưng, cuối cùng Sơ Ân gối đầu mình lên cái mông vừa vểnh vừa mềm của Ngụy Lai.
Ngụy Lai giật giật cơ mông chẳng giả vờ nổi nữa nói: "Sơ Ân, có tin tôi cho cậu ăn rắm không?"
Sau khi Sơ Ân mất ngủ thì trình độ thiếu đánh xưa đâu bằng nay, cậu nhâ s đầu lên trên giật giật, "Tui dùng gáy ngăn chặn lỗ khí rồi."
Ngụy Lai: "......"
Sơ Ân: "......"
Không đến một phút sau Ngụy Lai khuất phục lật người chuyển đầu Sơ Ân lên bụng mình, thở dài nói: "Căn cứ nhiều năm kinh nghiệm của tôi thì cậu đi Wc làm một phát là có thể ngủ được."
Sơ Ân: "......Nhưng mà, đấy cũng là chuyện của một giờ sau rồi. Anh chỉ là muốn đuổi tui đi rồi một mình ngủ cho ngon thôi!"
Ngụy Lai hít sâu một hơi, hai mắt sáng quắc: "...Cậu, kéo dài như vậy cơ à?"
Sơ Ân lạnh nhạt: "Ngụy tú bà, anh đừng có nghĩ."
Ngụy Lai thở dài, cảm xúc vừa mới lên đã xẹp xuống, nhắm mắt lại nói: "Cậu tự chơi một mình đi. Tôi ngủ."
Sơ Ân: "Chơi cái gì?"
Ngụy Lai tự hỏi một lát bỗng nhiên linh cảm lóe lên, gác chân lên người Sơ Ân nói: "Đếm cừu không được thì đếm lông chân đi. Tạm biệt!" Nói xong nằm thẳng cẳng.
Sơ Ân: "......"
Lông chân của đàn ông rất đáng chú ý. Có vài người lông chân nhiều như mặc quần lông vậy, vừa đen vừa dày như vượn tay dài tổ tiên loài người, Sơ Ân nhìn thấy là muốn lấy bật lửa đốt một mồi, có vài người lại dứt khoát triệt lông, để mà nói thì còn trắng hơn cả phụ nữ, Sơ Ân cũng không quá thích.
Mà lông chân của Ngụy Lai thì nhìn qua lại không hiểu sao rất vừa mắt.
Lông chân của Ngụy Tú bà được thầy Tony tỉ mỉ sửa sang, mật độ vừa phải, lại còn phát rồ mà nhuộm cho chúng nó cùng màu với tóc tím trên đầu, dưới ánh đèn chiếu rọi lóe lên một loại ánh sáng mờ ảo kỳ dị.
Sơ Ân: "......"
Đếm lông chân không bằng đi uống thuốc. Con cú Sơ Ân nuốt hai viên thuốc ngủ, vào lúc mặt trời lộ ra luồng ánh sáng đầu tiên rốt cuộc cũng cảm nhận được chút buồn ngủ rồi nặng nề ngủ mất. Ánh mắt đầu tiên lúc Ngụy Lai tỉnh dậy nhìn thấy chính là Sơ Ân dùng một tư thế vặn vẹo cuộn trên chăn ngủ ngon lành.
Ngụy Lai chuẩn bị xong mọi thứ thấy thấy Sơ Ân còn không tỉnh, có hơi tức giận: "Tổ chương trình đến đón rồi, dậy đi. "
Môi mỏng của Sơ Ân hơi hé, cuộn tay nhỏ ngủ chẳng chút phòng bị, giống như một người khổng lồ mới sinh.
Ngụy Lai: "......"
Ngụy Lai biết khoảng thời gian này Sơ Ân vẫn luôn ngủ không ngon, vừa mới ngủ lại đánh thức cậu dậy thì thật là tàn nhẫn, chỉ là 7 giờ bay rồi cũng không thể bởi vì Sơ Ân không dậy nổi mà làm cả tổ chương trình phải chờ chứ?
Ngụy Lai: "Phục cậu rồi."
Cuộc sống người đại diện nhiều năm khổ cực làm Ngụy Lai rèn luyện ra năng lực thần kỳ, có thể tùy trường hợp thay đổi nhân cách tú bà và mẹ già hiền hậu, hắn hất hất tóc, thuần thục lau mặt trang điểm làm tóc cho Sơ Ân, mặc xong quần áo đổi xong giày, Sơ Ân từ một bãi bùn lầy biến thành một bãi bùn lầy đẹp đẽ có thể lên ti vi được.
Làm xong mọi thứ, Ngụy Lai nhảy nhảy mấy cái, vặn vẹo eo hoạt động dãn gân cốt rồi đỡ lưng Sơ Ân kéo cậu lên nói: "Cậu còn không tỉnh tôi lập tức bế cậu lên xe, cậu suy nghĩ cho kỹ."
Cũng không biết Sơ Ân có nghe hiểu hay không, vòng hai chân kẹp lấy eo Ngụy Lai lầm bầm: "Nâng cao cao."
Lúc này điện thoại Ngụy Lai reo lên, Ngụy Lai mở loa ngoài đồng thời dồn khí đan điền một phát nâng mông Sơ Ân bế người lên.
Đạo diễn: "Anh Nguỵ, hai người xuống dưới chưa?"
Ngụy Lai cắn răng: "...... Xuống. Chờ một lát."
Đạo diễn: "Còn dang dọn hành lý sao? Nghe như rất nặng, để bọn tôi lên giúp anh nhé?"
"Trước tiên mở cửa xe ra đã."
Ngụy Lai vốn đang muốn miệng lưỡi trơn tru nói vài câu trêu trọc, chỉ là bế Sơ Ân quả thực là quá sức hắn rồi, nghẹn một hơi, lao ra cửa, nhét Sơ Ân vào xe, đóng cửa lại, liền mạch lưu loát.
Ngụy Lai mồ hôi đầy đầu: "...... Hô!"
Người trong xe trợn mắt há hốc mồm.
Trần Mai Hàm trước tiên nhìn thoáng qua Ngụy Lai rồi quét mắt qua Sơ Ân, mặt đen như đáy nồi.
Người đến rồi, khí cũng thuận rồi, Ngụy tú bà lại có thể lẳng lơ rồi. Hắn cười tủm tỉm liếc Trần Mai Hàm, đỡ đầu Sơ Ân tròng lên cổ cậu một chiếc gối chữ u hình Âu Nhuận Quất dịu dàng nói: "Cứ ngủ đi nhé, đến nơi tôi gọi cậu." Nói xong, lại chầm chậm nhướng mày với Trần Mai Hàm.