0 x 0 = 0.5

Chương 5: Bảo bối buồn rồi





Tha thiết anh anh 殷殷嘤嘤

Tên chương đây nha, ai biết nó nghĩa gì bảo mình với nhé.

Edit: Yan

Thoáng chốc một trận rối loạn, đợi đến khi Ngụy Lai nuốt hết đám trân châu trong họng xuống thì mọi sự rối loạn đều đã trần ai lạc định.

Diêu Triều Vụ lăn khỏi người Sơ Ân, đỡ eo đứng lên, tỏ vẻ đóng phim bị thương nhưng vẫn có thể kiên trì nhe răng trợn mắt nói xin lỗi: "Ngại quá, vừa nãy dây thép bị lệch một chút không may kéo Sơ Ân rơi xuống."

Diêu Triều Vụ kéo Sơ Ân lên, phủi phủi lá rụng trên đùi hắn quan tâm nói: "Tiểu Ân, cậu không sao chứ? Thật sự xin lỗi...Để tôi nhìn xem có bị xước không?"

"Đừng chạm vào tôi, giả tạo vừa vừa thôi." Sơ Ân đẩy Diêu Triều Vụ ra, liếc nhìn Ngụy Lai rồi mới phất tay áo bỏ đi, "Tôi muốn nghỉ ngơi, bây giờ cứ quay những cảnh khác trước đi, không có việc gì thì đừng làm phiền tôi."

Không khí nhất thời trở nên xấu hổ, đợi Sơ Ân đi xa, Ngụy Lai mới nghe thấy âm thanh nghị luận nho nhỏ.

"Như thế này cũng quá kiêu căng rồi, mang vốn vào đoàn tưởng là ghê gớm lắm chẳng qua là lưu lượng giả mà thôi, thật sự coi mình là siêu sao chắc."

"Cậu ta thật sự là hình mẫu điển hình của dựa mặt kiếm cơm."

"Còn có đoàn đội làm marketing, một chuyện bé như cái rắm thôi cũng đủ lên hot search."

"...... Chỉ có mình tôi thấy cái mặt khó ở của cậu ấy rất đẹp trai sao?" có người yếu ớt nói.

Những chuyện như thế cứ nói ra nói vào không ngừng. Ngụy Lai nghĩ nghĩ, hỏi đạo diễn: "Phòng nghỉ của Sơ Ân ở đâu."

Diêu Triều Vụ kéo hắn qua nhỏ giọng nói: "Cậu đừng đi giả vờ an ủi cậu ta, cậu ta vốn chó tính như vậy đó. Lúc về viết một bản thảo, cậu cứ phát huy tùy ý đừng quên tin tức Sơ Ân chơi đại bài mà bôi đen cậu ta."

(Chơi đại bài ở đây nghĩa là chảnh chó kiêu căng nhé.)

Ngụy Lai: "Cục cưng...... Phòng quan hệ công chúng đã không còn là tôi phụ trách nữa rồi."

Diêu Triều Vụ: "Lần trước cậu nói kết thúc hợp đồng là nghiêm túc sao?"

Ngụy Lai: "...... Nghiêm túc."

Diêu Triều Vụ sửng sốt một chút, giọng nói đột nhiên hơi khàn đi: "Là bởi vì tôi sắp kết hôn ư?"

Ngụy Lai nỗ lực khống chế biểu cảm, cười cười: "Không phải, chỉ là quá mệt nên muốn nghỉ ngơi."

Diêu Triều Vụ nghiêm mặt nói: "Ngụy Lai, cậu hãy nhớ cho dù tôi có kết hôn thì cậu cũng là người quan trọng nhất trong lòng tôi."

Diêu Triều Vụ luôn là như vậy, bày ra một khuôn mặt thẳng nam nói lời ái muội, mỗi khi Ngụy Lai muốn từ bỏ lại như hương thơm của nồi lẩu kéo hắn lại làm hắn không tự chủ được suy nghĩ, có phải là Diêu Triều Vụ cũng thích hắn một chút hay không, chỉ cần hắn trả giá thêm một chút thì người đó cũng sẽ thích hắn thêm một chút phải không.

Ngụy Lai sợ bản thân thất thố trước mặt Diêu Triều vụ nên vội vàng tìm cớ chuồn mất.

Hắn mang theo trà sữa đi bộ một vòng cuối cùng cũng tìm thấy xe bảo mẫu của Sơ Ân nằm ở một góc.

Trong xe mở điều hòa vậy nên bên trong nhất định có người, cửa sổ xe dán màng cách nhiệt một chiều nên ngoài cửa sổ không nhìn thấy bên trong, Ngụy Lai thử gõ gõ cửa sổ xe.

"Cục cưng, mở cửa tôi biết cậu ở bên trong."

Sơ Ân: "......"

Sơ Ân không muốn mở. Một mặt là bởi vì ngữ khí của Ngụy Lai làm cậu nhớ đến mụ phù thủy lừa công chúa Bạch Tuyết ăn táo độc trong truyện cổ tích, mặt khác thì Ngụy Lai là người đại diện của Diêu Triều Vụ mà anh ta vốn có tiếng bênh vực người mình, anh ta tới hoặc là tìm cậu tính sổ hoặc là tới làm công tác tư tưởng cho cậu để cậu và Diêu Triều Vụ ở chung hòa hợp. Cho dù là loại nào Sơ Ân cũng không muốn nghe.

Tú bà Ngụy nhiều năm dẫn mối nên có rất nhiều kiên nhẫn, bây giờ lại như bị dì Tuyết nhập, cứ đứng ngoài cửa sổ gõ hoài.

(dì Tuyết trong phim Tân Dòng Sông Li Biệt chiếu kênh Tvb nha mn)

"Cốc cốc cốc, cốc cốc. Cốc cốc, cốc cốc. Cốc cốc! Cốc cốc! Cốc cốc cốc, Cốc cốc cốc, Cốc cốc cốc!"

Âm thanh gõ cửa thế mà còn chia ra nặng nhẹ, nhanh chậm, Sơ Ân là người có tu dưỡng âm nhạc kiệt xuất, lúc mới đầu còn chưa nghe ra, sau đó nghe nhiều mới phát hiện ra âm thanh Ngụy Lai đang gõ chính là: "Thỏ con ngoan ngoãn, mau mở cửa ra, không mở không mở, tui không mở, mẹ tui còn chưa về."

Sơ Ân: "... Đây nhất định là đang châm biếm tui!"

Ngụy Lai gõ vài phút, cửa sổ xe chậm rãi kéo xuống lộ ra một cái khe bé xíu, mặc dù chỉ là một cái khe nhưng không hiểu sao Ngụy Lai lại cảm thấy đây là một chiếc khe rất chi là ngạo kiều.

(Ngạo kiều là ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, cường ngạnh nhưng bên trong là tuýp người dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ.) tsundere" = "ngoài lạnh trong nóng"

Từ cái khe truyền đến giọng nói khó chịu của Sơ Ân: "Cút."

Ngụy Lai cười một tiếng, nói: "Mở cửa."

"Cút đi."

"Có mở cửa không."

Sơ Ân hừ một tiếng, "Anh cứ ở bên ngoài mà nói đi."

Ngụy Lai đột nhiên siêu lớn tiếng: "Sơ Ân, nam thần lạnh lùng của các bạn chính là em gái nhỏ của tui!!!"

Cửa xe soạt một tiếng mở ra, Sơ Ân dò ra nửa khuôn mặt nâng lan hoa chỉ run rẩy chỉ vào Ngụy Lai: "Anh mẹ nó cút vào đây cho ông! Đầu anh có bệnh à?!"

Ngụy Lai lấy đà một cái nhảy lên xe, còn chưa đứng vững đã dối diện với đôi mắt hồng hồng như vừa mới khóc của Sơ Ân.

Sơ Ân quay đầu đi, nói giọng khàn khàn: "Tôi không khóc."

Nói thế nào nhỉ, nước mắt của người trưởng thành chính là thứ vô cùng riêng tư, tựa như cái bụng của mèo con chẳng tùy tiện lộ ra trước mặt con người.

Ngụy Lai có hơi xấu hổ, "...ò. Được rồi."

Sơ Ân nói: "Lần trước sao anh phải chạy, lúc tôi đi trả phòng dì lao công còn tưởng rằng tôi đái dầm!"

Nói đến chuyện này Ngụy Lai lập tức tức giận nói: "Tôi không chạy để bị cậu đè chết à. Lúc cậu ngủ thích đè chân lên người người khác! Trước lúc ngủ đã nói là không ai chạm vào ai, tôi thấy cậu chính là mạnh miệng muốn ôm người ta ngủ, tư thế ngủ của cậu như nào trong lòng cậu không rõ sao?"

"Không rõ." Sơ Ân lau mắt, "Lại cũng chẳng có ai ngủ cùng với tôi."

Ngụy Lai thuận miệng nói, "Mẹ cậu đâu? Từ nhỏ hẳn là người chê chó ghét nên không ai muốn ngủ với cậu chứ gì?"

Sơ Ân chưa từng nhìn thấy cha mẹ thân sinh của mình, cậu được nhận nuôi lúc 13 tuổi, lên cấp hai thì lại trọ ở trường cơ bản không có kinh nghiệm gần gũi với người nhà. Sau khi ở bên Trần Mai Hàm cũng không có ký ức gì về chuyện ngủ cùng nhau, hình như chỉ có đau đớn, vẫn luôn ghé lên giường đau đến độ cả đêm không ngủ nổi.

Ngụy Lai chuẩn xác tìm được điểm yếu của Sơ Ân, điên cuồng nhảy Disco trên đó, còn không hề nhận ra điểm khác thường mà nói: "Vừa rồi cậu khóc cái gì? Có phải là ngã đau chỗ nào rồi hả?"

Sơ Ân trầm mặc một lát, đột nhiên quát: "Anh là gà mẹ đấy à?! Liên quan cái rắm gì đến anh, hỏi đông hỏi tây, không có, không có, chẳng có cái gì hết."

Ngụy Lai bị rống một đống vào mặt, thật sự là không thể hiểu nổi yên lặng trợn trắng mắt, kiềm nén lửa giận nói: "Vậy tôi đi đây."

Cửa xe của Sơ Ân hơi khó kéo, lúc Ngụy Lai kéo cửa trong lòng không biết ở đâu xông ra chút xúc động quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Nhóc điệu đà Sơ Ân này, tay dài chân dài, chiều cao 1m88, chỉ là bây giờ cả người cuộn trong thảm lông, đôi mắt chứa chan cả một hồ nước long lanh cứ như vậy trừng trừng nhìn hắn.

Ngụy Lai xấu hổ nhấc trà sữa trên tay: "Sao đột nhiêncậu lại như vậy. Uống không?"

Sơ Ân nghiêng mặt, nước mắt to như hạt đậu lăn xuống, tủi thân lắm thôi, "...Uống"

Ngụy Lai đang định đi qua, đột nhiên Sơ Ân giấu mình vào thảm rầu rĩ nói: "Tôi không nhằm vào Diêu Triều Vụ nhà anh. Là hắn ta cố ý đá tôi trước. Nếu anh không tin thì đừng cho tôi uống."

Ngụy Lai không ngờ còn có chuyện này, không nói tin hay là không mà trước tiên vén thảm lộ ra cái đầu Sơ Ân, nói: "Bị đá chỗ nào?"

Sơ Ân chỉ chỉ mặt, nói: "tự anh xem đi!"

Phấn nền trên mặt Sơ Ân đánh rất dày, Ngụy Lai liếc mắt nhìn lại chỉ cảm thấy khuôn mặt Sơ Ân thật sự xinh đẹp, ngắm nghía kỹ càng một hồi mới phát hiện xương gò má của cậu hình như hơi sưng.

Ngụy Lai: "Đây hả?"

Sơ Ân mím mím môi, "Diêu Triều Vụ nhà anh cố ý đá vào mặt tôi, còn kéo tôi từ trên nóc nhà xuống. Anh đừng có hi vọng là tôi sẽ tha thứ cho hắn ta."

Ngụy Lai: "...... Có thể là không cẩn thận bị cọ vào rồi. Cục cưng xin cậu bớt giận nha."

Lời này Sơ Ân nghe vào chính là Ngụy Lai không tin mình. Nín một hồi lại không nín được nữa, ngậm nước mắt rống một trận nữa với Ngụy Lai: "Tôi nói hắn ta cố ý thì chính là cố ý! Anh là người đại diện của hắn ta đương nhiên là tin hắn ta, anh đến nhìn tôi làm gì, tú bà Ngụy, anh về mà bôi đen tôi đi, tôi chơi đại bài đó, tôi ghét Diêu Triều Vụ nhà anh đó!!! Cái kỹ thuật diễn giả mù sa mưa đó của hắn ta sao lúc đóng phim lại không diễn được như vậy đi?! Anh ra khỏi xe tôi ngay, coi như tôi chưa từng ngủ với anh, anh cút đi!!! cút ngayy... cút"

Ngụy Lai cảm thấy vô cùng may mắn vì bây giờ đang ở trong xe, bằng không với chất giọng nam cao khởi, thừa, chuyển, hợp này của Sơ Ân có thể rống đến độ diệt toàn bộ đoàn phim. Ngụy Lai không giống Sơ Ân, mấy năm này hắn lăn lê bò lết sớm đã biến hắn thành tú bà thành niên cảm xúc ổn định, tính tình tốt đến mức trời tức người oán, thủ đoạn ba phải dùng thuần thục như cá gặp nước.

(Khởi, thừa, chuyển, hợp: thứ tự cách viết văn thời xưa: khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc.)

"Cho này!" Ngụy Lai đưa ly không phải trà xanh nhét vào tay Sơ Ân, "Tin cậu!"

Sơ Ân: "......"

Tiếng hô của Sơ Ân đột nhiên im bặt, trên mặt còn hiện ra một ít cảm xúc không biết làm sao, giống như bạn nhỏ bị một món đồ chơi dỗ dành, cầm ly trà lạnh lẽo, ngậm nước mắt trong ngoài bất nhất liếc nhìn Ngụy Lai một cái.

Ngụy Lai: "...... Cậu uống đi."

Sơ Ân thật sự rất khát, cúi đầu uống trà, thỉnh thoảng lại khụt khịt vài cái.

Ngụy Lai dở khóc dở cười, âm thầm hoài nghi Sơ Ân dễ dỗ như vậy có thể là do đầu óc không được thông minh lắm. Sau này thân quen hơn với cậu mới biết rằng vốn chưa từng có ai dỗ dành cậu ấy, vậy nên cho dù cậu ấy là một nhóc mít ướt nhưng chỉ cần dỗ dành một cái là được.

Sơ Ân uống được một nửa thì ngừng, nói: "Ngọt. Sẽ béo."

"Vậy đừng uống." Ngụy Lai duỗi tay, "Để tôi rót cho cậu li nước."

Nhưng mà, hai người không hề ăn ý, lúc Sơ Ân buông tay ra Ngụy Lai còn chưa kịp cầm chặt làm ly trà trong tay rơi tự do xuống, bẹp một cái dừng ở giữa hai chân Sơ Ân.

Hơn nửa ly "Không phải trà xanh" đều là đá, lúc rơi xuống giữa hai chân Sơ Ân khiến cho một cơn lạnh buốt từ jj chạy lên tận đỉnh đầu, lạnh đến mức Sơ Ân lập tức nhảy dựng lên, áu một tiếng ngã sang bên cạnh.

Sơ Ân luống cuống tay chân cởi quần, Ngụy Lai vội vàng tiến lên hỗ trợ, quần mới cởi một nửa, đột nhiên cửa xe bị kéo ra.

Đạo diễn thò đầu vào: "Tiểu Sơ nè, ra ăn cơm...ỏ???"

Chỉ thấy Ngụy Lai đang nhấc chân Sơ Ân, tư thế của hai người vô cũng không thể miêu tả, quay đầu song song lặng im nhìn chằm chằm ông.

Đạo diễn: "...... Hai đứa tiếp tục đi. Quấy rầy rồi."

Sơ Ân: "Đạo diễn!!!"

Lỗ mũi Ngụy Lai lập tức nở to như Nhĩ Khang: "Không phải như ngài nhìn thấy đâu!!!"

chapter content


Nhưng mà cửa đã đóng lại thật mạnh, đạo diễn nhìn như bình tĩnh đi vài bước đột nhiên chạy nhanh, vô cùng thấu hiểu đuổi hết toàn bộ người đến xem náo nhiệt đi.

"Tôi cũng chỉ có thể giúp hai cậu đến đây thôi." Dưới ánh hoàng hôn, đạo diễn cũng không quay đầu lại lộ ra một nụ cười mãn nguyện.

姨母般的微笑 Nụ cười của đạo diễn như này nha =)))

chapter content