Sau khi từ Australia trở về không khí giữa Sơ Ân và Ngụy Lai trở nên có hơi cổ quái.
Ngụy Lai vẫn ở lại nhà Sơ Ân, buổi sáng chuẩn bị cơm sáng cho Sơ Ân sau đó dắt Âu Nhuận Quất đi dạo tiện thể đi chợ. Giữa trưa về nấu cơm, ngồi trên bàn cơm cũng sẽ câu có câu không nói chuyện với Sơ Ân nhưng rửa chén xong liền đi ra ngoài chơi mạt chược, cơm chiều thì luôn là Sơ Ân tự giải quyết vì đợi đến khi Ngụy Lai về đều đã khuya, lúc đó Sơ Ân ngủ mất rồi.
Mọi chuyện như vậy dường như cũng không khác bình thường là mấy chỉ là Sơ Ân cảm thấy Ngụy Lai đang trốn tránh cậu, chuyện này làm cho Sơ Ân cảm thấy rất đau khổ.
Vốn dĩ Sơ Ân đồng ý để Ngụy Lai làm người đại diện tạm thời cho mình là vì chương trình yêu cầu. Nhưng mà nếu Sơ Ân biết được sau này mình sẽ bất giác thích Ngụy Lai mà Ngụy Lai lại không thích cậu thì Sơ Ân nhất định sẽ tình nguyện trả một khoản lớn phí bồi thường hợp đồng cũng không mốn có bất kể tiếp xúc gì với Ngụy Lai.
Chẳng qua là không có nếu. Cậu thích Ngụy Lai nhưng Nguỵ Lai chỉ bởi thấy cậu đáng thương, xuất phát từ tình chị em mà tiện tay giúp đỡ thôi.
Hiện tại chuyện đã kết thúc Ngụy Lai cũng công thành lui thân, hiện đã đang sắp xếp người đại diện mới cho cậu rồi.
Ly rượu đắng tình yêu này, ai uống người đó hay, Sơ Ân khổ đủ rồi cậu cho rằng từ sau Trần Mai Hàm cậu sẽ không còn tâm lực đi thích một người khác nữa nhưng Ngụy Lai lại đánh vỡ nhận thức này.
Hóa ra, thích hay là không thích không phải tự cậu quyết định được, cho dù ngoài miệng nói: "Tôi không thèm thích" nhịp đập trái tim lại phản bội ngôn ngữ, cho dù không nhìn thấy Ngụy Lai chỉ ngẫm lại thì trong đầu cũng sẽ điên cuồng kêu gào: "Tôi muốn anh ấy. Tôi muốn anh ấy, tôi muốn anh ấy!"
Mặc dù đã trộm khóc rất nhiều lần nhưng lúc Sơ Ân sáng tác nhớ đến Ngụy Lai vẫn sẽ ôm đàn ghi bi thương ngồi trên thang rơi nước mắt, bình sinh lần đầu tiên cộng minh với vị Lâm Đại Ngọc nào đó. Cậu hoài nghi đời trước mình là cây con được Ngụy Lai trồng, đời này phải đem toàn bộ nước hắn tưới đời trước hóa thành nước mắt trả lại cho hắn mới có thể giải thoát.
Ngụy Lai mua đồ ăn xong còn chưa bước vào phòng khách đã sững sờ ở cửa.
Không biết khi nào, phòng khách được đặt một cái thang trông rất nghệ thuật, cao không khác mấy với nhà cây cho mèo xa hoa để một góc của Âu Nhuận Quất, Sơ Ân ngồi trên cùng chân dài rũ xuống ôm đàn ghi ta đang nước mắt lưng tròng nhìn hắn, nhưng ngữ khí nói chuyện lại trái ngược hoàn toàn với biểu cảm"A, Anh còn biết đường về cơ đấy!"
Khóe miệng Ngụy Lai giật giật, nói: "Cậu đang làm gì? cái thang này đặt ổn thỏa ở ban công thư phòng cậu dọn lại đây ngồi xổm ở cửa trông như môn thần thế!"
Sơ Ân giống Âu Nhuận Quất thích chỗ cao, cho dù là ban công thì cũng sẽ quen thói ỷ bên cửa sổ, Ngụy Lai sợ cậu ngã bèn cố tình dựa theo hình dáng nhà cây cho mèo đặt cho Sơ Ân một cái "Khung leo trèo của cục Ân" thu xếp ổn thỏa cho chân dài không chỗ để của Sơ Ân.
Sơ Ân từ trên cao nhìn xuống Ngụy Lai nói: "Đây là nhà tôi, tôi muốn ở đâu thì ở."
Đại Quất nhảy lên nhà cây cho mèo, cuộn tay nhỏ mở to đôi mắt hạnh màu hổ phách cũng này nọ kêu một tiếng với Ngụy Lai.
Ngụy Lai vốn đã quen với hành vi khiến người hoang mang của Sơ Ân, nói: "Bài hát của cậu viết thế nào rồi?"
Sơ ân: "Hừ. Không cần anh nhọc lòng."
Ngụy Lai lấy dao gọt hoa quả gọt một quả táo, hắn gọt táo rất chuyên nghiệp, ngón tay trắng muốt kẹp quả táo đỏ tươi, lưỡi đao sáng như tuyết lúc gọt vỏ táo sẽ phát ra âm thanh loạt soạt, đến cuối cùng có thể gọt ra một cái vỏ táo hoàn chỉnh như một dải lụa nhỏ màu đỏ.
Ngụy Lai nhấc quả táo lên như tiến cống, "Nào, Ân môn thần, ăn táo nào."
Sơ ân: "Hừ, tôi không ăn."
"Ò." Ngụy Lai buông tay cắn một miếng táo giòn tan, "Mỗi lần cắn một miếng táo tôi lại cảm thấy mình xinh đẹp thêm một chút. Cậu cũng nên ăn nhiều trái cây, mấy ngày nữa cậu phải chạy tuyên truyền bộ phim cổ trang của cậu và Diêu Triêu Vụ, có nhớ không?"
Sơ Ân: "...Không phải anh không làm người đại diện cho tôi nữa à? Còn quản nhiều như vậy?"
Ngụy Lai trầm mặc một lát, ánh mắt phức tạp nói: "Ít nhất hiện tại vẫn phải."
Sơ Ân gảy vài lần lên dây đàn ghi ta, dưới nhạc nền trào dâng nói: "Ngụy Bảo Ngọc, anh không có tâm."
(Chỗ Ngụy Bảo Ngọc mình không biết tác giả có ý ví Ngụy Lai với Giả Bảo Ngọc của hồng lâu mộng không vì chữ Bảo trong Ngụy Bảo Ngọc là chỉ tú bà, nó chỉ đồng âm với Bảo trong Giả Bảo Ngọc thôi. Nhưng nói chung Giả Bảo Ngọc cũng là một tên đa tình nên chắc là bả ý vậy đó.)